Bất Cẩn Cái Chọc Thủng Trời

Chương 89: Chương 89: Phiên ngoại 11




Tô Hàn cũng đã được kiến thức qua mấy thế giới ma pháp.

Đa phần thần tộc ở đó đều là thiên sứ có cánh, ma tộc thì mọc hai cái sừng trên đầu, đằng sau có một đôi cánh ác ma.

Nhưng thiết lập trước mắt…

Tô Hàn nhìn chằm chằm Ma Thần đại nhân, rệu rã cả người.

Thật ra thì vẫn là Tô Băng, dung mạo thân thể tất cả đều là Tô Băng, còn đẹp đến mức khiến trái tim người ta đập thịch thịch thịch, nhưng điều kiện tiên quyết là phải bỏ “đôi cánh” lơ lửng hắc khí lượn lờ phía sau kia đi.

Ma Thần đại nhân dựa vào cảm giác liên thông với toàn bộ Ma giới, mà xúc tu đó chính là ràng buộc liên hệ, chúng nó cố gắng giả làm cái cánh, nhưng lão làng như Tô Hàn đây, liếc mắt một cái liền nhận ra bản chất của chúng!

Tô Hàn nhìn những thứ vừa dài vừa thô kia, chân nhũn cả ra.

Nếu như hắn làm với Tô Băng trong trạng thái bản thể này, hắn không tin chúng nó sẽ đàng hoàng giả bộ làm cánh nữa!

Rất rõ ràng chúng nó sẽ gây chuyện, sẽ gây chuyện nghiêm trọng!

Đặc biệt mấy thứ này còn trực tiếp liên hệ tinh thần với Tô Băng, chúng nó đụng phải cái gì truyền lại xúc cảm cho Tô Băng chỉ sợ là còn tinh diệu hơn cả hai bàn tay…

Tô Hàn rất xoắn xuýt, cực xoắn xuýt.

Hắn muốn yên lặng, hắn hiện giờ chỉ muốn yên lặng!

Trở lại Yêu giới, thấy Quân Báo và Thượng Quan Tình thành đôi thành cặp, Tô Hàn càng cảm thấy thắt tim hơn.

Tiểu hỗn đản này đã được đền bù mong muốn, làm sư phụ như hắn sao vẫn càng hỗn càng thảm vậy!

Bởi vì trong lòng có quỷ, mấy ngày nay Tô Hàn không dám gặp mặt Tô Băng.

Hắn thực sự sợ hãi, nghĩ đến “đôi cánh” kia bản thân liền sợ co rúm lại.

Kéo dài, cứ kéo dài thêm chút đi!

Để bày tỏ trung tâm với Quân Báo, Thượng Quan Tình đưa ra lời mời mọi người đến Ma giới làm khách.

Bạch Vô Song không đi.

Y không đi, Hắc Kình cũng không đi.

Hắc Kình không đi, Quân Báo thân là thuộc hạ cũng khó mà vượt quá quy củ, cho nên cũng không đi.

Thượng Quan Tình: “…” Các ngươi đã đủ chưa!

Vì vậy y bắt đầu tấn công Bạch Vô Song: “Ma giới rất đẹp, cả ngày tuyết trắng phủ đất, lại không khiến ngươi cảm thấy lạnh, hơn nữa ở giữa còn có một khu đất rất rộng gọi Hàn Băng, tất cả băng khắc chỗ đó đều là thiên nhiên tạo thành, không hề qua điêu khắc, xa hoa lộng lẫy cực kỳ.”

Bạch Vô Song cũng đã từng nghe nói, y có chút động lòng, nhưng y không muốn đến dâm cung!

Trọng điểm của Thượng Quan Tình chính là để bọn họ đến cung điện của mình nhất là cung điện của Chu Khả Khả xem thử: “Ngươi không cần lo lắng, thực sự không giống như ngươi nghĩ đâu, Khả Khả tuy rằng ham chơi nhưng biết giới hạn, nàng tuyệt đối không làm ra bất cứ chuyện gì tổn hại đến ý nguyện người khác.”

Khóe miệng Bạch Vô Song giật một cái.

Thượng Quan Tình lại giải thích: “Ý của ta là nam nhân trong cung nàng đều là tự nguyện.”

Bạch Vô Song: “…”

Thượng Quan Tình phát hiện lời này cũng rất khiến người ta hiểu lầm, tiếp tục giải thích: “Nàng tuyệt đối không bạc đãi bọn hắn.”

Bạch Vô Song: “…”

Tô Hàn thực sự thương cảm cho Chu Khả Khả, có một cấp trên như thế, thảo nào nàng bị bôi đen thành Ma giới đệ nhất… ừm… nữ ngựa giống.

Thượng Quan Tình cũng ý thức được mình hình như càng bôi càng đen, vì vậy không ngừng cố gắng nói: “Nam nhân trong cung nàng đều có người yêu rồi!”

Có người yêu còn trở thành nam sủng của nàng, này cũng gọi là tự nguyện?

Tinh thần khiết phích của Bạch Vô Song bùng phát: “Không đi!”

Thượng Quan Tình: “…”

Hắc Kình không có chính kiến đứng về phe bà xã, y nói là trắng vậy thì chắc chắn không phải là đen hay xám!

Cuối cùng vẫn là Quân Báo giải vây hộ: “Ma tướng đại nhân cũng không phải giam cầm bọn họ, chỉ là cho họ một nơi tạm cư, bọn họ ra vào tự nhiên, nhưng bởi vì một vài nguyên nhân càng muốn ở lại trong ma cung hơn.”

Nói rồi hắn dừng lại, uyển chuyển nói, “Nghe nói ma tướng đại nhân thu nhận và giúp đỡ toàn là đoạn tụ.”

“Hả?”Bạch Vô Song ngơ ngác.

