Trăng tròn rồi trăng khuyết, thấm thoát thời gian tám tháng đã qua đi như một luồng gió thổi lá rơi qua đi nhanh chóng.
Vào một buổi sáng mai, trời trong xanh, trên đỉnh núi thỉnh thoảng vọng ra mấy tiếng vượn kêu.
Quỷ Cốc sâu thẳm và trống không, bỗng một cái bóng màu xám như tro xông thẳng vào mây xanh, từ Quỷ Cốc thăm thẳm bay lên.
Chỉ thấy chàng trai điểm nhẹ chân trái đã lướt đi hơn mười trượng xa, nhanh như điện xẹt lướt về phía đông.
Loại khinh công này quả làm cho người khác phải khiếp vía, phút chốc đã lướt đi xa.
Khoảng một canh giờ chàng đã qua hai ngọn núi, trước mặt chàng là một ngôi nhà tranh bên sườn núi, chàng bất giác vui mừng reo lên:
- Thân phụ! Kiếm nhi đã về đây! Chưa dứt lời chàng đã tới cửa nhà, chàng chưa kịp mở cửa thì bên trong đã vọng ra tiếng thở trầm của thân phụ đang thở thoi thóp.
Chàng rùng mình gọi:
- Thân phụ! Thân phụ...
Chàng đã nghe thấy tiếng than thở nhẹ của thân phụ.
Một ý nghĩ đáng sợ vây lấy đầu óc chàng, nhanh chóng đã xâm nhập vào tâm tư chàng. Bước vào ngưỡng cửa chàng đã nhìn thấy khuôn mặt của thân phụ trắng bệch, miệng đang thở thoi thóp. Chàng liền tiến đến nắm lấy bàn tay khô khan của thân phụ nói:
- Thân phụ làm sao thế...
Bạch Diện Lang Quân từ từ mở to đôi mắt, chậm rãi nói:
- Kiếm nhi... con mới về... nếu chậm một bước... e rằng...
Lời nói rất khó khăn, chàng nhanh chóng dùng chân khí trợ giúp cho thân phụ. Sắc mặt của Bạch Diện Lang Quân mới từ từ trở nên hồng hào.
Sự việc xảy ra làm cho Bạch Diện Lang Quân kinh ngạc hỏi:
- Kiếm nhi, công lực của con hình như đã tăng lên trăm lần.
Chàng không dám giấu giếm, bèn đem việc xảy ra lúc xuống núi mua thuốc và bị bọn Tàn Sơn Chi Lang vây giết, rơi vào Quỷ Cốc, được Bát Tuyệt của Quỷ Cốc truyền thụ võ công kể lại cho thân phụ nghe.
Bạch Diện Lang Quân nghe nhắc đến Quỷ Cốc Bát Tuyệt, đôi môi lộ ra một nụ cười khẽ động đôi mày lộ ra vẻ vui mừng nói:
- Kiếm nhi... mối thù của cha đã có thể báo rồi.
Chàng giương mày nói:
- Thân phụ! Ai làm cho thân phụ bị thương nặng đến thế. Kiếm nhi nhất định sẽ làm cho kẻ ấy tan xương, nát thịt.
Bạch Diện Lang Quân giật mình hỏi:
- Con đồng ý báo thù cho cha sao? Chàng liền đáp:
- Đương nhiên.
Câu nói của chàng cũng đã làm cho Cổ Thạch Kiếm tiến thoái lưỡng nan, và sau này tạo thành một câu chuyện bi thảm.
Bạch Diện Lang Quân cười hân hoan. Tám mươi năm nay, lão chưa bao giờ vui vẻ đến thế bao giờ.
Chàng hỏi:
- Thân phụ, ai đã làm tổn thương đến thân phụ thế? Bạch Diện Lang Quân cắn răng nói:
- Võ Lâm Bạo Quân Chữ Phẩm Chi...
Chưa dứt lời, liếc nhìn Cổ Thạch Kiếm, rồi lão thở dài thê thảm, nhưng Cổ Thạch Kiếm không phát hiện thần sắc của cha, chỉ căm hờn nói:
- Võ Lâm Bạo Quân! Cổ Thạch Kiếm ta sẽ phanh thây ngươi.
