Bát Bảo Trang

Chương 53: Chương 53: Lòng căm thù của hoàng hậu




Edit: Hoa Tuyết

Beta: Linh Xốp

Bây giờ hoàng hậu cực kì căm hận Hầu thị, nhất là khi nghe nói thái tử ở trong thiên lao ăn không ngon ngủ không yên, bà càng hận không thể lột da rút gân Hầu thị mới có thể giải trừ mối hận trong lòng.

Trên thế gian này làm gì có việc trùng hợp như thế, khi bà vừa mới chuẩn bị rời đi thì chợt nghe thấy tiếng cung nữ thét chói tai, sau đó chỉ thấy cung nữ này ngoài mặt như muốn che giấu điều gì nhưng kì thực chỉ càng làm cho người ta nghi ngờ thêm. Tuy rằng thái tử háo sắc, thế nhưng cũng biết đạo quan không phải là nơi để hắn vui đùa, huống chi Lệ mỹ nhân lại là nữ nhân của hoàng thượng, cho dù thái tử có sắc tâm như thế nào đi chăng nữa cũng sẽ không dám làm ra việc như vậy.

Trên thế gian này làm gì có việc trùng hợp như vậy, cung nữ phát hiện thái tử và Lệ mỹ nhân quần áo xốc xếch ở trong phòng, tiếp theo là Lệ mỹ nhân đập đầu tự sát, sau đó lại đến lượt thái tử xuất hiện trước tầm mắt mọi người, thật giống như có người cố ý chờ bọn họ đến phát hiện, hơn nữa còn cố tình để cho nhiều người như vậy nhìn thấy, để cho bọn họ muốn bảo vệ thái tử cũng không thể ra tay được.

Lệ mỹ nhân như cọng rơm cuối cùng đè chết lạc đà, gần đây hoàng thượng đặc biệt yêu thích Lệ mỹ nhân, cho nên loại chuyện quan trọng như đi cầu phúc cho thái hậu này cũng dẫn nàng ta theo, hậu cung còn rất nhiều phi tần có tư cách và từng trải hơn nàng ta cũng chưa từng hưởng vinh dự thế này.

Một nữ nhân bản lĩnh như vậy khi gặp phải loại sự tình này, chuyện đầu tiên nên nghĩ tới là giải quyết như thế nào, chứ không phải là đâm đầu vào tường tự sát, loại hành động này thực sự không giống tính cách của Lệ mỹ nhân chút nào. Thế nhưng ma ma trong cung lại nói trên người Lệ mỹ nhân quả thật có hơi thở sau khi hoan ái, đây tột cùng là ai đã giở thủ đoạn ngoan độc như vậy?

Hoàng hậu nghĩ đến Hầu thị vừa sảy thai, việc này quả thật bà có nhúng tay vào, thế nhưng việc này được làm vô cùng kín đáo, Hầu thị không thể phát hiện ra mới phải. Nếu không phải vì chuyện này, vậy vì sao Hầu thị lại điên cuồng trả thù thái tử như vậy?

Nhưng là trừ phu thê Thịnh quận vương, thì còn ai có năng lực thiết kế ra cái bẫy lớn như vậy nữa? Tuy Hiển vương đang rất có danh tiếng trong kinh, thế nhưng hắn không thích dính líu đến chính sự, nên dù hắn có muốn sử dụng loại âm mưu này, cũng không thể có thế lực lớn như vậy giúp đỡ.

Cho nên... Thịnh quận vương phủ!

Con tiện nhân Hầu thị kia!!! Hoàng hậu tức giận đập mấy chén trà, nếu không phải tại tiện nhân này, con trai của bà đâu phải khổ đến như vậy, ở cái nơi như thiên lao đó, một người từ nhỏ sống trong cẩm y ngọc thực như thái tử làm sao chịu được?

Càng nghĩ càng giận, hoàng hậu lại đập mấy bộ gốm sứ, sau đó nhớ tới ả cung nữ khả nghi kia, tiếng hét của ả cung nữ kia không giống như bị hù dọa, trái lại giống để hấp dẫn lực chú ý của các nữ quyến hơn, cho nên tiếng hét mới vô cùng sắc nhọn.

