Bất An Vu Thất

Chương 9: Chương 9




Hẹn hò với Chu tiểu thư không gian nan, trái lại còn khá thú vị.

Chu Bạch Lộ không diện trang phục dạ hội, khiến Dụ Tễ cảm thấy thoải mái hơn chút. Hai người sóng vai đi vào ghế lô(1), nghe buổi hòa nhạc của dàn nhạc mà mẹ Dụ Tễ khi còn sống rất thích.

(ghế lô(1) (包厢): ghế ngồi thiết kế đặc biệt trong kịch trường, một gian có vài chỗ ngồi)

Bè trưởng, nhạc trưởng của dàn nhạc đều đã đổi người từ lâu, nhưng Dụ Tễ vẫn nghe rất nghiêm túc như trước, chỉ có lúc nghĩ mang đồ ăn khuya gì về cho đại gia trong nhà mới phân tâm 5 phút.

Sau khi buổi hòa nhạc kết thúc, Dụ Tễ đưa Chu Bạch Lộ về nhà.

Hai người ngồi ở sau xe tán gẫu, Chu Bạch Lộ đột nhiên hỏi Dụ Tễ lúc hơn mười tuổi có phải từng học một khóa cưỡi ngựa ở nước N hay không. Dụ Tễ ngẩn người, nói “phải”, Chu Bạch Lộ liền nháy mắt mấy cái với Dụ Tễ, nói họ từng là bạn học trong một tuần đó. Không cho Dụ Tễ có cơ hội nêu câu hỏi, cô đã nói thêm: “Có điều chắc anh không nhớ em đâu.”

Nhớ người là điểm mạnh của Dụ Tễ, lớp cưỡi ngựa tổng cộng cũng không có mấy học sinh, cậu lại nhìn Chu Bạch Lộ vài lần, đối chiếu từng dáng vẻ của bạn học nữ ở lớp cưỡi ngựa trong trí nhớ với Chu Bạch Lộ, một cô bé ục ịch hiện lên trong đầu cậu, tuy rằng rất khác với Chu Bạch Lộ của hiện tại, nhưng chắc là cùng một người.

Cậu “khụ” một tiếng, rồi mới hỏi Chu Bạch Lộ: “Lucy?”

Lần này đến lượt Chu Bạch Lộ ngơ ra, cô mở to hai mắt, hỏi Dụ Tễ: “Sao anh nhớ thế?”

Dụ Tễ cười cười với Chu Bạch Lộ, mặt Chu Bạch Lộ liền phủ lên một tầng đỏ mỏng: “Bạn học tiểu học của em giờ cũng chả nhận ra em nữa.”

Cô khi đó rất thấp, dinh dưỡng quá thừa nên béo phì, lại không thích nói chuyện, có thể xem là học sinh tầm thường nhất trong lớp cưỡi ngựa.

“Anh cũng đoán đó,“ Dụ Tễ thẳng thắn, “vì Lucy có Lu mà.”

(Tên bạn Chu Bạch Lộ có phiên âm là Zhu Bai Lu nên Dụ Tễ mới nói đoán ra bạn là vì trong chữ Lucy có Lu á)

Chu Bạch Lộ mím môi, nhìn Dụ Tễ: “Anh vẫn giống y như trước kia, em vừa nhìn đã nhận ra ngay.”

Dựa theo lời của Chu Bạch Lộ, Dụ Tễ là người kiều khí nhất trong lớp. Ngày đầu tiên nhập học nhận ngựa, lúc học thắng yên, Dụ Tễ đụng phải mũi ngựa, bỏ ngựa mình lại chạy đi rửa tay nửa ngày, còn vì chuồng ngựa quá thối mà không chịu vào cửa nữa.

“Phải không?” Dụ Tễ đã chẳng còn ấn tượng gì về chuyện này, “Anh chỉ nhớ BBQ của ngày cuối cùng, rất khó ăn.”

Chu Bạch Lộ mới vừa cùng mẹ mình chuyển từ thành phố Mậu đến thành phố Nghi, sống ở phía Bắc của thành phố Nghi, cách trung tâm thành phố một đoạn không xa.

Dụ Tễ và Chu Bạch Lộ hàn huyên một lúc, không biết sao đề tài lại chuyển đến thành phố Mậu.

Chu gia ban đầu phát triển ở thành phố Mậu, nhưng nói thành phố Mậu gần trăng không sao thái bình được, cha Chu Bạch Lộ đã đưa con gái và vợ đến thành phố Nghi cư trú.

