Bát Bảo Trang

Chương 58: Chương 58: Sự tình




Edit: Hoa Tuyết

Beta: Linh Xốp

Nghe thấy Hiển vương đến, đầu tiên Chu thị lang cả kinh, ngay sau đó lại cảm thấy đây là chuyện trong dự liệu, có Hiển vương phi ở đây thì Hiển Vương gia đến đây cũng không phải là chuyện lạ gì.

Sự tình quả như dự đoán của người Chu gia, sau khi Hiển vương được nghênh đón vào, chào hỏi với hai vị đại cữu huynh và đường cữu huynh Hoa gia xong, chỉ nắm tay Hiển vương phi ngồi chung một chỗ, còn không cũng chỉ cúi đầu nói gì đó với Hiển vương phi.

“Đây là đang làm gì vậy?” Yến Tấn Khâu tự tiếu phi tiếu liếc nhìn Chu Vân Hằng đang quỳ trên mặt đất, quay đầu nói với Chu thị lang, “Chu thị lang, công tử quý phủ đã phạm sai lầm lớn gì sao?”

Chu thị lang chần chừ không dám trả lời, thật lâu sau mới nói: “Hạ quan dạy con không nghiêm, thật quá xấu hổ.”

“Chu thị lang chính trực ngay thẳng, là vị quan tốt hiếm thấy, vì sao lại thấy áy náy,“ Yến Tấn Khâu liếc nhìn Chu Vân Hằng đang gục đầu quỳ trên mặt đất, “Có điều thật sự quý công tử làm việc quá mức hoang đường, chuyện quý công tử sủng ái thị thiếp làm hại chính thê sảy thai đã truyền khắp kinh thành, ông nói chuyện này nên giải quyết thế nào đây?”

Chu thị lang vừa bất đắc dĩ lại vừa áy náy, quay sang nói với Hoa Thanh Mậu và Hoa Trường Bảo: “Hạ quan nhất định sẽ quản giáo tốt cái tên không có tiền đồ này, còn về phần thị thiếp thông phòng trong phủ, ta sẽ đuổi tất cả bọn họ, xin...”

“Ta nghĩ rằng mấy chuyện đó không cần thiết, miễn cho ngày sau nữ nhi Hoa gia ta lại bị nói là một người không khoan dung”, Hoa Thanh Mậu nặng nề đặt chén trà xuống, hơi hung hăng nói, “Gia tỷ và công tử quý phủ không có duyên phận làm phu thê, Chu – Hoa hai nhà chúng ta đã có tình cảm nhiều năm, có hợp tất có tan, vẫn là xin quý phủ đồng ý để gia tỷ hòa ly với Chu công tử thôi, cũng là lưu lại chút tình cảm để ngày sau còn có thể gặp mặt.”

Lời này hơi có mùi vị uy hiếp, rằng nếu Chu gia không chịu hòa ly, thì Hoa gia và Chu gia sẽ kẻ chết người sống. Thế nhưng Chu gia lại không muốn hòa ly, nếu như không hòa ly, Hoa gia còn có thể e ngại Hoa Y Liễu mà không dám thực sự hạ thủ với Chu gia, còn nếu Hoa Y Liễu rời khỏi Chu gia, vậy Chu gia bọn họ sẽ mất đi chỗ dựa.

“Nếu Chu thị lang muốn làm căng chuyện này, vậy chúng ta chỉ có thể gặp lại ở đại đường Triệu doãn đại nhân, chắc hẳn chuyện hòa ly này sẽ được giải quyết sớm thôi”, Hoa Trường Bảo đã sớm nhìn ra tâm tư của Chu gia, cho nên khi thấy Chu thị lang do dự, lại ném ra một câu, “Tuy trên dưới Hoa gia ta không có năng lực gì, nhưng vì tỷ muội nhà mình, thì dù cho phải đi tới đi lui vài ngày cũng rất sẵn lòng.”

Người trẻ tuổi có địa vị cao nhất Hoa gia là Hoa Trường Bảo đã lên tiếng như thế, chứng tỏ Hoa gia đã rất bất mãn với chuyện này, trong lòng Chu thị lang hiểu rõ, việc này đã hết hy vọng, trừ khi bản thân con dâu không muốn, không thì chuyện hòa ly này coi như ván đã đóng thuyền.