Quân Báo nói: “Nhân tộc cực kỳ bài xích đoạn tụ, yêu tộc ở đây mặc dù không đến mức quá đáng như vậy, nhưng chuyện liên quan đến nối dõi tông đường, yêu tộc phổ thông cũng không dễ dàng tha thứ cho đoạn tụ, cuộc sống của họ gian nan, ma tướng đại nhân mang họ về, coi như là cho bọn họ một môi trường để sinh sống.”

Nếu những lời này là Thượng Quan Tình nói ra, có lẽ Bạch Vô Song sẽ cười khẩy: Lời nói dối thế này mà cũng soạn ra được!

Nhưng người nói lời này lại là Quân Báo, Bạch Vô Song hoàn toàn tin tưởng hắn không hề có chút nghi ngờ nào.

Thượng Quan Tình nước mắt lưng tròng, quả thực muốn ôm trai sông bé nhỏ của mình hôn một cái.

Tốt quá! Trai sông bé nhỏ của y thật sự tốt quá đi!

Có hắn ở đây, mình hình như cũng cao lớn theo!

Cuối cùng đoàn người quyết định đến Ma giới.

Thượng Quan Tình vẫn duy trì thái độ hoàn nghi với Tô Hàn, hết lần này tới lần khác cố ý thử hắn: “Các hạ đi không?”

Tô Hàn thầm nghĩ: Chờ ra khỏi ảo cảnh sẽ đánh cho ngươi không thể tự lo liệu cuộc sống.

Nhưng trên mặt vẫn khẽ cười nói: “Tại hạ hâm mộ phong cảnh chí hàn của Ma giới đã lâu, đương nhiên muốn đi.”

Thượng Quan Tình cười tủm tỉm: “Nhiệt liệt hoan nghênh.”

Hoan nghênh cái cc, bị ngược quá nhẹ rồi đúng không, anh bạn Thượng Quan!

Buổi tối, sau khi Tô Hàn và Tô Băng trao đổi một hồi, Tô Băng hỏi hắn: “Ngươi không ghét Ma giới à?”

Tô Hàn mệt đến mông đau, nằm đó mà thở dốc nói: “Không.”

Mắt Tô Băng lóe lóe: “Không ghét ma tộc?”

Tô Hàn đương nhiên biết y đang cố kỵ cái gì, vì vậy thuận theo lời y nói: “Không ghét.”

Tô Băng nhìn hắn chằm chằm, hiển nhiên là không tin.

Dù sao thần ma không đội trời chung thân là Quang Minh Thần tối cao đứng đầu thần tộc làm sao có thể không ghét ma tộc chứ?

Tô Hàn nửa tựa vào lòng y, thái độ nghiêm túc bắt đầu nói nói hươu nói vượn: “Mấy năm nay ta vẫn đang suy nghĩ về những chuyện đã qua, bởi vì thần ma đối lập khiến cho nhân tộc và yêu tộc chịu quá nhiều đau khổ, bọn họ tín ngưỡng ta, mong muốn cuộc sống đầy đủ sung túc, thế nhưng bởi vì sự yêu ghét của cá nhân ta mà quanh năm suốt tháng chịu nỗi khổ chiến tranh, điều này thực sự không nên.”

Hắn dừng lại rồi tiếp tục nói: “Lần này ta tới Yêu giới, thậm chí muốn đi Ma giới, cũng là vì để cho mình thấy rõ hai chủng tộc này, phai nhạt đi sự phiến diện tạo thành do trước đây chưa quen thuộc.”

“Như ngươi thấy đó, trong yêu tộc cũng có người trọng tình như Hắc Kình và Quân Báo, trong ma tộc cũng có…” Hắn muốn kéo gần khoảng cách với Thượng Quan Tình, kết quả nghĩ một lúc vẫn không ra tên hỗn đản đó có chỗ nào tốt, thiệt là đau tim.

Vì vậy hắn sửa lại nói: “Tin rằng trong Ma tộc chắc chắn cũng sẽ có người như vậy.”

Tô Băng không lên tiếng nữa, chẳng qua khóe miệng khẽ nhếch lên mặc dù rất ít, nhưng hiển nhân tâm tình rất tốt.

Tô Hàn cảm thấy bẩu không khí lúc này quá tốt, có chút muốn chọc thủng bức tường giấy ra.

Kết quả Tô Băng liền nói một câu: “Là bởi vì ta sao?”

Tô Hàn chớp mắt một cái.

Tô Băng rủ mắt nhìn hắn, ánh mắt dịu dàng: “Ngươi đã sớm biết ta là ma tộc, không phải sao?”

Trái timTô Hàn đập thịch thịch thịch, ây da da, Tô Băng của hắn sao lại đẹp trai như vậy chứ!

Tô Băng nhìn hắn chăm chú hỏi: “Là bởi vì ta, cho nên ngươi muốn tìm hiểu ma tộc sao?”

Đáp án Tô Hàn cho y là một nụ hôn, nhuyễn thanh nói: “…Thêm một lần nữa.”’

Tô Băng như vậy thực sự quá mê người, hắn không phản kháng được!

Tới Ma giới, đoàn người thực sự là được mở rộng tầm mắt.

Hoàn toàn khác biệt với âm trầm ẩm ướt trong tưởng tượng.

Nơi này mặc dù không có mặt trời nhưng lại cả ngày sáng sủa, bởi vì khắp nơi đều có hoa tuyết màu bạc, lơ lửng rơi xuống, ánh sáng bám vào cũng đủ chiếu sáng toàn bộ bầu trời.

Một nơi vô cùng xinh đẹp, không có chút quan hệ nào với bẩn thỉu và máu tanh.

Thượng Quan Tình mỉm cười nói: “Không lừa các ngươi chứ?”

Bạch Vô Song mắt không kịp xem hết: “Ta chưa từng tới Thần giới, nhưng phong cảnh chỉ sợ cũng không hơn gì thế này ha?”