Bỗng chàng quay lại hỏi Bạch Diện Lang Quân rằng:
- Thân phụ, thân mẫu của con là ai thế? Câu hỏi này làm cho Bạch Diện Lang Quân mắt như chuông đồng, trừng mắt Chương lâu mới thở dài nói:
- Thân mẫu con chính là Bồng Lai Cung Chủ Thạch Na Na.
Nguyên khí của lão từ từ yếu dần, nắm lấy tay của chàng nói:
- Kiếm nhi. Tám tháng nay may mà có Tiểu Mãn tận tình chăm sóc cho ta. Nếu không phụ tử ta đã không còn gặp mặt nhau rồi... Kiếm nhi... sau này con hãy đối xử tốt với Tiểu Mãn.
Đôi má chàng hồng lên e thẹn, nhưng nhanh chóng khôi phục lại bình thường, chuyển sang đề tài khác hỏi:
- Thân phụ! Thân mẫu con còn trên thế gian chứ? Bạch Diện Lang Quân cười nhạt nói:
- Gần mười năm rồi, không có tin tức mẫu thân con, không biết là sống hay đã chết.
Lão dần dần ngất đi, bỗng lão Chương quang phản chiếu, ngẩng mặt lên nói:
- Kiếm nhi, thật ra con không phải là con ruột của ta. Con họ Thạch, tên gọi Thạch Kiếm...
Nói xong, lão ngất đi.
Lúc này chàng mới kinh ngạc móc trong mình ra ba viên đan dược màu trắng cho vào miệng của Bạch Diện Lang Quân, khóc lóc nói:
- Thân phụ! Kiếm nhi hồ đồ quá, đây là Hoàn Sanh Đan của tám vị tiền bối có công hiệu cải tử hoàn sinh...
Rồi chàng đả thông huyệt đạo giúp cho dược lực vận hành.
Sau nửa tuần trà, Bạch Diện Lang Quân vẫn nhắm mắt, chàng bất giác thổ ra một ngụm máu tươi, khóc gào lên rằng:
- Thân phụ! Người là thân phụ của con. Con là Cổ Thạch Kiếm, làm sao lại là Thạch Kiếm chứ? Thế là một vấn đề vây lấy đầu chàng nếu Bạch Diện Lang Quân không là thân phụ thì ai là thân phụ của mình chứ? Nếu như chàng không là Cổ Thạch Kiếm như vậy thì chàng càng không phải là Thạch Kiếm! Vì họ Thạch là họ của mẹ chàng, vậy cha chàng lại họ gì thế? Một thân thế bi thảm phát sinh từ trên mình của Thạch Kiếm.
Mười tám năm trời nuôi dưỡng, Bạch Diện Lang Quân không là cha đẻ của chàng, nhưng chàng vẫn chân tình mà khóc lóc. Vì Bạch Diện Lang Quân là người mà Thạch Kiếm mang ơn nhiều nhất.
Chàng ôm lấy thi hài khóc lóc, đứt cả ruột gan...
Bỗng một luồng lửa phóng đến, lan đi khắp nhà.
Chàng đưa mắt nhìn thì nhà tranh đã bị cháy mất một nửa. Vì chàng khóc lóc không phát hiện được! Lúc này thế lửa mãnh liệt, từ tám phía bao vây lấy.
Chàng thở dài một tiếng tiêu điều, định ôm lấy thi thể của Bạch Diện Lang Quân, thì bỗng nhiên một luồng kình phong, chạm vào ngực chàng. Chàng bị chặn lại, liền khom mình lui ra. Phút chốc nhảy ra năm người từ từ bao vây lấy chàng.
Người đứng đầu khoảng lục tuần, dáng mập mạp mặc một áo dạ hành ngắn màu trắng, trên đầu tóc trắng xóa, râu hàm cũng thế.
Bốn gã còn lại ăn mặc rất oai phong, trông ra võ công không thường.
Chàng đang ngắm nhìn thì trong nhà tranh bay xuống một bóng người màu đen.