“Thiếu phu nhân đến rồi.”

Trong lòng Chu thị lang vui mừng, nhưng khi quay đầu lại lại phát hiện đứa con dâu nhiều ngày chưa thấy đang từ bên ngoài đi vào thân thể vô cùng gầy yếu, dường như một trận gió cũng có thể thổi bay nàng. Ông cau mày, rốt cuộc phu nhân nhà mình đã giày vò người con dâu này thế nào, sao không nghĩ đến thân phận của con dâu chứ?

Loảng xoảng! Chén trà bị đập mạnh xuống đất, trong nháy mắt vỡ tung toé, Hoa Thanh Mậu từ trên ghế đứng lên, chỉ vào Chu Vân Hằng đang quỳ trên mặt đất nói, “Chu gia các người khinh người quá đáng!”

Người tiểu thiếp quỳ trên mặt đất bị dọa run lẩy bẩy, muốn đi tới bên cạnh Chu Vân Hằng nhưng lại bị hai gã sai vặt ấn xuống mặt đất, trong miệng bị nhét một cái khăn tay, một câu cũng không nói nên lời.

Chu Vân Hằng nhìn người tiểu thiếp trước kia rất được mình yêu thích bị đối xử như vậy cũng không dám nhiều lời, chôn đầu thật thấp, hận không thể kết thúc việc này nhanh một chút, cho dù có đuổi tiểu thiếp này đi cũng không sao, dù sao không có người này thì mai sau vẫn còn có thể tìm được người khác có tư vị hơn.

“Thiếp thân Hoa thị gặp qua Hiển vương, Hiển vương phi,“ Bởi vì Hoa Y Liễu quá gầy gò nên thịt trên gương mặt lõm sâu, thoạt nhìn nàng già hơn tuổi thật đến vài tuổi. Lúc nàng thấy Hoa Thanh Mậu, cảm xúc trong đáy mắt phức tạp khó dò, viền mắt dần dần ửng đỏ, gọi một tiếng “đệ đệ.”

“Tỷ,“ Hoa Thanh Mậu bước vài bước đến trước mặt Hoa Y Liễu, nhìn sắc mặt tái nhợt và thân thể gầy yếu của nàng, tức giận đến mức muốn bóp chết Chu Vân Hằng. Hắn cười lạnh nói: “Chu gia các người đối đãi với gia tỷ như vậy sao, thật sự là khinh người quá đáng!” Nói xong lời này, hắn kéo Hoa Y Liễu đi ra ngoài, “Chúng ta đến công đường gặp Triệu doãn đại nhân đi.”

Đương nhiên Chu gia thật sự không dám để Hoa Thanh Mậu và Hoa Y Liễu cứ như vậy đi ra ngoài nên lại rối rít xin lỗi, ngay cả Chu phu nhân còn quỳ gối xuống trước mặt Hoa Y Liễu, hứa hẹn nhiều chuyện, thậm chí còn bày tỏ rằng ngày sau Chu gia chỉ có mình thiếu phu nhân là Hoa Y Liễu, sẽ không có bất kì thị thiếp thông phòng nào nữa.

“À,“ Hoa Y Liễu cười nhạt nhìn Chu phu nhân đang quỳ trước mặt mình, “Bà nghĩ con trai bà là ai mà ta sống chết đều phải ở bên cạnh hắn, sau này hắn có nữ nhân nào thì quan hệ gì với ta. Bản thân vốn cũng là phận nữ nhân, lại hà khắc nữ nhi của người khác, một bà mẹ chồng ác độc như bà, nếu ta ở lại đây chỉ sợ hài cốt cũng không còn.”

Nói xong những lời này, Hoa Y Liễu quỳ mạnh xuống trước mặt Yến Tấn Khâu và Hoa Tịch Uyển: “Hoa thị có oan, xin vương gia và vương phi làm chủ. Từ khi thiếp gả tới Chu gia đến nay, trên hiếu thuận cha mẹ chồng, dưới chăm sóc em chồng, mặc dù phu quân có phong lưu nhưng cũng chưa từng oán hận nửa câu, vậy mà không ngờ lại bị ái thiếp của hắn làm hại đến con nối dõi cũng không giữ được, còn bị nhà chồng giam lỏng không được ra ngoài, đã lâu không được thấy ánh sáng mặt trời, xin hai vị giúp thiếp thân đòi lại công đạo.”

