Rạng sáng một chút, Trương Uẩn Chi đang chuẩn bị đánh một giấc thì nhận được cú điện thoại từ số dự phòng đã mã hóa của Dụ Tễ.
Dụ Tễ rất ít khi dùng số dự phòng để gọi anh, thế nên Trương Uẩn Chi liền lập tức bừng tỉnh, tiếp điện thoại, hỏi Dụ Tễ: “Sao thế?”
“Cái đó, Uẩn Chi à,“ thanh âm Dụ Tễ lúc to lúc nhỏ, như là mở điện thoại chế độ hands-free để làm chuyện khác, “nếu có người phát sốt do trúng đạn, thì phải làm sao?”
“...” Trương Uẩn Chi tiêu hóa hàm ý trong lời nói của Dụ Tễ một chút, nói không chắc chắn, “Đem anh ta tới bệnh viện khám thử?”
“Không được, không tiện lắm,“ Dụ Tễ bác bỏ một hơi, lại hỏi Trương Uẩn Chi, “ngày mai anh có thể mang đồ tới nhà em một chuyến không? Không cần sớm quá đâu.”
Trương Uẩn Chi hoàn toàn chưa nắm được tình hình, đang nghĩ phải làm sao để hỏi rõ hơn chút, thì Dụ Tễ đã rất không kiên nhẫn mà hối thúc anh: “Được không hả? Không được thì em tùy tiện cho anh ta uống chút thuốc hạ sốt vậy.”
Nói xong, bên phía Dụ Tễ truyền đến âm thanh tìm kiếm, như là muốn tùy ý lấy thuốc cho người bị thương uống ngay lập tức.
“Phục em rồi, em chờ chút, đừng làm bậy,“ Trương Uẩn Chi vội vã ngăn cản cậu, “là vết thương gì, thương ở chỗ nào em cũng phải nói cho anh biết đã chứ.”
Dụ Tễ ở đầu dây bên kia yên lặng chốc lát, thanh âm bỗng nhiên rõ ràng ổn định như đã làm xong chuyện gì, cậu cầm điện thoại để bên tai, nói với Trương Uẩn Chi: “Nhìn bề ngoài thì vết thương lớn là hai vết bị trúng đạn trên đùi, trên người cũng trầy trụa không ít, em đã dùng rượu sát trùng rửa qua cả rồi.”
“Chờ đã,“ Trương Uẩn Chi sau khi nghe xong, thì suy nghĩ một chút, hỏi Dụ Tễ, “có thể nói là người nào không?”
“Anh không quen,“ Dụ Tễ trả lời rất nhanh, “nhưng mà rất quan trọng, không thể để người khác phát hiện.”
Trương Uẩn Chi đáp ứng Dụ Tễ, nhưng cũng tiêm phòng trước cho Dụ Tễ: “Ngộ nhỡ bị thương quá nặng thì anh đến cũng chưa chắc có ích đâu.”
“Không sao,“ Dụ Tễ nói ung dung, “Cứu không sống thì em lại ném hắn về biển.”
Sau khi hai người thỏa thuận thời gian, Trương Uẩn Chi liền đến bệnh viện thu dọn hòm thuốc ngay trong đêm.
Trương Uẩn Chi là con trai của một nhân vật nổi tiếng ở thành phố Nghi, lớn hơn Dụ Tễ vài tuổi. Hai người lớn lên cùng nhau, học cùng một trường tư thục.
Nhưng Trương Uẩn Chi khác với Dụ Tễ ở chỗ, anh ở nhà không được coi trọng, cũng không muốn tranh quyền đoạt vị, nên sau khi tốt nghiệp y khoa thì về thành phố Nghi mở một bệnh viện, sinh ý hay danh tiếng đều không tệ chút nào.
Anh là người bạn tốt nhất của Dụ Tễ —— Trương Uẩn Chi rất hoài nghi, tại sao trên Trái đất có 70 triệu người, mà chỉ có mình anh nghe được lời thật lòng của Dụ Tễ.
Dụ Tễ đã mở lời với anh, anh không thể không giúp.
Mười giờ hôm sau, Trương Uẩn Chi từ nhà xuất phát, lái xe đến núi Lê. Anh đỗ ngay chỗ đỗ xe Dụ Tễ cố ý chừa cho mình, vừa xuống xe đã thấy Dụ Tễ đứng ở cửa tầng hầm vẫy tay với anh.