Thượng Quan Tình cười híp mắt, phong cảnh Ma giới và tâm tình Ma Thần đại nhân có mối liên quan cực kỳ mật thiết với nhau, lúc tâm tình y tốt thì nơi này muốn đẹp thế nào thì đẹp như vậy, lúc tâm tình không tốt vậy đúng thực là địa ngục âm u.

Hiển nhiên, bây giờ tâm tình Ma Thần đại nhân rất tốt.

Tuy rằng Thượng Quan Tình từ đầu đến cuối vẫn không tin tưởng Tô Hàn, nhưng có thể khiến cho tâm tình Ma Thần đại nhân vui sướng như vậy, vị Quang Minh Thần này cũng không đáng ghét như trong tưởng tượng.

Để rửa sạch “tội danh” cho mình, nơi đầu tiên Thượng Quan Tình dẫn mọi ngời tới chính là cung điện của Chu đại tiểu thư.

Chu Khả Khả rất kinh ngạc: “Đại nhân, ngài đây là…”

Thượng Quan Tình nói: “Gọi hết người trong hậu viện của người ra đây ngồi lát đi.”

Chu Khả Khả nhìn nhìn Bạch Vô Song, hơi do dự.

Thượng Quan Tình nói: “Không sao, hắn biết cả rồi, sẽ không tóm họ về đâu.”

Chu Khả Khả căm thù các đại trưởng lão nhân tộc đến tận xương tủy, đám người kia không nghe nói đạo lý nhất, đam mê một gậy đánh chết một thuyền người, nhân tộc trong cung nàng không ít, người nào cũng từng bị ức hiếp, thậm chí còn có một đôi bị cho là ngoại tộc, thiếu chút nữa bị phóng hỏa thiêu chết!

Bạch Vô Song nhìn thấy rất nhiều đồng bào nhân tộc, lúc đầu mấy người này thấy Bạch Vô Song mặt đều lộ ra vẻ khiếp sợ, người nào người nấy ánh mắt trông mong nhìn Chu Khả Khả, hiển nhiên là cực kỳ tín nhiệm cô nàng.

Bạch Vô Song nhìn thấy một màn như vậy, đã hoàn toàn tin tưởng rồi.

Hậu cung này… thực sự không phải hậu cung như bọn họ tưởng tượng, nó càng giống một vườn địa đàng hơn, cho những người không nhà để về một bến đậu.

Chu Khả Khả muốn chăm sóc nhiều người như vậy, nói thật không hề dễ dàng.

Bạch Vô Song nghiêm túc nói xin lỗi: “Là ta vẫn hiểu lầm ngươi, xin lỗi.”

Chu Khả Khả bị y làm cho tay chân luống cuống: “Đừng như vậy, ta… ta…” Nàng lắp ba lắp bắp, sắc mặt hơi phiếm hồng, ma nữ khiêu gợi lúc này rốt cuộc lộ ra tướng mạo sẵn có ─ một bé gái nhỏ nhắn đáng yêu.

Thượng Quan Tình bày tiệc, đoàn người ăn uống vô cùng vui vẻ.

Trong bữa ăn, Tô Băng nhỏ giọng nói với Tô Hàn: “Dẫn ngươi tới nơi này.”

Tô Hàn đã uống chút rượu, mắt mờ mịt hơi nước: “Đi đâu?”

Tô Băng kéo tay hắn: “Nào.”

Tô Hàn đứng dậy, lén lút chạy ra ngoài với y.

Phong cảnh Ma giới thực sự là càng nhìn càng đẹp, hoa tuyết sáu cánh rơi vào lòng bàn tay cũng không lập tức hòa tan, nhóc này trong suốt lấp lánh, đẹp đến mức khiến lòng người run rẩy.

Tô Hàn hít sâu, khẽ nói: “Nơi này đẹp quá.”

Tô Băng cười, nói: “Có một nơi còn đẹp hơn.”

Quảng trường Hàn Băng giữa đêm khuya không một bóng người, ban ngày khi Tô Hàn tới đây, đã được thưởng thức vẻ lộng lẫy xa hoa của nó.

Toàn bộ quảng trường cực lớn, phóng tầm mắt không nhìn thấy đầu cùng, mà băng khắc nơi này càng đẹp như cảnh trong mơ vậy.

Tô Hàn nhìn Tô Băng: “Là nơi này à?”

Tô Băng nói: “Chờ một chút.”

Tô Hàn đáp: “Ừm.”

Tiếp đó, chỉ thấy Tô Băng vung tay lên, một màn khiến trái tim người ta ngừng đập bỗng xuất hiện.

Toàn bộ quảng trường Hàn Băng, vô số băng khắc như cùng bị ấn nút, cùng tách ra, băng tinh bắn ra như thác nước lặng lẽ rơi thẳng xuống.

Mà vào đúng lúc này, một bông pháo hoa nổ tung giữa trời đêm, vô số màu sắc xinh đẹp phản xạ trong băng tinh nhiều vô kể hiện ra cảnh cực quang tuyệt đẹp.

Tô Hàn hoàn toàn bị chấn động.

Đây là một loại thể nghiệm khó có thể dùng ngôn ngữ để nói rõ.

Hủy đi một phần mỹ lệ, lại sáng lập ra một phần mỹ lệ khác.

Sinh ra trong hủy diệt, mầm sống trong tuyệt vọng, trong phá hư có bắt đầu mới.

Đối lập to lớn sẽ khiến cho mỹ lệ ngắn ngủi này càng khiến người ta chấn dộng hơn.

Tô Hàn trợn mắt há mồm nhìn, nhưng ngay sau đó cảnh càng khiến hắn kinh ngạc hơn xuất hiện.

