Đêm đã canh năm, trời sắp sáng. Thạch Kiếm không thể ở lại Tam Phú Lữ Điếm nên gọi tiểu nhị tính tiền rồi rời khỏi lữ điếm, dưới sự kinh ngạc của tiểu nhị, nhằm về hướng Thủy Tiên Trì mà lướt đi.
Chàng áy náy rời khỏi Tam Phú Lữ Điếm trong lòng ngổn ngang trăm bề.
Sự si tình của Đoạt Hồn Thiếu Nữ làm cho chàng cảm động muôn vàn.
Nghĩ đến đây trong lòng chàng lại hiện lên một bóng hình.
Nàng chính là Đỗ Tiểu Mãn đã vui đùa cùng chàng từ tuổi ấu thơ, không ngờ lại hiểu lầm nhau đến thế, và trở thành thù địch.
Bỗng một tiếng kêu rú dài, phá tan màn không trung yên tĩnh vang đến.
Thạch Kiếm bất giác giật mình, lướt nhanh như điện đến thì chỉ thấy trong màn sương mông lung có một bóng người rất là quen thuộc, đang định quay người bỏ đi.
Xác chết nằm đầy trên mặt đất, mình mặc áo xám, rõ ràng là môn hạ của Lãnh Phong Cốc.
Thạch Kiếm giận dữ ra mặt, quát to:
- Bạc Mệnh Nữ, cô hãy xem ta là ai? Bạc Mệnh Nữ giết chết môn hạ của Lãnh Phong Cốc, định rời đi thì nghe sau lưng có tiếng quát to, bất giác dừng bước quay người lại.
Vừa quay lại nhìn, bất giác thất kinh toát mồ hôi hột.
Bạc Mệnh Nữ ấp úng hỏi:
- Ngươi... ngươi... ngươi là ai?
- Không ngờ lại là ta chứ gì?
- Ngươi là Thạch Kiếm...
- Đúng vậy.
Bạc Mệnh Nữ cố gắng bình tĩnh nói:
- Thật may mắn gặp lại ngươi, có chuyện gì thế? Thạch Kiếm đỏ mặt tía tai, nói:
- Cô nương không quên kiệt tác của mình ở Địa Song Động chứ?
- Địa Song Động nào?
- Cô không cần giả vờ nữa, hãy nói cho ta biết, ai đã chỉ thị cô lập mưu hại ta? Bạc Mệnh Nữ thê lương nói:
- Ngươi đã biết hết rồi sao?
- Chỉ cần ta không chết, ta sẽ không buông tha cho cô, còn kẻ ở sau lưng ta tập kích một chưởng là ai, ta cũng sẽ lấy oán trả oán, tặng lại kẻ đó một chưởng.
- Điều này... điều này...
- Nói mau! Bạc Mệnh Nữ khẽ sợ hãi, nói:
- Đó là âm mưu của mình ta thôi.
- Xin hỏi ta và cô có thù gì?
- Không có thù gì cả.
Thạch Kiếm quát to:
- Cô đừng tưởng ta là đứa trẻ lên ba, rõ ràng có kẻ âm thầm xuất chưởng, đánh ta một chưởng mạnh mẽ, chỉ mình cô thì làm gì được việc.
Bạc Mệnh Nữ điềm đạm nói:
- Ngươi muốn giết ta thì hãy xuất thủ đi, hà tất hỏi nhiều như vậy.
Thạch Kiếm liếc nhìn trên mặt đất hỏi:
- Môn hạ của Lãnh Phong Cốc thì có thù hận gì với cô chứ?
- Không có thù hận gì cả.
- Như vậy thì cô đã phát điên rồi hay sao mà đi giết người?
- Điều này ngươi không có quyền can thiệp vào.
- Không có quyền sao? Ta cứ phải can thiệp vào, hôm nay cô tất phải chết thôi.
- Điều này chưa chắc!
- Hãy thử xem! Tiếng quát của Thạch Kiếm vừa dứt, liền nhảy vọt lên, như một con chim ưng chụp tới.
Bạc Mệnh Nữ thấy Thạch Kiếm bay người chụp tới, mang theo luồng kình khí mạnh mẽ, bất giác khẽ run rẩy, vung cánh tay lên phản kích.
Nhưng Thạch Kiếm cực kỳ phẫn nộ, căm hận, xuất chưởng vừa nhanh vừa mạnh mẽ.
Bạc Mệnh Nữ cảm thấy luồng kình đạo mạnh mẽ ập đến thầm kêu khổ.
Hự! Một tiếng vang lên, thân hình thối lui bảy, tám bước xa, sắc mặt vô cùng xanh nhạt.