Dụ Tễ mặc áo T-shirt màu đen, quần thể thao cũng đen nốt. Cậu đi chân đất, ngó dáo dác, dáng vẻ như kiểu chuẩn bị đi làm chuyện trái pháp luật.
“Anh tới rồi hả, có mang đồ theo không?” Dụ Tễ chào đón, nhỏ giọng nói, “sáng nay anh ta hạ sốt rồi, chỉ còn 37 độ thôi.”
Trương Uẩn Chi ra cốp sau lấy hòm thuốc, anh đóng cốp xe, hỏi Dụ Tễ: “Lúc dì giúp việc nhà em tới quét dọn không phát hiện à?”
“Em dậy sớm, nhét anh ta vào chuồng chó bỏ trống ở sân sau,“ Dụ Tễ không quay đầu lại, trần thuật, “chờ dì đi rồi mới kéo trở về.”
“...” Trương Uẩn Chi không còn gì muốn nói, im lặng không lên tiếng theo Dụ Tễ lên lầu.
Đến trước cửa phòng bảo mẫu, Dụ Tễ dừng lại, tay ấn nắm cửa, quay đầu nói với Trương Uẩn Chi: “Giới thiệu một chút trước, anh ta tên Ôn Thường Thế.”
Dứt lời, cậu đẩy cửa phòng bảo mẫu ra. Trương Uẩn Chi đi vào theo, chỉ thấy một gã đàn ông cao to mê man nằm trên giường, trên người đắp chăn lớn, một tay bị Dụ Tễ còng vào cột La Mã ở đầu giường.
Thầy thuốc nhân tâm Trương Viện trưởng không nhịn được trừng Dụ Tễ một cái, khiển trách nói: “Cần phải vậy không? Không phải anh ta bị thương rồi sao?”
“Để phòng ngừa vạn nhất thôi.” Dụ Tễ kéo ống quần, triễn lãm chiến tích của Ôn Thường Thế cho Trương Uẩn Chi xem, trên mắt cá chân trắng nõn đã xanh tím một vòng.
“Anh ta làm hả?” Trương Uẩn Chi ngồi xổm xuống nhìn một chút, hơi kinh ngạc nói, “một tay?”
“Người này khí lực lớn bao nhiêu anh có biết không,“ Dụ Tễ thả ống quần xuống, oán giận với Trương Uẩn Chi, “tối qua em đều đau đến ngủ chẳng ngon.”
Tuổi Dụ Tễ vốn không lớn, giả bộ ủy khuất lại càng có vẻ nhỏ bé, cứ như một học sinh cấp 3 bị phụ huynh quở trách. Nhưng ủy khuất còn chưa đến 3 giây, thì cậu đã sai bảo Trương Uẩn Chi: “Được rồi không nói nữa, mau khám giúp em xem người này còn cứu được không.”
Trương Uẩn Chi thở dài, tiến tới, đặt hòm thuốc ở cạnh giường. Anh mở hòm tìm một nhiệt kế đo trán, nhưng vừa đến gần Ôn Thường Thế thì lại phát hiện trên đầu hắn có một cục sưng, hơn nữa nhìn qua còn rất mới, thời gian hình thành không quá 12 giờ. Trương Uẩn Chi chỉ vào cục sưng hỏi Dụ Tễ: “Tiểu Dụ, đây lại là cái gì nữa đây?”
“Ây yo, anh ta túm lấy mắt cá chân em ấy, em không thể phản kháng được,“ Dụ Tễ cây ngay không sợ chết đứng mà nói, chen đến bên cạnh Trương Uẩn Chi, vén chăn của Ôn Thường Thế lên, để lộ áo tắm chính tay cậu mặc cho Ôn Thường Thế, nhưng lại mặc rất xộc xệch, dây lưng cũng chẳng buộc chặt, “em đâu phải không có kinh nghiệm chăm sóc người khác đâu, hôm qua muốn tắm cho anh ta một chút, kết quả anh ta lại bị em làm tỉnh, rồi cứ túm lấy em không tha, em sắp đau chết rồi, nên đành phải nhẹ nhàng sút cho anh ta một cước.”
Trương Uẩn Chi đến thở dài cũng lười, mở nhiệt kế đo trán đo thử cho Ôn Thường Thế, 38.6 độ, màn hình nhiệt kế chuyển đỏ, phát ra âm thanh tít tít cảnh báo.