Chu gia ngạc nhiên, dường như không ngờ đến một Hoa Y Liễu từ trước đến nay luôn dịu dàng mà lại có thể làm ra hành động như vậy, đúng là đánh một đòn trí mạng lên Chu gia bọn họ mà.

Nữ nhân muốn hòa ly là chuyện bình thường, thế nhưng cáo trạng nhà chồng thì e rằng ngày sau sẽ không dễ dàng tái giá, suy cho cùng nhà ai lại muốn có một người con dâu như thế, biết đâu một ngày nào đó lại bị tố cáo không chừng.

Thế nhưng Hoa Y Liễu vẫn làm như vậy, hơn nữa không chỉ làm để được giải thoát, mà dường như còn muốn cùng Chu gia đồng quy vu tận.

Chu phu nhân hoảng sợ, thế nhưng ở trước mặt Yến Tấn Khâu, bà không dám liều lĩnh, chỉ phải cố khống chế bản thân, lại âm thầm nghĩ sớm biết sẽ thế này thì ban đầu khi Hoa Y Liễu sảy thai thì bà nên tìm cách giết chết nó luôn, còn tốt hơn tình hình lúc này.

“Đã như vậy thì đến gặp Kinh Triệu doãn một chuyến đi.” Yến Tấn Khâu đặt tách trà xuống, liếc nhìn Hoa Tịch Uyển vẫn không nói gì, “Bản vương sẽ để một người tùy tùng đi cùng với các ngươi.”

Việc đến mức này đã là chuyện riêng của Hoa gia và Chu gia, hắn thân là vương gia, không lý nào lại xen vào việc nhà người khác. Hoa Tịch Uyển cũng như vậy, mấy chuyện nhỏ này không đáng để một vương phi như nàng xử lý, vẫn là nên đến chỗ của Kinh Triệu doãn một chuyến thì hơn.

Trong lòng Hoa Thanh Mậu cũng hiểu rất rõ đạo lý này, huống chi Hiển vương đồng ý phái một tùy tùng đi cùng bọn họ đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi, e rằng nếu không phải đường muội được Hiển vương sủng ái thì Hiển vương cũng sẽ không quan tâm đến mấy chuyện gia trạch thế này.

Hoa Y Liễu cúi đầu nhìn mũi giày của mình, khi nghe thấy Yến Tấn Khâu sẽ không cùng đi đến phủ Kinh Triệu doãn thì khóe miệng lộ ra một nụ cười khổ. Từ lúc nàng gả cho Chu Vân Hằng thì nàng đã chặt đứt ý nghĩ kia rồi, lại càng không nói đến hiện tại dáng vẻ nàng người không ra người quỷ không ra quỷ, so với Hoa Tịch Uyển hào hoa phong nhã đúng là khác nhau một trời một vực.

Hoa Tịch Uyển có thể vì nàng mà hạ thấp thân phận vương phi của mình, cùng tranh luận với Chu gia đã là ân huệ hiếm có rồi, trên đời này có bao nhiêu đường muội đã xuất giá sẵn lòng làm những chuyện này cho đường tỷ chứ. Hoa Y Liễu nàng mặc dù có ghen tỵ với cuộc sống hiện tại của Hoa Tịch Uyển, nhưng trong lòng cũng hiểu rõ, nàng đã nợ Hoa Tịch Uyển một ân tình rất lớn.

Nếu hôm nay không có vương phi là Hoa Tịch Uyển ra mặt, thì Chu gia đã không kinh sợ như vậy, Hiển vương lại càng không rảnh rỗi quan tâm tới mấy việc của nàng, về phần số phận của nàng sẽ thế nào thì chỉ có trời biết.

Yến Tấn Khâu lên tiếng còn có ai dám ngăn cản Hoa Y Liễu nữa, cho nên bọn họ rất thuận lợi ra khỏi cửa lớn Chu phủ, đi phía sau còn có một đám người Chu gia đang vô cùng lo sợ.