Chàng liền quay người lại, chỉ thấy người này dáng người gầy ốm, mặc một cái áo bông dài màu đen, chàng nhướng mày hỏi:
- Nhà tranh bỗng nhiên bốc cháy, lẽ nào là do các hạ phóng lửa đốt.
Gã áo đen cười khà khà nói:
- Là ta thì sao nào? Chàng giận dữ quát:
- Một chưởng đó, cũng chính là của ngươi sao?
- Chỉ có một chưởng coi như là lễ gặp mặt, làm gì mà để trong lòng.
Gã hắc y vừa dứt lời, Thạch Kiếm đã cầm không được lửa giận trong lòng, song chưởng giơ ra, một luồng tuyệt phong lộn hải đảo sơn mạnh mẽ lướt đi.
Khí thế hung mãnh, lão hắc y lắc mình tránh sang một bên quát đanh đá:
- Tiểu yêu nghiệt. Ngoan ngoãn mà chịu trói, để lão tiện mổ bụng mà lấy tim.
Nói xong quét ra một chiêu.
Sự thóa mạ của lão như lửa đổ thêm dầu. Thần sắc chàng thay đổi, hô to lên một tiếng, tả hữu xuất chiêu, thế như tiếng sấm, đã đánh lão hắc y ra ngoài ba, bốn mươi trượng xa.
Bỗng bạch y lão nhân lách người phóng đến cười nhạt:
- Hắc Tẩu không lượng sức, để Bạch Lão ta tiếp ngươi mấy chiêu.
Mặt chàng tràn đầy sát khí, bóng chưởng bay ra, liền phóng ra ba chiêu.
Bạch Lão không ngờ chàng ra chiêu mạnh và nhanh đến thế. Song chưởng va vào ngực cảm thấy như sóng biển dữ dội đập đến, lùi ra sau ba bước.
Chàng phẫn nộ bọn họ phóng hỏa đốt nhà nên không nhún nhường, tiến lên ba bước hữu chưởng giơ ra.
Bạch Lão chưa đứng vững thì một luồng chưởng phong lại đến, đứng không vững, ngã lăn ra đất phun ra một ngụm máu tươi.
Phút chốc chàng đã xuất thủ đả thương hai người.
Bốn hán tử đã vây thành thế liên thủ hợp công. Chàng liền gầm to:
- Đến hay đấy! Thân hình lay động nhẹ, bốn hán tử đã lần lượt lui ra sau. Phút chốc, cuộn lên mây cát đầy trời, tánh mạng của bốn vị đại hán như ngàn cân treo sợi tóc.
Bỗng một luồng phạn âm tiếp theo là tiếng áo phần phật từ xa vang đến:
- Tiểu thí chủ, hãy nương tay! Chàng động lòng ra chưởng phá vòng vây, đưa mắt nhìn, bỗng kinh ngạc. Thì ra là một vị hòa thượng bát tuần mình mặc cà sa, tay cầm chuỗi hạt đang đứng cách chàng một trượng.
Sau lưng vị tăng già, có hơn trăm vị hòa thượng.
Bỗng lão tăng nói với bốn vị hán tử:
- Các ngươi còn không mau đi cứu Hắc Tẩu, Bạch Lão! Bốn hán tử nghe thế liền dìu hai người kia dậy, bước đi loạng choạng.
Thạch Kiếm thấy vậy liền hỏi:
- Lão sư phụ đến đây có ý định gì? Lão tăng hỏi lại:
- Tiểu thí chủ, có phải ngươi tên Thạch Kiếm không? Thạch Kiếm ung dung đáp:
- Đúng vậy! Lão sư phụ có gì chỉ giáo! Lão tăng niệm hai tiếng Phật hiệu rồi nói:
- Mong thí chủ giúp phái Thiếu Lâm chúng tôi thu Chương Lục Tình Kiếm.
Thạch Kiếm giật mình hỏi:
- Lục Tình Kiếm! Lão tăng chắp tay nói:
- Lục Tình Kiếm. Đây tuy là việc bần tăng cầu xin nhưng mong thí chủ có thể vì đại nghĩa, phái Thiếu Lâm chúng tôi sẽ muôn phần cảm kích thí chủ.