Thạch Kiếm hỏi thêm lần nữa:
- Nói mau, ai đã chủ mưu? Bạc Mệnh Nữ lãnh đạm nói:
- Công lực của ta không bằng ngươi, muốn chém muốn giết tùy ngươi, không cần phải hỏi nhiều.
- Cô tưởng rằng ta không dám giết cô hay sao?
- Điều này ta không tiện đáp.
Thạch Kiếm lửa giận bốc cao tiến đến quét ra một chiêu thức huyền diệu vô cùng.
Bạc Mệnh Nữ chỉ thấy trước mắt lay động không kịp lách người tránh thì trước ngực đã trúng một chưởng thân mình bắn tung ra ngoài mười trượng.
Thạch Kiếm nhảy vọt tới hỏi:
- Cô nói hay không nói?
- Không nói! Thạch Kiếm nghĩ thầm: "Cô ta ngoan cường như vậy, e rằng có việc gì ẩn khuất đây..." Chàng bèn nói:
- Cô nói ra thì ta tha mạng cho cô.
- Không cần nhiều lời, chết cũng không nói.
- Cô không sợ chết sao?
- Rừng đao biển kiếm cũng không sợ, chết thì có gì đáng sợ chứ?
- Ta sẽ giúp cô như ý nguyện.
Thạch Kiếm nói xong xuất thủ như điện, ngũ chỉ giương to ra chụp lấy cổ của Bạc Mệnh Nữ.
Bạc Mệnh Nữ ngã xoài trên mặt đất bỗng thấy Thạch Kiếm nhanh chóng xuất thủ, liền nhỏm người nhảy vọt dậy, nhưng Thạch Kiếm xuất thủ huyền diệu, đã chụp được cổ áo của nàng.
Xoẹt! Một tiếng vang lên, Thạch Kiếm xé rách mảnh áo của Bạc Mệnh Nữ.
Phút chốc trước ngực Bạc Mệnh Nữ lộ ra làn da trắng nõn.
Thạch Kiếm quét mắt nhìn, thất kinh kêu lên:
- Là cô ư! Bạc Mệnh Nữ thấy Thạch Kiếm nhìn chằm vào ngực mình, tưởng rằng Thạch Kiếm có tà ý gì, bèn đưa tay che ngực, khinh bỉ nói:
- Thì ra ngươi là một tên hiếu sắc! Thạch Kiếm quát to:
- Cô hãy im miệng cho ta!
- Nếu như ngươi muốn lăng nhục ta, thì tự chuốc lấy nhục đấy.
Thạch Kiếm vô cùng đau khổ, chàng nói thầm: "Ta có thể giết cô ta không? Không, không, không..." Bỗng chàng quát to một tiếng:
- Bạc Mệnh Nữ, cô hãy xéo đi cho ta! Câu nói này làm cho Bạc Mệnh Nữ ngẩn người ra, một lúc sau kinh ngạc hỏi:
- Ngươi bảo ta xéo sao?
- Trước khi ta thay đổi ý thì hãy xéo nhanh.
- Ngươi không hối hận chứ? Lần gặp sau là lúc ta lấy mạng ngươi.
Bạc Mệnh Nữ miễn cưỡng đứng dậy, chao đảo bước đi.
Bỗng Thạch Kiếm nói:
- Khoan đã! Bạc Mệnh Nữ quay người lại, thê lương đau khổ nói:
- Ngươi hối hận rồi sao?
- Ta mà hối hận sao?
- Vậy ngươi gọi ta lại để làm gì? Thạch Kiếm bực dọc nói:
- Ta muốn hỏi cô một điều.
- Điều gì hãy nói mau.
- Thân phụ của cô là ai? Thân phụ! Lời nói này như một thanh chùy nặng đập mạnh vào tim nàng, lời nói của Ngộ Tâm Sư Thái lần nữa hiện lên đầu nàng, nàng khẽ run rẩy, một Chương lâu Bạc Mệnh Nữ lên tiếng:
- Thiên Lang Vương Hoàng Phủ Sửu.
- Hừ! Đồ lừa gạt.
- Nếu như muốn nhục mạ ta thì hãy dùng phương thức khác.
- Hoàng Phủ tiền bối tính tình ngang ngạnh, suốt đời không có hiền thê, làm gì có con chứ.
- Ta chính là con gái của Hoàng Phủ Sửu..
Thạch Kiếm xen vô:
- Nhưng không phải là con ruột.
Bạc Mệnh Nữ kinh hoàng thất sắc, nói:
- Ngươi bạ đâu nói đó!
- Ta có chứng cứ!
- Chứng cứ gì? Thạch Kiếm nghiêm túc nói:
- Nốt ruồi đỏ trước ngực cô là chứng cứ.
Bạc Mệnh Nữ hoang mang lúng túng nói:
- Ngươi nói thân phụ ta là ai?