Pháo hoa tan đi, bông tuyết bay khắp quảng trường, phảng phất như sao xếp ngược, bầu trời đêm biến thành mặt đất.

Mà giữa những ngôi sao chói mắt rậm rạp, từng con tiểu ấu tể phát ra tiếng kêu ngao u mềm mại.

Tô Hàn đến gần, nhìn những nhóc tròn xoe trắng đen đan xen này, cả người thẫn thờ.

“Đây… Đây…”

Tô Băng nói: “Chúng nó là thánh thú ma tộc, ban ngày hóa thành băng khắc buổi tối sẽ hiện ra nguyên hình.”

Tô Hàn đã không còn nghe rõ y nói gì nữa.

Thật nhiều cổn cổn, thật nhiền cổn cổn thú moe đến bùng nổ!

Trời ơi! Nơi này nào phải Ma giới?Đây chính là thiên đường a!

Tô Hàn bổ nhào qua, trái ôm một con phải ôm một con, hoàn toàn cười đến mê mẩn hôn quân.

Tô Băng đứng bên cạnh nhìn, khóe miệng tràn ra nụ cười cực khẽ.

Y biết hắn sẽ thích, không biết tại sao lại biết, nhưng mà là biết.

Giống như sinh mệnh chú định vậy, ngay từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy hắn, liền biết tất cả của hắn, liền yêu tất cả của hắn.

Tô Hàn đánh mất bản thân trong một đống cổn cổn “ngao u ngao u”.

Mãi đến tận bình minh, chúng nó lại biến thành băng khắc, Tô Hàn mới khôi phục lại tinh thần.

Vui sướng trong lòng nồng đậm có thể so với mật đường, hắn ôm lấy Tô Băng, kìm lòng không đặng nói: “Tô Băng, ta yêu ngươi!”

Khóe miệng Tô Băng nhếch lên có chút không được tự nhiên.

Bọn họ làm rất nhiều lần, thế nhưng y vẫn chưa khôi phục sức mạnh.

Căn cứ theo sách cổ ghi chép, nếu Ma Thần có người ý hợp tâm đầu, mà người này cũng yêu y, như vậy tình yêu của bọn họ sẽ bù đắp cho phần máu chưa đủ, sẽ khiến y không cần dựa vào hút máu mà sinh tồn nữa.

Nhưng mà hiện tại… Tô Hàn nói yêu y, có điều là…

Tô Băng không muốn đi tính toán những chuyện này, y còn có thể kiên trì, đợi đến khi không thể kiên trì nữa…

Hoặc là y chết, hoặc là y hút khô máu Tô Hàn.

Thế nào cũng được, kết quả đều giống nhau.

Tô Hàn rốt cuộc đột phá ranh giới cuối cùng trong lòng, hắn ngẩng đầu nhìn về phía Tô Băng: “Chúng ta làm đi.”

Tô Băng hôn hắn: “Được.”

Tô Hàn lại nghiêm túc bổ sung thêm một câu: “Dùng bản thể của ngươi làm.”

Tô Băng giật mình.

Tô Hàn hít sâu một cái nói: “Ngươi đã sắp không chịu nổi rồi đúng không? Nào làm đi, chỉ cần ngươi dùng bản thể, có thể có thể đạt được sức mạnh từ chỗ ta.”

Tô Băng kịp phản ứng: “Ngươi…”

Tô Hàn hôn y: “Ta yêu ngươi, thực sự yêu ngươi, cho nên… đừng sợ.”

Thực ra chính hắn cũng rất sợ! Nhưng dù sao hắn cũng lớn tuổi hơn Tô Băng, hơn nữa cũng không muốn rời khỏi thế giới này (đánh chết cũng không muốn cách xa nhiều cổn cổn thú như vậy), cho nên Tô Băng phải sống, mà muốn sống thì không thể cứ đói bụng.

Đã như vậy, cũng chỉ có thể làm.

Tô Băng hỏi hắn: “Ngươi chắc chắn?”

Tô Hàn nghiêm túc gật đầu: “Chắc chắn.”

Tô Băng hôn hắn ngấu nghiến, giọng nói khàn khàn: “Nếu như không đạt được sức mạnh, ta sẽ ăn sống ngươi.”

Tô Hàn bị chất giọng này tê dại một chút: “Được.”

Đậy thật là một đêm khó có thể hình dung.

Hình dung đơn giản một chút, Tô Hàn cảm giác mình đã thăng thiên.

Quả nhiên như hắn suy nghĩ, mấy cái dài dài lại thô thô này căn bản không tiếp tục làm một cái cánh ngoan ngoãn nữa, chúng nó thiếu điều hút khô hắn luôn!

Những tư thế trước đây không làm được, lần này trái lại làm được một lần.

Hơn nữa chúng nó còn tự mang theo hiệu quả gây tê đặc biệt, khẽ chạm một chút cũng khiến người ta run run, chớ đừng nói chi là chuyện thân mật như vậy.

Tô Băng hiển nhiên cũng sướng tới bến, lăn qua lăn lại không thể ngừng lại được.

Tô Hàn không thể không liên tục vận chuyển sức mạnh, như vậy mới không khiến mình ngỏm ngay trên giường.

Một đêm qua đi, Ma Thần sống lại.

Tô Hàn rốt cuộc khiến cho tất cả nghi ngờ đều tan thành mây khói.

Hắn yêu y, yêu tất cả của y, càng muốn y hết thảy.

Ở thế giới này bọn họ ở lại thời gian cực lâu.

Dù sao tuổi thọ của mọi người đều rất dài, không phải mấy chục năm mà là kéo dài đến gần nghìn năm.

Theo tin tức Tô Hàn và Tô Băng ở bên nhau lan ra, chiến tranh giữa hai tộc thần ma hoàn toàn ngừng lại, dưới nỗ lực của Hắc Kình và Bạch Vô Song, nhân tộc và yêu tộc cũng đạt được đại dung hợp chủng tộc.