“Hoàng hậu nương nương,“ Triệu Đông từ bên ngoài vội vã đi vào, dường như không nhìn thấy những mảnh sứ vỡ rơi đầy cả mặt đất, hắn cung kính hành lễ với hoàng hậu rồi nói, “Hoàng hậu nương nương, đã điều tra ra thân phận của ả cung nữ kia, thế nhưng...”

“Nhưng nhị cái gì?” Trong lòng hoàng hậu có dự cảm chẳng lành, ấn đường không khống chế được giật giật vài cái.

“Cung nữ kia đã mất,“ Triệu Đông cúi thấp đầu, không dám nhìn tới sắc mặt hoàng hậu, “Sáng sớm hôm nay có người phát hiện ả cung nữ này đã treo cổ tự tử trong phòng, hơn nữa còn để lại một bức di thư.” Triệu Đông móc hai lá thư trong ngực áo ra, “Bức thư này được chép từ Đại lý tự, mời nương nương xem qua.”

Hoàng hậu nhận lấy lá thư, sau khi xem qua bà tức giận ném lá thư lên bàn: “Cái gì gọi là ả không hề nhìn thấy thái tử và Lệ mỹ nhân nằm chung một chỗ, cái gì mà lấy tiện mệnh của mình đổi lấy sự bình an cho người nhà chứ?!”

Phong thư này nhìn qua thì như đang giải vây cho thái tử nhưng kì thực lại là kéo hắn vào vũng bùn. Bức thư này ở trong mắt người khác ai cũng sẽ cho rằng cô cung nữ kia không chịu nổi sự uy hiếp của thái tử, lại sợ bị liên lụy tới người nhà nên dứt khoát tự sát tạ tội.

“Tốt, tốt,“ Hoàng hậu tức giận hít sâu mấy hơi nói, “Những người này chính là không muốn cho con ta một con đường sống chứ gì, bổn cung chống mắt lên nhìn xem, ai có bản lĩnh có thể từ trong tay ta cướp đi những thứ vốn thuộc về con trai ta.”

Trong lòng hoàng hậu hiểu rõ, sau việc này, cho dù sau này thái tử có thể đăng cơ, thì cũng đã để lại một vết nhơ trong sách sử, việc này huyên náo ồn ào cả kinh thành ai ai cũng biết, muốn che giấu là điều không thể. Điều bà sợ hơn cả chính là sau này khi nhi tử đăng cơ, các vương gia lòng dạ lang sói sẽ mượn cái cớ này để tạo phản, nếu như không tra rõ việc này, như vậy sẽ để lại mầm họa về sau.

Thế nhưng coi như có thể tra ra việc này, thì liệu dân chúng có tin hay không?

Hoàng hậu nghĩ vậy, cơn giận trong lòng tiêu tan đi nhiều, ngược lại hỏi: “Người của ai phụ trách vụ án này?”

“Hồi bẩm nương nương, là Đại lý tự thiếu khanh Trương đại nhân và Hình bộ Thị lang Hoàng đại nhân.”

“Hoàng đại nhân?” Hoàng hậu trầm ngâm nói, “Chính là Hoàng Uy?”

“Hồi bẩm nương nương, đúng là người này. Trước đây Trương thiếu khanh từng nhậm chức ở Vệ úy tự, sau này bởi vì vụ án ám sát của Lâm Bình quận mã, nên bị điều đến Đại lý tự để bắt tay điều tra vụ án của Lâm Bình quận mã.” Vì muốn thể hiện năng lực trước mặt hoàng hậu, cho nên Triệu Đông cố ý đem mọi chuyện nghe ngóng được bẩm báo rõ ràng với hoàng hậu.

Hoàng hậu nghe xong thở dài một hơi, Hoàng Uy vốn là người của phe bọn họ, về phần Trương thiếu khanh này, xem ra cũng không phải là người quan trọng lắm, nếu không lúc trước đã không bị người đẩy ra chịu trận, vụ án của Lâm Bình quận mã nan giải ra sao, mọi người trong kinh thành đều rất rõ, vào lúc đó hắn lại bị phái đi điều tra loại án này, thể hiện rằng phía sau hắn không có ai trợ giúp, không thì hà tất phải nhận một chức vụ gian khổ như thế.