- Thiết Huyết Truy Hồn Tôn Ngọc Khôn.
Bạc Mệnh Nữ nghe xong như trúng chưởng, thân hình chao đảo, run rẩy nói:
- Là lão ta sao?
- Đương nhiên rồi.
Thạch Kiếm liền đem lại việc Thiết Huyết Truy Hồn chịu cực khổ và việc dặn dò phục thù kể lại cho nàng nghe, cuối cùng chàng trịnh trọng nói:
- Mong rằng cô có thể làm cho Tôn lão tiền bối nhắm mắt dưới suối vàng.
Bạc Mệnh Nữ giật mình suýt ngã, nghĩ thầm: "Như vậy thì Ngộ Tâm Sư Thái không có gạt ta rồi." Nàng nghĩ đến Bạc Tình Lang bất giác rùng mình, căm hờn nói:
- Kẻ sói lang kia lại là kẻ thù sát phụ, ta lại còn nâng khăn sửa túi cho hắn, bị hắn gạt, quả là bi thảm quá rồi. Trời ơi! Ta phải làm sao bây giờ...
Thạch Kiếm hừ một tiếng lạnh lẽo nói:
- Ta đã truyền đạt di ngôn của Tôn lão tiền bối, sau này nên làm thế nào là việc của cô đó.
Bạc Mệnh Nữ trong lòng rối như mớ bòng bong, hổ thẹn nói:
- Ta... Ta... Ta có lỗi với thân phụ.
Thạch Kiếm hừ một tiếng lạnh lẽo, rồi căm hờn bỏ đi. Nếu không vì nể Thiết Huyết Truy Hồn thì Thạch Kiếm đã cho một chưởng kết liễu đời cô ta rồi.
Bỗng Bạc Mệnh Nữ gọi lại:
- Thạch thiếu hiệp, xin hãy dừng chân Thạch Kiếm khẽ ngạc nhiên, dừng bước hỏi:
- Việc gì thế?
- Ta cần phải nói cho ngươi biết một việc.
- Nói đi
- Bạc Tình Lang là kẻ chủ mưu chỉ thị ta dụ ngươi đến Địa Song Động.
Thạch Kiếm mắt hổ trợn tròn nói:
- Bạc Tình Lang sao?
- Chính là lũ sài lang đó.
- Ta không buông tha cho hắn...
Thạch Kiếm ngưng một lúc rồi lại nói tiếp:
- Nhưng hắn cũng là kẻ thù của cô! Hắn đã hạ độc Tôn lão tiền bối và còn có cả Phấn Diện Đào Hoa nữa.
Bạc Mệnh Nữ nét mặt co giật nói thầm: "Trời ơi! Bạc Tình Lang là kẻ thù không đội trời chung với ta, giết thân phụ ta, lại lăng nhục ta, còn dụ dỗ ta gia nhập Thiên Ngoại Phái, đáng ghét thật..." Nàng căm hận chỉ muốn nuốt sống hắn, căm hờn nói:
- Ta thề bằm tan xương nát thịt hắn.
Thạch Kiếm chau mày hỏi:
- Tại sao cô nương giết môn hạ của Lãnh Phong Cốc vậy?
- À! Ta lầm rồi.
- Là người không phải thánh hiền, làm gì không có lầm sai trái, cô nương có thể nói rõ một chút không?
- Ta đã bị kẻ sài lang ấy lường gạt.
- Kẻ sài lang nào?
- Chính là hắn.
Bạc Mệnh Nữ thê lương thở dài nói:
- Ngươi có biết một vị ma đầu mấy chục năm trước đã từng oai chấn võ lâm Trung Nguyên không?
- Ai thế?
- Thiên Ngoại Thế Ma.
Thạch Kiếm thất kinh, võ công của Thiên Ngoại Thế Ma cao hơn Hồng Trần Ngũ Tuyệt nhiều, mấy chục năm trước đã từng dấy lên một trường sát kiếp trong võ lâm Trung Nguyên.
Ma đầu này không những võ công tuyệt đỉnh mà thủ đoạn rất độc ác.
Thạch Kiếm bất giác hỏi:
- Ma đầu đó lại dấn bước vào Trung Nguyên sao? Bạc Mệnh Nữ gật đầu nói:
- Vả lại lần này hoàn toàn không giống lần trước.
- Tại sao không giống?
- Lần trước Thiên Ngoại Thế Ma một mình dấn bước Trung Nguyên, lần này lão đã lo xa nghĩ rộng, trong mười mấy năm trước đã cho môn hạ của mình ẩn nấp trong các đại môn phái làm nội ứng, vì thế các đại môn phái trong Trung Nguyên đã nằm trong tay lão, có lẽ lão sắp nuốt chửng võ lâm Trung Nguyên.