Nghìn năm sau, bất kể là chủng tộc nào đều sống chung với nhau, không tiếp tục vì chủng tộc bất đồng mà chiến tranh nữa.

Ảo cảnh kết thúc, mấy người trở lại hiện thực có chút hốt hoảng.

Dù sao bọn họ không có ký ức trải qua thời gian dài như vậy, nhất thời không phân rõ được đâu là hiện thực đâu là hư ảo trái lại cũng là chuyện bình thường.

Huống hồ cũng không có cái hư ảo như vừa nói, thế giới kia là một thế giới hoàn chỉnh lại chân thật.

Hắc Kình cảm khái nói: “Tu luyện chăm chỉ đi, chờ có thể Phá Vỡ Hư Không, chúng ta lại quay về xem thử.”

Mấy người đều có ý nghĩ như vậy.

Nói tóm lại, thành quả của đoàn du lịch lần này rất rõ ràng.

Hắc Kình và Bạch Vô Song đã là trạng thái lão phu lão thê, Thượng Quan Tình và Quân Báo cũng ở bên nhau, Tần Trăn và khỉ Tưởng từ đầu hêy đến đuôi, Giang Ninh Tiển không thể tranh bá thế giới, nhưng lại tiêu diêu tự tại cả đời, hắn là người quay lại hiện thực sớm nhất, vì tuổi thọ ngắn, khi chết thì sẽ quay về.

Nhưng hắn cũng không có gì tiếc nuối, quãng thời gian mấy chục năm ngắn ngủi này đã bổ sung vào những thiếu sót trong cuộc đời hắn.

Hắn rốt cuộc biết được người yêu thương là tư vị thế nào, điều này vô cùng có ích đối với tu hành của hắn.

Chu Khả Khả cả đời dốc sức phát triển hậu cung, chơi đến vô cùng vui sướng, là người hài lòng thỏa dạ nhất.

Đáng thương nhất chính là cậu bạn Hứa Viêm Sâm, mãi đến cuối cùng hắn mới phát hiện Chu Khả Khả là nữ thần – thật, tiếc rằng thời gian không đủ, muốn theo đuổi cũng không kịp.

Thẩm Tiêu Vân và Lâm Tiểu Phi làm bạn tri kỷ, hai người cả đời cố gắng phát triển thế giới, căn không không yêu đương, điều này khiến cho Tô Hàn rất bất ngờ.

Hắn thật sự không nhìn ra hai người họ là người có tấm lòng vì sự nghiệp như vậy.

Sống một đời, cho dù lại quay về bộ dáng thiếu niên, nhưng tâm tính lại hoàn toàn bất đồng.

Có điều thực ra cũng không hề gì, người đã lựa chọn tu chân, đều phải đối mặt với năm tháng và trải nghiệm vô cùng tận.

Tâm tính sẽ biến hóa, nhưng cũng phải thay đổi.

Dù sao bọn họ vẫn sẽ sống, sẽ gặp phải vô số người hoặc chuyện, sẽ nhận được rất nhiều cũng sẽ mất đi rất nhiều.

Nhưng bất kể cuộc đời có như thế nào, đã lựa chọn thì nên không ngừng đi tiếp.

Tô Hàn vô cùng hài lòng với hiện trạng, hắn và Tô Băng trong luân hồi đạt được trường sinh cũng trong luân hồi đạt được tân sinh.

Họ sẽ có vô số điều tốt đẹp để trải qua, sẽ có vô số thứ mới mẻ để trải nghiệm.

Sinh mệnh dài đằng đẵng, bởi vì có một người bầu bạn vĩnh hằng mà rút đi cô đơn chỉ còn lại ngọt ngào.

Bởi vì bị xúc tu đại ma vương chơi đùa quá ác, Tô Hàn cảm thấy mình cần cấm dục trăm năm để nghỉ ngơi lấy sức.

Cho nên ảo cảnh sau đánh chết hắn cũng không mở.

Sau khi Tô Băng khôi phục ký ức, cũng hiểu được có chút xin lỗi hắn.

Mình lần này thực sự có chút quá nóng vội, Tô Hàn nhiều lần đều bị khiến cho thần chí không rõ, liên tục mấy ngày mấy đêm chỉ biết quấn quýt lấy y, tất nhiên là vì Tô Hàn yêu y, nhưng nguyên nhân thực sự lớn nhất là bởi vì tác dụng gây tê của đám xúc tu này.

Nếu không phải Tô Hàn có sức mạnh, lại thêm thể chất thần tộc được thiết lập rất mạnh, chưa biết chừng hắn thật sự có khả năng trở thành một cái vỏ chỉ biết tính ái.

Bị đào rỗng lâu như vậy, hắn muốn cấm dục cũng là điều rất bình thường.

Tô Băng cân nhắc lần sau tuyệt đối không thể phóng túng như vậy nữa, nhưng nghĩ đến dáng vẻ của Tô Hàn trong ảo cảnh, lại cảm thấy có lẽ cần phải cân nhắc thêm…

Qua vài ngày, vừa đúng sinh nhật Tưởng Thất Nương, bọn họ thu dọn một chút rồi quay về Tô trạch, Tô Sương và Tô Tuyết cũng theo sau tiến vào.

Tưởng Thất Nương đang càm ràm với Tô Cảnh Thần: “Thiếp mặc kệ, Thiếp muốn sinh, thiếp sẽ sinh!”

Bốn huynh đệ Tô gia: “…”

Tô Cảnh Thần an ủi bà xã: “Vẫn đừng sinh thì hơn, nàng đã từng này tuổi, cũng…”

“Được lắm!”Tưởng Thất Nương phát hỏa: “Lão già chàng đây cư nhiên chê thiếp già!”