Chàng sắc mặt hơi thay đổi hỏi:
- Lục Tình Kiếm đang ở nơi nào? Lão tăng nghe thế liền giật mình, tưởng rằng Thạch Kiếm giả vờ không biết, trong lòng giận dữ, may mà ông là vị cao tăng đắc đạo, nên chỉ nói:
- Lục Tình Kiếm nằm trong trái tim của ngươi.
Câu nói này làm cho chàng không dám tin vào tai mình nữa, bèn hỏi:
- Lão sư phụ nói chơi hay sao? Lão tăng nghiêm giọng nói:
- Bần tăng là người xuất gia, không biết nói chơi.
Chàng lui ra sau ba bước, ngẩn ngơ hỏi:
- Như thế lão sư phụ muốn mổ bụng ta lấy tim chứ gì? Lão tăng già điềm nhiên nói:
- Đúng vậy! Chưa dứt lời, Thạch Kiếm đã giơ hữu chưởng ra.
Lão tăng này là một trong những cao tăng của phái Thiếu Lâm. Công lực đã đạt đến hàng xuất quỷ nhập thần, nên lão không xem Thạch Kiếm vào đâu cả, cười điềm nhiên giơ hữu chưởng, phát ra sáu thành công lực mà chống đỡ.
Không ngờ một chưởng của Thạch Kiếm mạnh như sóng dữ, lớp lớp ập đến. Lúc lão tăng phát giác nên tăng thêm công lực thì đã không kịp rồi, lão lùi ra sau một bước.
Đưa mắt nhìn chỉ thấy chàng như tượng đồng đứng trơ ra đó không một chút lay động, điều này làm cho lão tăng thất kinh, áo cà sa khẽ rung động, sát khí bao trùm lên mặt, lão lãnh đạm nói:
- Tiểu thí chủ, công lực quả là thâm hậu! Chàng cười nhạt nói:
- Lão sư phụ thủ đoạn quả là độc ác! Khuôn mặt lão tăng trở nên băng giá, chậm rãi nói:
- Vì Lục Tình Kiếm, không trách được bần tăng phải động đến can qua...
Chàng thầm nghĩ:
- Lục Tình Kiếm, có liên quan gì đến ta? Trong lúc chàng suy nghĩ, chỉ thấy lão tăng giơ nhẹ tay áo lên, hơn trăm vị hòa thượng sau lưng phút chốc lui ra trăm thước dàn thành thế trận.
Lão tăng điềm nhiên nói:
- Thạch thí chủ! Bần đạo đã bày xong La Hán Trận, chỉ cần ngươi thoát được trận thế này, bần đạo lập tức trở về Thiếu Lâm Tự, vĩnh viễn không can thiệp chuyện giang hồ, không hỏi han đến Lục Tình Kiếm.
Chàng vừa nghe đến La Hán Trận trong lòng hơi rung động, nhưng chàng là một con cừu non không sợ hổ, hiên ngang nói:
- Ta sẽ phá La Hán Trận của ngươi.
Dứt lời, thân hình lay động, phóng lên cao hơn mười trượng, chân điểm nhẹ một cái đã rơi vào La Hán Trận.
Phút chốc, trong trận nghe như sấm nổ, hơn trăm vị hòa thượng thân hình lay động, chưởng lực phát ra ào ào, chàng chỉ thấy bóng chưởng như ẩn như hiện lao tới tấp đến.
Chàng thất kinh lui ra sau hai bước, bỗng bên cạnh phóng đến hai luồng chưởng phong kinh người làm cho chàng chảy mồ hôi, chợt nghĩ thầm: "La Hán Trận của phái Thiếu Lâm, quả là danh bất hư truyền." Chàng bèn xuất chưởng tránh khỏi nguy hiểm nhưng trận thế như mây đen che phủ liên tiếp tấn công, làm cho chàng hoang mang cả tay chân.