Thạch Kiếm giật mình, chau mày nói:
- Như vậy cô nương đã gia nhập vào môn phái đó rồi sao? Bạc Mệnh Nữ đau lòng nói:
- Đúng vậy, ta đã bị lời lẽ ngọt ngào của Bạc Tình Lang thuyết phục, gia nhập Thiên Ngoại Phái vào hàng thứ hai mươi hai.
- Hàng thứ hai mươi hai là thế nào?
- Trong phái ai cũng được xếp theo số. Số càng nhỏ địa vị càng cao. Thiên Ngoại Thế Ma tự mình xếp mình vào hàng thứ nhất.
- Như vậy cô nương vì chấp hành nhiệm vụ mà giết môn hạ của Lãnh Phong Cốc sao?
- Vì Lãnh Phong Cốc Chủ Lãnh Phong Nhất Tẩu không chịu gia nhập Thiên Ngoại Phái nên mới đổ máu như vậy.
Bạc Mệnh Nữ lại thở dài nói:
- Ta quả thật đã bị gã sài lang kia hại rồi, nếu không phải vì mối thù không đội trời chung của thân phụ thì ta không đủ dũng khí để sống nữa.
Thạch Kiếm thấy cô ta tỏ vẻ sám hối muốn an ủi mấy câu thì bỗng một tiếng quát như sấm vang lên:
- Ai cả gan giết môn hạ của lão phu? Tiếng quát vừa dứt thì trước mặt Thạch Kiếm đã bay đến một lão gầy ốm mặc trường bào, đôi mắt xạ ra hai luồng nhãn quang sắc bén, nhìn chằm chằm vào hai người họ.
Sau lưng lão già có bốn vị trung niên đại hán, người nào người nấy thái dương huyệt nhô cao, mắt lộ tinh quang, rõ ràng là một cao thủ võ lâm.
Thạch Kiếm chau mày chắp chưởng nói:
- Các hạ tôn tánh đại danh là gì? Lão mắt xạ nộ quang nói:
- Tiểu tử, có mắt không biết Thái Sơn, Lãnh Phong Cốc của lão phu oai chấn thiên hạ mà ngươi còn không biết thì ngươi còn nói gì đến giang hồ chứ.
Thạch Kiếm kinh ngạc: "Không ngờ lão lại là Lãnh Phong Nhất Tẩu..." Nhưng Thạch Kiếm vốn đã quen với tư thế ngông cuồng của các vị tiền bối võ lâm, liền cười nhạt nói:
- Không ngờ các hạ lại là Cốc Chủ Lãnh Phong Cốc.
Lãnh Phong Nhất Tẩu nhướng mày hỏi:
- Tiểu tử ngươi là ai? Tại sao lại giết môn hạ của lão phu?
- Tại hạ Thạch Kiếm. Quý môn hạ không phải do tại hạ giết.
- Hừm! Ngươi dám gạt lão phu...
Lãnh Phong Nhất Tẩu quét mắt nhìn Bạc Mệnh Nữ lại nói:
- Các ngươi ở đây khá lâu...
Lão chưa dứt lời thì Bạc Mệnh Nữ đã lên tiếng:
- Quý môn hạ là một mình ta giết, đừng lôi thôi nữa.
Lãnh Phong Nhất Tẩu lãnh đạm nói:
- Tiểu nha đầu, to gan đến thế, hãy báo danh tánh mà chịu chết.
- Chưa chắc đâu.
- Chưởng của lão phu không giết kẻ vô danh.
- Bạc Mệnh Nữ.
- Bạc Mệnh Nữ nào? Không phải là kẻ thực danh.
- Không phải nói nhiều.
- Tiểu nha đầu, ngươi tự chuốc lấy cái chết.
Lãnh Phong Nhất Tẩu sắc mặt tái xanh, vừa dứt lời, lập tức nhảy đến quét ra một luồng kình phong chụp xuống người Bạc Mệnh Nữ.
Bạc Mệnh Nữ thấy lão xuất chưởng lợi hại, gió rít ghê người, bất giác thất kinh, vung chưởng chống trả.
Lãnh Phong Nhất Tẩu thấy nàng xuất chưởng chống trả, quát to một tiếng:
- Không biết lợi hại là gì.
Đúng lúc ấy một luồng chưởng phong lạnh thấu xương tủy quyện đến Trong lúc chưởng phong của Lãnh Phong Nhất Tẩu bao trùm thì Thạch Kiếm từ bên hông quét ra một luồng canh khí như nộ hải cuồng đào.
Phút chốc chưởng phong của Lãnh Phong Nhất Tẩu bị luồng canh khí của Thạch Kiếm làm tan biến đi mất dạng. Trong lúc nguy kịch đã cứu một chưởng cho Bạc Mệnh Nữ.