“Sao lại không thái bình?” Dụ Tễ thuận theo đề tài của Chu Bạch Lộ hỏi.

Lời còn chưa dứt, Dụ Tễ đã thấy tài xế của Thiệu Anh Lộc liếc cậu một cái qua kính chiếu hậu, cậu lại đùa giỡn bổ sung một câu: “Có hắc bang hỗn chiến à? Trị an của thành phố Mậu không phải rất tốt sao.”

“Không phải,“ Chu Bạch Lộ lắc đầu, nói, “anh có biết Ôn Thường Thế không?”

Dụ Tễ gật đầu, Chu Bạch Lộ bèn nói: “Anh ta mất tích rồi.”

“Ồ?” Dụ Tễ tựa vào lưng ghế dựa, ung dung nói, “vậy không phải là rất không thái bình à.”

Chu Bạch Lộ nhìn Dụ Tễ vài giây, khẽ mỉm cười, nói: “Đúng vậy.”

Đưa Chu Bạch Lộ về xong, Dụ Tễ vào trong xe, nằm ở ghế sau, nói với tài xế: “Mau, đưa tôi đến dãy quầy hàng Hải Môn, đói chết tôi rồi.”

Dụ Tễ cảm thấy kiếp trước cậu mắc nợ Ôn Thường Thế, người này ăn của cậu, miệng cũng chả thèm mềm. Hai người ngồi ăn mặt đối mặt, Ôn Thường Thế chỉ ăn không đủ, còn phải hỏi Dụ Tễ kết quả kết thân tối nay ra sao.

Cho dù Ôn Thường Thế không tỏ biểu tình, nhưng trong ánh mắt vẫn mang bảy phần mỉa mai, nói chuyện lại chậm rì rì. Dụ Tễ nhìn hắn là phát cáu, quăng đũa lên lầu.

Dụ Tễ lên lầu nhưng không ngủ, ngồi trên sô pha chờ, nghe dưới lầu không còn động tĩnh nào mới xuống thu dọn bàn ăn. Dẫu sao sáng mai bảo mẫu còn phải đến nhà quét dọn, lỡ như bà phát hiện trên bàn bày 2 bộ bát đũa, há chẳng phải lộ rồi sao.

Cậu xuống lầu lại phát hiện Ôn Thường Thế đã dọn dẹp rồi.

Hộp thức ăn ngoài trên bàn đều chồng lên nhau, bộ dụng cụ ăn cũng bỏ vào máy rửa bát để rửa rồi. Dụ Tễ lấy bộ dụng cụ đã rửa sạch sẽ ra, lòng nói Ôn Thường Thế tuy rằng miệng tiện nhưng đầu óc cũng không phải hoàn toàn không phát triển.

Giữa trưa thứ 2, xe đón Dụ Tễ đi thăm Dụ lão tiên sinh đã đúng giờ dừng trước cửa nhà Dụ Tễ.

Dụ Tễ cầm một cái túi lớn, lại cõng đàn cello đi ra, vừa vặn bắt gặp Ôn Thường Thế. Dụ Tễ trừng Ôn Thường Thế một cái: “Tài xế của bố tôi tới rồi, anh còn không trốn kỹ.”

Ôn Thường Thế lạnh lùng xoay người, đóng cửa phòng cho khách lại.

Tình hình của Dụ lão tiên sinh quả thật không tốt.

Lúc Dụ Tễ đến viện điều dưỡng, hộ công(2) đã đẩy ông ra ngoài phơi nắng. Dụ Tễ cõng đàn, đi đến trước mặt ông ngoại, ngồi xổm xuống, ngửa mặt gọi ông: “Ông ngoại.”

(hộ công(2) (护工): người giúp việc chăm sóc người già)

Sắc mặt Dụ lão tiên sinh tái nhợt, hai gò má và dưới mắt đều là nếp nhăn, đôi mắt không thần thái lắm. Nghe thấy Dụ Tễ gọi ông, nửa phút sau ông mới nhìn xuống, mặt không thay đổi nhìn Dụ Tễ, tựa như căn bản không nhận ra Dụ Tễ đến.

“Ông ngoại.” Hộp đàn của Dụ Tễ kéo trên đất, dây đeo trượt xuống khỏi đầu vai, cậu duỗi tay cầm lấy tay Dụ lão tiên sinh, tay của người già đa số lạnh lẽo, mang theo một ít khí lạnh, Dụ Tễ ủ nó một chốc, Dụ lão tiên sinh cũng không phản ứng.