Lúc này chàng đã rối bời trong lòng, bỗng chàng lui nhanh ra sau, mấy chục song chưởng đang lao tới. Trong lúc nguy cấp, bỗng nghe một luồng sáo từ từ truyền đến tai chàng, chàng cảm thấy tươi tỉnh hẳn lên, nhanh trí lách sang một bên.
Kinh văn của Đạt Ma Di Cân Kinh lướt nhanh qua đầu chàng, tinh thần chàng được phấn chấn, hữu thủ giơ cao, chân hữu quét vòng ra, đây là thần công Đạt Ma Phục Hổ trong Đạt Ma Di Cân Kinh.
Thần chiêu vừa xuất, một trăm lẻ tám hòa thượng bất giác lần lượt lui ra sau.
Chàng thừa thắng quét luôn chiêu thứ hai Phật Chưởng Giáng Long, làm cho La Hán Trận đại loạn. Phút chốc trận thế cát bụi mịt mù, khí thế kinh người. Lão tăng liền đọc Phật hiệu, một trăm lẻ tám vị hòa thượng tự động tan ra, và La Hán Trận đã được thu Chương.
Chàng vẫn đứng đó, lão tăng giận dữ quát:
- Thạch thí chủ, ai đã âm thầm truyền cho ngươi Di Cân Kinh.
- Ngươi không có quyền hỏi.
- Thạch thí chủ! Nếu ngươi không nói rõ, lần này bần đạo trở về Thiếu Lâm tự tất sẽ huy động tinh hoa bổn phái đến đây hỏi cho ra lẽ.
- Như thế thì tùy ngươi thôi.
- Ngươi nói hay đấy! Lão tăng ôm sự giận dữ cực độ, cùng một trăm lẻ tám vị hòa thượng đi khỏi.
Thạch Kiếm lặng người đi, chàng tự hỏi: "Tại sao ai cũng muốn lấy quả tim của ta thế?" Bỗng một giọng nói lanh lảnh vang lên:
- Thạch tướng công! Ơn giải vây đền đáp như thế nào đây? Chàng giật mình, đưa mắt nhìn thì đã thấy một thiếu nữ tuyệt sắc đang cười với chàng.
Chàng vội nghiêng mình thi lễ nói:
- Tiếng sáo lúc nãy lẽ nào là do cô nương tạo ra? Tuyệt sắc thiếu nữ giơ cao hữu thủ nói:
- Điều này khỏi phải nói! Ngươi xem.
Thiếu nữ vừa đưa tay lên, chàng đã nhìn thấy cây sáo, chàng giật mình nghĩ thầm: "Chính là Thất Khổng Địch của lão tiền bối Tống Thanh Sơn." Tuyệt sắc thiếu nữ thấy chàng có vẻ ngây người, lại nói:
- Sao thế! Không sai chứ! Ngươi dùng gì để đền đáp ta, nói mau! Chàng cúi mặt nói:
- Không biết cô nương có sở thích gì? Tại hạ nếu có khả năng sẽ hết lòng.
- Ngươi muốn ta nói ra thì quả là không tiện!
- Không sao cả, chỉ cần trên mình tại hạ có tất không keo kiệt.
Tuyệt sắc thiếu nữ e thẹn nói:
- Vật trên mình ngươi, nhưng nếu ta nói ra thì quả là không tiện!
- Cô nương cứ nói không hề gì.
Chàng mở to đôi mắt, tim đập thình thịch.
Tuyệt sắc thiếu nữ điềm nhiên nói:
- Ta muốn trái tim của Thạch tướng công! Chàng nghe như sét đánh ngang tai nói:
- Lại muốn trái tim của ta, tim, tim...
Tuyệt sắc thiếu nữ cười nhẹ nhàng nói:
- Thạch tướng công hối hận rồi sao? Chàng mắc cỡ cười nói:
- Cô nương nói chơi đấy hả? Tuyệt sắc thiếu nữ bỗng thu nụ cười, nghiêm giọng nói:
- Ta nói thật đấy không đùa đâu! Thạch Kiếm túng quẫn nói:
- Nếu là thật thì cô nương cưỡng bức người khác đấy.
- Ngươi không bằng lòng thì ta đành phải giựt thôi.