Tô Cảnh Thần: “…”

Tưởng Thất Nương đánh một cái đẩy hắn ra: “Chàng mới già thiếp không già, chàng không sinh tự thiếp sinh!”

Vậy thì có vấn đề rồi, Thất Nương ngươi rốt cuộc muốn tự sinh thế nào vậy!

Đúng lúc Tô Hàn vào phòng, Tưởng Thất Nương kéo hắn lại bắt đầu lên án: “Tiểu Hàn, cha con ghét bỏ ta tuổi già sức yếu, không cần ta nữa!”

Tô Hàn cũng rất đau lòng lão cha nhà mình, nỗi oan này có thể tháng sáu tuyết rơi đó.

Cái gọi là thanh quan khó quản việc nhà, làm con trai cũng không tiện đi sâu nghiên cứu vấn đề tình cảm của cha mẹ, cho nên Tô Hàn uyển chuyển đổi đề tài: “Nương, người muốn sinh thêm một bé nữa?”

Tưởng Thất Nương cũng không bất ngờ khi hắn lại biết, trực tiếp thẳng thắn thừa nhận: “Người khác đều ôm cháu rồi, đáng thương ta đời này chẳng có cách nào ôm được cháu, cho nên muốn tự mình sinh.”

Nàng cũng đáng thương, bốn người con trai, kết quả… một đứa cháu cũng không được ôm.

Bốn huynh đệ Tô gia: “..”Nghĩ như vậy quả thật không dám phản đối.

Tưởng Thất Nương mừng khấp khởi nói: “Lần này ta muốn sinh một nữ nhi! Không ôm được đích tôn có thể ôm ngoại tôn!”

Tô Hàn có chút động lòng, bé con mũm mĩm mềm mềm, lại còn là muội muội của mình nữa…

Hắn hắng giọng, nói với Tưởng Thất Nương: “Tên của muội muội có thể đặt là Tô Moe Moe.”

Tô Cảnh Thần &Tô Sương &Tô Tuyết: “…”

Tô Băng lườm cái trong thức hải, đối với sở thích của Tô Hàn, y đã hoàn toàn làm lơ rồi.

Tưởng Thất Nương ghét bỏ nói: “Tô Moe Moe là cái quái gì vậy? Khó nghe, phải gọi là Tô Cục Cưng.”

Các nam nhân Tô gia: Cái này còn khó nghe hơn!

Tô Cảnh Thần không đành lòng để cho bảo bối nữ nhi của mình còn chưa ra đời đã bị đặt cho hai cái tên thú cưng, vì vậy trầm ngâm suy nghĩ một lát nói: “Không bằng gọi Tô Thanh đi.”

Tưởng Thất Nương càng ghét bỏ hơn: “Cực kỳ không nữ tính.”

Tô Sương cũng phát tán một chút tư duy: “Tô Tiểu Tuyết thế nào?”

Tô Tuyết diện vô biểu tình: “Chẳng thế nào cả!”

Tô Sương nói: “Ta cảm thấy rất hay, muội muội chắc chắn rất đẹp, hai người đẹp nhất nhà chúng ta đều mang chữ Tuyết…”

Tô Tuyết nói: “Đẹp nhất chính là Tô Hàn, không bằng để muội muội tên Tô Tiểu Hàn đi.”

Tô Hàn: “…”

Tô Băng chiếm thân thể, cũng cho một cái tên: “Ta cảm thấy Tô Hoa Hoa rất hay, ngụ ý cũng tốt, mong muốn nàng lớn lên đẹp như hoa.”

Quê mùa chết đi được!

Tô tiểu muội còn chưa ra đời đã sắp phát điên rồi, đây đều là ca ca cái gì vậy! Nào có lừa gạt người như vậy!

Mười mấy năm sau, Tô Moe Moe– Cục Cưng – Thanh – Tiểu Tuyết – Tiểu Hàn – Hoa Hoa rốt cuộc giáng trần, tiếc rằng nàng chỉ muốn đầu thai lần nữa, cách xa đám bệnh thần kinh này một chút thôi!

Lại thêm mười năm, Hắc Kình và Bạch Vô Song cử hành một buổi hôn lễ long trọng, xuất quỹ với toàn bộ Tu Chân Giới.

Đắc ý vênh váo như vậy, Thượng Quan Tình rất không cam lòng.

Y cũng muốn hôn lễ, y cũng muốn người trong thiên hạ biết Quân Báo là của y!

Tiếc rằng Quân Báo còn chưa đếnThượng giới, bọn họ còn đang trong giai đoạn yêu xa…

Mỗi lần Thượng Quan Tình quay về Hạ giới đều điên cuồng mang theo đủ thứ tốt, hận không thể thúc cho Quân Báo trực tiếp lên Nguyên Anh đại viên mãn ngay và luôn.

Tô Hàn vẫn rất tò mò một việc, hắn chạy đi tìm Bạch Vô Song buôn dưa lê.

“Linh cốt của Thượng Quan Tình rốt cuộc là cho ai thế?”Tô Hàn hỏi y.

Bạch Vô Song quả thật biết việc này, dù sao bọn họ cũng cùng nhau lớn lên.

“Hắn tên là Trần Lan, là sư đệ thân truyền của chúng ta.;’

Vị sư đệ thân truyền này có chút thú vị, khi đó Quân Thường Thanh đã bắt đầu bế quan quanh năm, không hỏi thế sự, nhưng lại đột nhiên lại muốn thu nhận vị tiểu sư đệ Trần Lan này.

Nhưng hắn thu lại không có thời gian giáo dưỡng, vì vậy liền giao cho đồ đệ của mình.

Sư đệ thân truyền rốt cuộc đội thêm cái danh sư đệ nhưng thực ra là đồ đệ.

Trần Lan xem như là đồ đệ chung của ba người Bạch Vô Song Hắc Kình Thượng Quan Tình.