Hộ công chăm sóc Dụ lão tiên sinh là một phụ nhân giản dị chịu khó, xem như khá thân với Dụ Tễ, cô nói với Dụ Tễ: “Mấy hôm nay đều không nói gì, lúc nào cũng gọi tên mẹ cậu.”

Dụ lão tiên sinh từng phong quang, cũng từng tễ nguyệt, thời thịnh niên(3) hiền thê ái nữ, tri kỉ bạn bè luôn kề cận xung quanh, cuộc sống tốt đẹp không lo, vậy mà đến tuổi xế chiều, lại chỉ còn mỗi cháu ngoại vẫn nhớ đến ông.

(thịnh niên(3) (盛年): chỉ thời kỳ sung mãn đầy sức lực và nhiệt huyết)

“Ông ngoại,“ Dụ Tễ lại nói, “còn nhớ Dụ Ấu Di không?”

Mắt Dụ lão tiên sinh mở to, ngơ ngác nhìn Dụ Tễ, miệng nhẩm một tiếng: “Ấu Di.”

Sau một lúc lâu, ông dường như có chút thần chí, lại gọi một tiếng với Dụ Tễ: “Ấu Di.”

“Ấu Di tới rồi sao?” Ông nhìn Dụ Tễ có chút mong đợi, lại nhìn nhìn cây đàn trên lưng Dụ Tễ.

Đáy mắt Dụ Tễ có chút chua nóng, cậu đứng dậy, đẩy Dụ lão tiên sinh vào phòng, nhờ hộ công trông nom ông ngoại một lát trước, rồi vào phòng rửa mặt.

Cậu lấy bộ tóc giả và một chiếc váy dài màu đỏ ra khỏi túi.

Váy này là lúc Dụ Ấu Di tham gia vũ hội tốt nghiệp đại học, Dụ lão tiên sinh đã mời bậc thầy làm theo yêu cầu. Dụ Tễ rất gầy, vậy nên chỉ cần tìm người sửa lại kích thước phần vai sơ sơ là có thể mặc vào.

Dụ Tễ thay quần áo, nhìn mình tóc dài trong gương, phần mái tóc giả che khuất lông mày anh khí quá mức, đuôi tóc che qua ngực. Cậu đeo trang sức mẹ mình để lại, kéo cổ áo lên một chút rồi gõ gõ cửa phòng rửa mặt, muốn hộ công vào trong một lát. Đây coi như là bí mật của hộ công và Dụ Tễ, Dụ Tễ không biết trang điểm, mọi ngày đều là hộ công chiếu theo ảnh cũ của Dụ Ấu Di trang điểm cho cậu.

Đôi mắt và khuôn mặt của Dụ Tễ gần như giống Dụ Ấu Di y như đúc, môi thì giống Thiệu Anh Lộc, dáng môi xinh xắn, lại rất mỏng. Lúc đọc sách, luôn có người đùa rằng Dụ Tễ vừa nhìn là loại đại thiếu gia rất vô tình, đi qua hàng trăm khóm hoa, cũng không ai có thể khiến cậu yêu thật lòng.

Cậu kéo đàn cho Dụ lão tiên sinh hơn một tiếng đồng hồ, Dụ lão tiên sinh túm lấy cậu, nói với cậu rất nhiều lời không trật tự.

Nói với Dụ Ấu Di rằng phẩm tính bạn trai bà không tốt, khẩn cầu bà suy xét thêm chút nữa, còn nói mặc kệ thế nào, bố vĩnh viễn ở đây, bảo Dụ Ấu Di đừng sợ.

Sau 3 tiếng, bác sĩ viện điều dưỡng đến kiểm tra phòng, Dụ Tễ đã thay đồ rồi, tài xế cũng gõ cửa tiến vào, nói uyển chuyển rằng đã đến lúc phải đi.

Dụ Tễ không nói một lời lên xe, ngồi trong xe hướng mắt nhìn ngoài cửa sổ, cậu nhận được một tin nhắn Thiệu Anh Lộc tự gửi cho mình, ông hỏi: “Cục cưng à, kết giao với Bạch Lộ vẫn vui chứ?”

Dụ Tễ nhìn màn hình chằm chằm, suy nghĩ hồi lâu mới trả lời: “Không tệ.”

- ---------------------------------------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.