Người như vậy cũng khiến bà yên tâm hơn, cho nên chỉ thở dài nói: “Bổn cung đã biết, ngươi mang vài thứ đến cho thái tử, bổn cung lo lắng thái tử ở trong thiên lao không quen.”

“Dạ.” Triệu Đông lui xuống.

Đợi sau khi ra ngoài cửa, bốn phía không có ai, hắn mới vẫy vẫy tay áo, làm gì có ai trời sinh đã có thói quen ở trong thiên lao đâu?

Tuy rằng vụ án ám sát Lâm Bình quận mã vẫn chưa tra ra, thế nhưng sinh hoạt ban ngày của dân chúng cũng không bị ảnh hưởng đến nên vẫn náo nhiệt như trước.

Yến Tấn Khâu vì tránh để xe ngựa của mình quấy nhiễu người dân, nên dứt khoát cho xe ngựa đi đường vòng trong hẻm nhỏ để hồi phủ, ai ngờ xe ngựa mới đi được nửa đường thì gặp một chiếc xe ngựa khác từ phía trước đi tới.

“Vi thần Trương Hậu gặp qua Hiển vương gia.” Hình như Trương hậu cũng không ngờ rằng sẽ gặp phải xe ngựa của Hiển vương phủ ở trong hẻm nhỏ này, nên nhanh chóng xuống xe hành lễ với Yến Tấn Khâu.

“Trương thiếu khanh không cần đa lễ,“ Yến Tấn Khâu cũng xuống xe ngựa, đưa tay nâng hắn dậy, sau đó lui ra sau vài bước nói: “Hình như thần sắc của Trương đại nhân hơi kém hơn mấy ngày trước, dạo này vất vả quá chăng.”

“Có thể vì quân phân ưu chính là vinh hạnh của kẻ bề tôi, vi thần không khổ,“ Vì những vụ án hiện tại, Trương Hậu không tiện tiếp xúc quá gần với người hoàng thất, cho nên khi hai người nói chuyện luôn giữ một khoảng cách, “Đa tạ vương gia quan tâm.”

Sau khi hai người khách sáo vài câu thì đều tự lên xe ngựa rời đi, cho dù ai nhìn thấy cũng nghĩ đây bất quá chỉ là vô tình gặp gỡ, hơn nữa song phương đều hết mực khách sáo lễ độ, lễ độ đến xa lạ.

Tuy rằng xảy ra chuyện lớn như vậy, thế nhưng trái lại càng làm Hoa Tịch Uyển nhàn nhã hơn, hai ngày này không có ai đưa thiếp tới mời nàng tham dự yến tiệc, cũng không có ai đến tìm nàng nói chuyện phiếm, khiến nàng lúc này thấy rất vui vẻ nhàn nhã tự do.

Thế nhưng nhàn nhã không được bao lâu, nàng liền thấy Bạch Hạ đi đến.

“Chủ tử, Thịnh quận vương phi tới.”

Hoa Tịch Uyển ngạc nhiên, Thịnh quận vương phi chưa gửi bái thiếp trước cho nàng, sao lại đột nhiên tới? Điều này thật không giống tác phong của Hầu thị. Trước nay Thịnh quận vương phi rất chu đáo, sẽ không làm thất lễ thế này được.

Nghĩ đến khi ở Tam Thanh quan, nhớ tới đôi mắt sáng ngời của Thịnh quận vương phi, nàng chỉnh lại bộ trâm cài, mở miệng nói: “Mau cho mời.”

Người đã đến vương phủ, nàng cũng sẽ không đuổi nàng ta đi, nếu nàng thật sự làm như vậy, chắc chắn kinh thành sẽ càng náo nhiệt hơn.

Nàng suy nghĩ một chút, lại gọi thêm mấy nha hoàn nữa vào phòng khách hầu hạ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.