Bọn họ đương nhiên là chiếu cố đủ đường cho bị tiểu sư đệ này, dù sao khi đó họ ngay đến đệ tử của mình cũng không có, bỗng nhiên nhảy ra một vị tiểu sư đệ như vậy, nhất định là thương đến tận tâm khảm.

Nếu Trần Lan đã được Quân Thường Thanh nhìn trúng, tự nhiên là có thiên tư cực cao, tính tình hắn cũng nhu thuận, vô cùng hiểu chuyện, vẫn luôn chuyên tâm tu luyện, tuyệt đối không gây sự.

Khi đó Hắc Kình đã bắt đầu cưng chiều Bạch Vô Song, tu vi của bản thân Bạch Vô Song còn kém hơn cả Trần Lan, đương nhiên cũng không có tư cách giáo dục hắn lắm.

Cho nên tiếp xúc nhiều nhất với Trần Lan chính là Thượng Quan Tình.

Bộ dạng Thượng Quan Tình yêu nghiệt như vậy, không nói lời nào đã có thể mê điên đảo một đống thiếu niên, huống chi y còn ôn thanh tế ngữ chung sống cùng người ta.

Trần Lan rơi vào tay giặc không chút huyền niệm, hắn lén lút thầm mến Thượng Quan Tình, không dám nói không dám biểu lộ, thế nhưng lại không khống chế được tình cảm này.

Hắn biết rõ Thượng Quan Tình không có bất cứ tình cảm gì với hắn ngoại trừ tình sư đệ, nhưng lại nhịn không được hi vọng.

Vẫn hi vọng mình đối tốt với y một chút, tốt một chút nữa, trở nên ưu tú, trở nên cường đại, Thượng Quan Tình sẽ nhìn hắn, sẽ từ từ thích hắn.

Đáng tiếc thứ tình cảm này là thứ không thể cưỡng cầu nhất.

Thượng Quan Tình lại là trời sinh đã bạc tình.Diện mạo của y quá đẹp, từ nhỏ người ái mộ y nhiều không đếm xuể, thế cho nên không hề có tự giác với tình cảm này.

Hơn nữa y một chút trải nghiệm thời ấu thơ.

Lúc này Tô Hàn mới biết được Thượng Quan Tình là theo mẫu thân tái giá, bởi vì khi còn bé diện mạo giống con gái, thiếu chút nữa bị kế phụ cường bạo.

Dưới loại bóng ma này, bản năng y bài xích việc này, không muốn đụng chạm không muốn tiếp xúc càng không muốn đi thể nghiệm.

Tình cảm này của Trần Lan đối với y lại càng ngày càng tăng, tận đến khi không thể giấu diếm được nữa, khiến Hắc Kình phát hiện ra manh mối.

Hắc Kình nhắc nhở Thượng Quan Tình, lúc này Thượng Quan Tình mới ý thức được tâm tư của Trần Lan với y.

Y coi Trần Lan như sư đệ, có lẽ nên nói là thành con trai nuôi lớn, dù sao cũng là tự tay chăm bẵm, y rất thương Trần Lan, nhưng lại là loại thương yêu của trưởng bối đối với vãn bối, tuyệt đối không có tình cảm rối ren nào khác.

Hơn nữa Thượng Quan Tình khá dị ứng, bởi vì y chán ghét kế phụ của mình, y cảm thấy nếu như mình có tâm tư gì với Trần Lan, chẳng phải giống như cầm thú hay sao?

Nghĩ tới đây mâu thuẫn trong lòng y càng nghiêm trọng hơn.

Để không cho Trần Lan suy nghĩ nhiều, Thượng Quan Tình xa lánh hắn.

Nhưng như vậy căn bản không cách nào khiến Trần Lan buông, trái lại càng ngày càng thống khổ.

Cầu mà không được, nảy sinh tâm ma.

Trần Lan xông lầm vào ma quật trong một lần thám hiểm bí cảnh, bị một con bán ma bên trong mê hoặc, một chân bước vào ma đạo.

Hắn muốn đạt được sức mạnh, muốn đạt được Thượng Quan Tình, muốn đạt được hết thảy mình không đạt được.

Nhưng Trần Lan suy cho cùng vẫn là được giáo dục tốt, cũng không làm ra chuyện gì quá phận, người hắn giết đều là những kẻ đáng chết, sức mạnh hắn chiếm được đều là chính đáng.

Nhưng suy cho cùng hắn vẫn đã đi chệch đường.

Tu ma đạo không được phép có chút xíu thiện tâm nào, hắn đã lựa chọn con đường này, lại muốn đi ra chính đạo, cái này căn bản là tự mâu thuẫn.

Trong một lần Tông môn đại bỉ, hắn tẩu hỏa nhập ma, thất thủ giết chết sư huynh đồng môn, bại lộ ma khí.

Toàn bộ Cửu Huyền Tông đều chấn động, đệ tử thân truyền của cửu tông lão tổ, sư đệ chưởng môn, hài tử Thượng Quan Tình tự mình nuôi lớn cư nhiên nhập ma đạo!

Nhất thời âm thanh thảo phạt vang lên bốn phía, tất cả đều kêu gào phải giết Trần Lan, trừ ma vệ đạo!

Thượng Quan Tình xuất hiện trước mặt Trần Lan.

Đứa trẻ y một lòng bảo vệ nuôi dưỡng đã thay đổi đến mức y không thể nhận ra.

Thượng Quan Tình vô cùng đau đớn: “Sao đệ lại hồ đồ như vậy chứ!”

Trần Lan ngẩng đầu nhìn y, mắt lộ ra điên cuồng: “Bởi vì không chiếm được huynh!”

Thượng Quan Tình nao nao, lúc này mới ý thức được rõ ràng hơn bao giờ hết, là y hủy thiếu niên này, là bỏ mặc mà xa cách của y khiến Trần Lan từng bước từng bước càng lún càng sâu.