“Em lấy cái gì đo cho anh ta ra 37 độ thế?” Trương Uẩn Chi diện vô biểu tình quay đầu hỏi Dụ Tễ.
“Trán của em,“ Dụ Tễ ngại ngùng cười cười, thấy vẻ mặt sắp nổi giận của Trương Uẩn Chi, bèn vội vã nghiêm mặt nói, “em lục ở dưới lầu ra một cái nhiệt kế đo tai, có điều em không biết xài lắm...”
Trương Uẩn Chi bắt đầu kiểm tra vết thương của Ôn Thường Thế, Dụ Tễ chờ thấy nhàm chán, bèn đến phòng bếp nấu cơm cho Trương Uẩn Chi.
Sáng nay cậu đã thông báo với đầu bếp, tháng này ban ngày cậu muốn ngủ tới chiều tối, đến tối thì ra ngoài chơi, yêu cầu đầu bếp đừng tới nhà. Nhưng núi Sơn rất hoang vắng, đồ ăn ngoài cũng không gọi được. Dụ Tễ vừa chiên trứng, trong lòng vừa hối hận muôn phần, sớm biết thế đã bảo Trương Uẩn Chi đem chút cơm trưa đến cho cậu.
Nhưng chỉ mới làm được một nửa thì trong phòng bảo mẫu kia lại truyền đến trận động tĩnh lớn, Trương Uẩn Chi hô to một tiếng, còn có âm thanh một đống đồ vật rơi xuống đất.
Trong lòng Dụ Tễ cả kinh, vứt sạn chạy tới xem, vừa đẩy cửa ra thì cảnh tượng trước mắt đã làm nhịp tim cậu tăng vọt.
Ôn Thường Thế đã tỉnh. Không biết hắn đã mở còng tay thế nào, lật Trương Uẩn Chi xuống chặn ở chân giường, cầm con dao phẫu thuật trong tay, nhắm ngay mi tâm của Trương Uẩn Chi.
Trương Uẩn Chi đâu chịu nổi loại ngược đãi này, cổ họng phát ra tiếng kêu khô khốc, hai tay nỗ lực nắm cổ tay Ôn Thường Thế, muốn ngăn Ôn Thường Thế phát lực.
“Đệt.” Dụ Tễ mắng một câu, cậu vừa giẫm một bước vào phòng thì Ôn Thường Thế đã ngẩng đầu lên, híp mắt soi xét cậu.
Ánh mắt Ôn Thường Thế giống hệt tối qua, nhưng lại như có chút bất đồng, hắn hỏi Dụ Tễ: “Cậu là ai?”
“Anh buông anh ấy ra trước đã,“ Dụ Tệ chậm rãi giơ hai tay lên, lấy lòng Ôn Thường Thế, vừa rất nhẹ nhàng, lại rất hòa hoãn mà khuyên bảo, “anh ấy là bác sĩ tôi tìm đến trị thương cho anh. Tôi là Dụ Tễ, anh còn nhớ tôi không?”
Dụ Tễ tiến về phía trước một bước nhỏ, Ôn Thường Thế nhất thời ngẩng đầu, cảnh giác nhìn Dụ Tễ, Dụ Tễ đành phải lui về: “Tôi không có ác ý, tôi cũng sẽ không đánh nhau. Anh yên tâm.”
“Dụ Tễ?” Ôn Thường Thế chăm chú nhìn mặt Dụ Tễ, rồi lại cúi đầu nhìn nhìn Trương Uẩn Chi, lực tay cũng nới lỏng hơn chút, để chút không gian cho Trương Uẩn Chi hít thở, truy hỏi, “Sao tôi lại ở nhà cậu?”
Dụ Tễ vừa định nói chuyện mình nhặt hắn về từ bờ biển thì Ôn Thường Thế lại hỏi: “Chúng ta có quan hệ gì?”
Dụ Tễ dừng hô hấp một chút, tim như đình trệ một giây, sau đó vừa nặng vừa nhanh mà đập lần nữa.
“Chúng ta có quan hệ gì?”
Đây là câu hỏi gì vậy chứ. Ôn Thường Thế là đang lừa Dụ Tễ, hay là không nhớ thật?