Ra khỏi cửa lớn Chu gia, Hoa Y Liễu mới phát hiện bên ngoài có rất nhiều người vây quanh hóng chuyện. Khi nàng vừa xuất hiện, tất cả mọi người đều ồ lên kinh ngạc, không vì chuyện gì khác, chỉ đơn giản là vì hiện tại Hoa Y Liễu gầy đến dọa người, cả người chỉ còn lại da bọc xương, nhìn qua giống như người từng bị ngược đãi vậy.

Con người luôn thích đồng tình với người yếu, cho nên mặc dù Hoa gia không nói gì, thế nhưng trong lòng mọi người đã khẳng định người của Chu gia sủng thiếp diệt thê, còn ngược đãi vợ cả.

Ở trong mắt người dân triều Đại Chiêu, nếu như đôi bên chán ghét lẫn nhau thì cùng lắm hòa ly là được, hà tất phải giày vò con người ta thành như vậy, nghe nói người vợ cả này còn bị hại đến sảy thai, chẳng lẽ là do bị ngược đãi đến sảy thai luôn sao?

Hoa Y Liễu đưa mắt nhìn xe ngựa của Hiển vương phủ rời đi, chậm rãi thu hồi tầm mắt, sau đó nhìn sang xe ngựa của Hoa gia.

Sau khi Kinh Triệu doãn nhận được vụ án, liền gọi người lên công đường thẩm tra, thế nhưng trong lòng lại âm thầm kêu khổ, Chu thị lang này là một người trung với vua, thế nhưng Hoa gia lại là một đại thế gia mấy trăm năm, hơn nữa còn có Hiển vương phủ làm chỗ dựa, sự tình thật phiền toái.

Chuyện quan trọng nhất chính là việc làm của Chu gia thực sự không có đạo đức, không có đầu óc, sao bọn họ không nghĩ đến nếu Hoa gia phát hiện chuyện này, thì sẽ xảy ra chuyện gì chứ?

Ngồi trên công đường, Kinh Triệu doãn liếc mắt đã nhận ra gã tùy tùng đắc dụng của Hiển vương đang đứng ở bên kia, lại thấy Hoa thị bị hành hạ đến không ra hình người nữa, trong lòng liền có quyết định.

Hai người này đều không thể đắc tội được, vậy thì cứ dựa vào tình hình vụ việc mà xử án, chuyện Chu gia sủng thiếp diệt thê cả thành đều biết, ông lại không muốn trở thành một vị quan ngu muội bị mọi người trong kinh thành phỉ nhổ. Người của Hoa gia đã làm lớn chuyện như vậy, nếu như ông thiên vị Chu gia, thì chính là tự tìm đường chết.

Theo từng lời tố cáo của Hoa Y Liễu, sắc mặt Kinh Triệu doãn càng ngày càng khó coi, sau khi đợi Hoa Y Liễu nói xong, hắn lại hỏi đám người Chu gia: “Các người có muốn biện giải gì không?”

Mọi người trong Chu gia đều cứng họng, họ muốn nói Hoa Y Liễu vu khống họ, thế nhưng lo lắng sẽ vô dụng, hơn nữa tuỳ tùng của Hiển vương còn ở đây, cuối cùng Chu thị lang không thể làm gì khác hơn là đứng ra tạ tội với Hoa Y Liễu, đồng thời còn đồng ý cho Hoa Y Liễu và nhi tử nhà mình hòa ly, Chu gia bọn họ trả đồ cưới lại cho Hoa Y Liễu nhiều hơn gấp ba lần, sính lễ cũng không cần lấy lại.

Cuối cùng Kinh Triệu doãn nể tình Chu gia đã ngoan ngoãn nhận sai, phán Hoa Y Liễu và Chu Vân Hằng hòa ly, ngoại trừ bồi thường đồ cưới, còn phạt Chu Vân Hằng hai mươi trượng, về phần tiểu thiếp kia bị đày đến một nơi bần hàn nghèo khó.

Nghe tiếng kêu rên của Chu Vân Hằng ở bên ngoài công đường, Hoa Y Liễu nở nụ cười, kết hợp với gương mặt trũng sâu làm vẻ mặt nàng có chút âm trầm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.