Nhưng việc đã đến nước này, có thể làm sao đây?

Trần Lan nói: “Huynh giết đệ đi, có thể chết dưới ta yhuynh, đệ cam tâm tình nguyện.”

Thượng Quan Tình làm sao có thể hạ thủ được?

Bất kể hắn biến thành cái dạng gì, bất kể hắn lưu lạc thành bộ dáng gì đi chăng nữa, nhưng suy cho cùng vẫn là đứa trẻ mình nuôi nấng, từng chút trở nên mạnh mẽ, làm sao có thể không có cảm tình?

Chỉ là cảm tình này cách quá xa so với tình cảm mà Trần Lan mong muốn.

Thượng Quan Tình phế đi tu vi của hắn, nhốt hắn vào địa lao sâu thẳm.

Trần Lan không chết, tu vi bị phế, nhưng suy cho cùng hắn đã nhập ma đạo, khúc mắc một ngày không giải được, hắn cả đời khó quên.

Không chiếm được Thượng Quan Tình, hắn sẽ chỉ càng ngày càng điên cuồng hơn, tâm ma cầu mà không được sẽ càng thúc dục hắn mau chóng trưởng thành.

Khi Thượng Quan Tình phát hiện, Trần Lan đã đào tẩu khỏi địa lao.

Mấy trăm năm sau, ma tu Trần Lan phát cuồng đã trở thành ác mộng của toàn bộ khu vực phía Nam.

Thượng Quan Tình cho rằng mình sẽ không bao giờ gặp lại Trần Lan nữa, hoặc là nên nói, có gặp cũng sẽ nhất định giết hắn.

Nhưng mà… bọn họ gặp lại khiến tất cả mọi người bất ngờ.

Vì ngưng tụ Kim Đan, Thượng Quan Tình đi vào một bí cảnh vô cùng nguy hiểm.

Bởi vì số lượng đan khí có hạn, cho nên các môn phái tàn sát nhau vô cùng thảm thiết.

Đám người Thượng Quan Tình bị người mưu hại, mắt thấy sắp sửa toàn quân bị diệt, cuối cùng Trần Lan đứng ra cứu y.

Một Trần Lan hoàn toàn nhập vào ma đạo, vì cứu y, thiếu chút nữa chết.

Khi đó Thượng Quan Tình đã có chút triển vọng với luyện đan, y không thể để cho Trần Lan cứ như vậy mà chết, cũng không thể để Trần Lan tiếp tục sống sa đọa.

Cho nên y lật tìm vô số thư tịch, rốt cuộc tìm được phương pháp giải quyết.

Lấy chính phong linh cốt làm chất dẫn, y vì hắn luyện ra một viên Khu Ma Đan.

Thượng Quan Tình thành một phế nhân, nhưng lại kéo Trần Lan ra khỏi ma đạo, y cho hắn dùng Vong Tình Đan, hoàn toàn khiến hắn quên đi mình, cũng hoàn toàn cắt đứt tâm ma của hắn.

Hai người ân oán tình cừu, vào giờ khắc này toàn bộ đều biến mất.

Từ đó về sau Trần Lan không biết Thượng Quan Tình là ai, mà Thượng Quan Tình cũng không còn là đệ nhất thiên kiêu ngạo nghễ khắp cả Tu Chân Giới nữa.

Nhân sinh một đời, dù sao cũng phải vì đủ các loại chuyện mà trả cái giá thật lớn.

Nhưng cũng may luôn có lúc phong hồi lộ chuyển.

Trần Lan quên đi Thượng Quan Tình trở thành người đứng đầu chính đạo, một lòng vì chính nghĩa, quản lý Huyền Vũ Thành ngay ngắn gọn gàng.

Thượng Quan Tình mặc dù mất đi một thân linh cốt, thất hồn lạc phách ở Thập Tam Phong tự phong bế mình, nhưng lại nhờ vậy mà gặp được Quân Báo, hơn nữa gặp Tô Hàn, nhận được một cuộc đời viên mãn khác.

Nghe xong câu chuyện xưa này, Tô Hàn khẽ thở dài, thực sự là một mối nghiệt duyên.

Bạch Vô Song nói: “Việc này con cũng kể cho Quân Báo nghe rồi.”

Tô Hàn không phải lo lắng chuyện này, Quân Báo thực sự vô cùng thích hợp với Thượng Quan Tình.

Chỉ có gặp được đúng người, một mảnh thâm tình mới sẽ không giao lầm chỗ.

Lại qua hơn một trăm năm, Tô Hàn cảm thấy mình đã thoát ra khỏi bóng tối xúc tu kia tàm tạm rồi, lại bắt đầu ngứa ngáy: “Thế giới sau ngươi có ý kiến gì không?”

Tô Băng nói: “Tùy ngươi thích.”

Tô Hàn nghĩ một lát rồi nói: “Thế giới sau ta muốn làm hoàng đế!”

Tô Băng hiểu rất rõ hắn: “Quốc gia nào?”

Tô Hàn cong mắt cười: “Thú Thú Quốc!”

Tô Băng: “…” Đã sớm dự đoán được quang cảnh hôn quân trầm mê manh vật không tảo triều rồi.

Tô Hàn lại não động rộng ra nói: “Ngươi chắc chắn là siêu moe moe đánh yêu nhất moe nhất khiến người ta yêu thích nhất!”

“Được.” Tô Băng dung túng nói: “Ngươi muốn thế nào thì cứ thể đó.”

Dù sao đến cuối cùng, vẫn bị chịch khóc thôi.

Câu chuyện cuối cùng đã kết thúc, nhưng cuộc sống ngọt ngào thuộc về họ sẽ vĩnh viễn còn tiếp tục.

˜™HOÀN™˜

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.