- Giành giựt tim của ta.
- Đúng thế.
Dứt lời, thì hữu thủ giơ Thất Khổng Địch lên, bay thẳng đến ngực chàng. Chiêu thức kỳ dị, mang theo luồng kinh phong vô cùng lợi hại.
Thạch Kiếm niệm tình nàng đã thổi sáo cứu mình nên nói:
- Ta nhường cô nương ba chiêu coi như là đền ơn.
Tuyệt sắc thiếu nữ hừ một tiếng nói:
- Hà tất phải như thế? Qua chiêu thứ ba, hữu thủ lại dùng Thất Khổng Địch đánh tới nói:
- Ngươi hãy tiếp chiêu này của ta! Chàng hào khí xung thiên nói:
- Tốt lắm! Song chưởng giơ thẳng, một luồng kình phong như điện quang phóng đi.
Bỗng tuyệt sắc thiếu nữ thu cây Thất Khổng Địch lại, lui mình ra ngoài ba trượng nói:
- Ta có việc gấp, không đánh nhau nữa.
Quay mình định bỏ đi, thì Thạch Kiếm lách người tiến đến phía trước chặn lại, đôi mắt của tuyệt sắc thiếu nữ trợn tròn, trên đôi môi hiện lên một luồng sát khí giận dữ hỏi:
- Ngươi chặn đường đi của ta là có ý định gì?
- Muốn đi thì dễ thôi, hãy để lại cây Thất Khổng Địch này.
Tuyệt sắc thiếu nữ nghe nói, lùi ra sau nửa bước thất kinh nghĩ thầm: "Sao hắn lại biết là Thất Khổng Địch thế?" Nhưng miệng nàng lại nói:
- Muốn lấy Thất Khổng Địch của ta không khó, nhưng hãy nghe một khúc Cổ Ma của ta.
- Nghe thì nghe.
Tuyệt sắc thiếu nữ cười nhạt, song thủ cầm Thất Khổng Địch, môi đào khẽ chầm chậm thổi ra một khúc nhạc u buồn, thê thảm.
Chàng thoạt nghe cảm thấy trong lòng buồn bã. Chàng nhớ đến cái chết thê thảm của Bạch Diện Lang Quân Cổ Ngọc Hổ, lời nói lúc lâm chung, Võ Lâm Bạo Quân...
Không rõ thân phận của cha mẹ, của Bồng Lai Cung Chủ...
Tính tình hiền dịu và hình bóng thướt tha của Tiểu Mãn.
Còn có vật mà ai muốn tranh giành, trái tim của chàng.
Bất giác hai hàng lệ rơi xuống vạt áo của chàng.
Nhưng khúc sáo càng ngày càng thảm thiết như quả phụ khóc con, mây sầu gió thảm.
Chàng nước mắt như mưa, trong lòng vô cùng buồn bã, gần như muốn tìm cái gì đó để giải thoát.
Chàng ngẩng đầu lên nhìn trời xanh, và bầu trời cũng đang phủ đầy mây đen đang rầu rĩ và than thở.
Khuôn mặt và vạt áo chàng đều là nước mắt, bỗng tuyệt sắc thiếu nữ ngưng bặt tiếng sáo, thì chàng mới tỉnh ngộ, lau khô nước mắt, nhưng đầu óc chàng nặng trĩu, ngơ ngẩn nhìn tuyệt sắc thiếu nữ.
Nàng cười nói:
- Ngươi đã trúng Cổ Ma của ta rồi, sẽ chết trong một ngày gần đây thôi. Ba ngày sau ta sẽ đến mổ ngực mà lấy tim ngươi.
Tuyệt sắc thiếu nữ nói xong quay người phóng đi xa ngoài tám mươi trượng, lắc mình một cái đã mất hút. Chàng cũng không đuổi theo, như là không phát hiện nàng đã đi xa, bước đi hai bước.
Gió lạnh thổi qua mặt chàng, chàng vẫn không cảm thấy lạnh. Bỗng một tiếng khóc nhỏ truyền đến tai chàng, chàng phóng về nơi phát ra tiếng khóc.