Dụ Tễ nhìn chằm chằm mặt Ôn Thường Thế, từ trong biểu tình của Ôn Thường Thế tìm được một tia hoang mang không rõ ràng.
Trong đại sảnh sòng bạc Fernan không có, trong giây phút thanh tỉnh ngắn ngủi tối hôm qua cũng không có.
“Anh không biết?” Dụ Tễ hỏi rất chậm, chớp mắt một cái cũng không dám.
“Không phải tôi đang hỏi cậu sao?” Ôn Thường Thế phảng phất ý thức được trong lời nói của mình đã để lộ thông tin, hoang mang trong mắt liền tản đi, một lần nữa trở nên tàn bạo, hỏi ngược lại Dụ Tễ.
Nhưng Dụ Tễ cũng không chịu thua vỏ bọc kia của Ôn Thường Thế, vì trong lòng cậu đã có hoài nghi, nên nhất định phải làm cho rõ ràng. Dụ Tễ mở to hai mắt, như thể đang giả ngu giả công tử bột với cha mình, lại hỏi Ôn Thường Thế lần nữa: “Anh quên thật rồi sao? A Thế?”
Bề ngoài Dụ Tễ chiếm ưu thế, một khi cậu mở to hai mắt, sẽ ra vẻ hồn nhiên ngây thơ, khiến người ta không nỡ ngờ vực.
Ôn Thường Thế cũng bị Dụ Tễ lừa trót lọt, hắn nhíu mày, nhẩm lại hai chữ “A Thế”, suy nghĩ thật kỹ, nói chắc như bắp: “Tôi tên Ôn Thường Thế.”
Trong lòng Dụ Tễ trăm mối ngổn ngang, cậu cố nén thanh âm đến rất bình ổn, giấu hết mọi run rẩy, nói với Ôn Thường Thế: “Tất nhiên rồi, anh tên Ôn Thường Thế.”
“Còn gì nữa?” Ôn Thường Thế hỏi, trong mắt vẫn còn sự hung ác cùng ngờ vực.
“Anh thả Uẩn Chi ra trước đi,“ Dụ Tễ không sợ hãi, đưa tay chỉ chỉ Trương Uẩn Chi bị Ôn Thường Thế đè lên, nói, “bỏ dao phẫu thuật xuống. Anh dọa tôi sợ rồi.”
Động tác Ôn Thường Thế ngừng một hồi, cuối cùng buông Trương Uẩn Chi ra thật.
Trương Uẩn Chi giãy giụa ngồi dậy, bước xuống giường. Anh dựa vào vách tường ấn ngực thở dốc, ánh mắt đảo quanh Ôn Thường Thế và Dụ Tễ, một câu cũng không dám nói.
“Còn gì nữa không?” Ôn Thường Thế không thu lại dao giải phẫu, hắn nhảy xuống giường, mặc áo tắm Dụ Tễ tự tay mặc cho mình, chân trần đi về phía cậu.
Hắn túm lấy cổ áo Dụ Tễ, ấn cậu lên tường, cúi đầu nhìn kỹ mặt Dụ Tễ, thấp giọng nói: “Nếu cậu dám nói dối tôi nửa câu, thì tôi sẽ ném cậu vào ao cá sấu cho cá ăn.”
Lòng bàn tay Ôn Thường Thế nóng lên, toàn thân đều đang sốt cao, nhưng ánh mắt vẫn làm cho Dụ Tễ không dám nhìn thẳng.
Dụ Tễ cúi đầu, nhưng lại bị Ôn Thường Thế ngắt cằm nâng lên, muốn Dụ Tễ nhìn thẳng vào hắn nói chuyện.
“Anh là...” Não bộ Dụ Tễ nhanh chóng hoạt động, đón lấy ánh mắt muốn lột sống cậu của Ôn Thường Thế, nghe thấy mình đè thấp thanh âm, dùng ngữ khí rất ngây thơ nói, “anh là vì tôi mà bị thương, A Thế.”
Trương Uẩn Chi dựa vào một bên nghe vậy cấp tốc ngẩng đầu nhìn Dụ Tễ một cái.
“Phải không?” Ôn Thường Thế hỏi cậu.
“Ừ,“ Dụ Tễ đau xót nói, “thế nên dù cho anh chẳng nhớ gì nữa, thì tôi vẫn sẽ chịu trách nhiệm với anh.”
- ----------------------------------------------------