Bất Cẩn Kết Hôn Với Giấm Tinh Rồi

Chương 80: Chương 80




Edit: Mimi – Beta: Chi

*****

Tần Dĩ Hằng làm như vậy thật.

Trong lúc Sở Nghĩa ngoan ngoãn nghe lời nhất, anh bảo cậu nói “chồng ơi, dậy thôi” rồi ghi âm lại. Cậu vốn không muốn nói, thậm chí ban đầu còn khá đề phòng, nhưng anh lại nắm rõ cách “điều trị” cậu. Làm nhiều lần như thế, hiển nhiên Sở Nghĩa đã mơ màng đến chẳng biết trời trăng là gì.

Cho nên cuối cùng, người cầu xin tha thứ là cậu, người mỏi mệt là cậu, mà người nói ra thật nhiều lời Tần Dĩ Hằng muốn nghe cũng là cậu.

Lúc toàn thân rã rời, Sở Nghĩa nhìn chằm chằm cái điện thoại của người kia, thấy bên trên đã lưu đến hơn hai mươi bản ghi âm, cậu thật sự rất muốn làm gì đó. Nhưng chỉ cân nhắc một chút thôi, cậu đã thấy chắc chắn mình sẽ thất bại. Không những thế, có khi cậu còn bị anh “trừng phạt” dữ dội hơn vì dám có suy nghĩ này.

Cũng như rất nhiều lần trước đó, thân là sinh vật ở tầng đáy của chuỗi thức ăn, Sở Nghĩa không có quyền lên tiếng.

Có lẽ vì nhận thấy Sở Nghĩa không muốn nghe giọng của bản thân cho lắm, nên sau khi kết thúc, Tần Dĩ Hằng liền tri kỉ cầm điện thoại về, lấy tai nghe ra, nghe lại vài lượt tất cả các bản ghi ngay trước mặt cậu với cảm giác cực kỳ thỏa mãn.

Sở Nghĩa cảm thấy vô cùng ngứa ngáy. Tuy cậu thật sự không muốn nghe giọng của mình, nhưng lại không thể ngăn được sự tò mò, rốt cuộc cậu đã nói gì, sao anh lại có thể ghi âm nhiều như vậy.

Tần Dĩ Hằng nghe một lúc lâu. Cả quá trình anh vẫn luôn mỉm cười, thỉnh thoảng còn liếc nhìn Sở Nghĩa, làm cậu thấy hết sức giày vò.

Cuối cùng cũng chọn lựa xong, anh tiến hành một loạt thao tác trên màn hình điện thoại rồi tháo tai nghe xuống, cất cả di động lẫn tai nghe ra góc giường.

“Ngủ đi.” Tần Dĩ Hằng ôm Sở Nghĩa vào lòng, từ giọng điệu có thể nghe ra tâm trạng anh đang rất tốt.

Sở Nghĩa đã mệt lắm rồi, chẳng qua vì tò mò nên mới cố thức đến tận bây giờ. Kết quả cậu chẳng làm được gì hết, ấm ức ghê vậy đó. Không biết bản thân đã ngủ từ lúc nào, giữa cơn mơ màng, cậu như nghe thấy Tần Dĩ Hằng khen mình đáng yêu, nhưng lại không thể phân rõ đây là lời của anh ở ngoài hiện thực hay là trong mộng.

Ngày hôm sau, tiếng chuông báo thức vừa vang lên, Sở Nghĩa liền tỉnh giấc. Âm báo xa lạ với giọng nói quen thuộc kia đến từ điện thoại của Tần Dĩ Hằng.

“Chồng~ ơi~ sáng~ rồi~ dậy~ thôi~”

Sở Nghĩa tỉnh táo trong nháy mắt. Trước khi đoạn âm báo bằng giọng nói đó lặp lại một lần nữa, cậu đã vội bổ nhào lên người Tần Dĩ Hằng, vươn tay lấy điện thoại, tắt chức năng báo thức đi.

Tần Dĩ Hằng cũng đã thức dậy. Lúc này anh đang tròn mắt nhìn Sở Nghĩa, chỉ thấy cậu xấu hổ đến mức tay chân co quắp cả vào.

Thực ra nội dung đoạn âm báo chẳng có vấn đề gì cả, chỉ là giọng điệu thật sự… quá mức gợi tình. Sở Nghĩa gục đầu lên vai Tần Dĩ Hằng, nói: “Có thể thương lượng một chút không anh?”

Tần Dĩ Hằng cười đến rung cả cơ ngực, nhưng lần này anh vô cùng thấu tình đạt lý: “Không cần thương lượng, đưa di động cho anh, anh đổi lại.”

Nghe anh nói thế, Sở Nghĩa cảm thấy không thể nào tin được. Cậu ngẩng đầu nhìn anh, hỏi: “Ý? Thật sao ạ?”

Tần Dĩ Hằng rút chiếc điện thoại trong tay Sở Nghĩa: “Đêm qua còn thấy bình thường, vừa rồi nghe…” Ngừng một chút để chọn lựa câu từ, sau đó anh tiếp tục nói: “Sáng sớm không thể nghe loại âm thanh này được.”

Dứt lời, anh mở khóa màn hình, tiến hành một loạt thao tác trên điện thoại. Có lẽ vì nhận thấy tất cả những bản ghi âm đêm qua đều không thể dùng, anh cũng không thử đặt âm báo bằng giọng nói nữa. Sau khi tận mắt chứng kiến Tần Dĩ Hằng đổi chuông báo thức về mặc định, Sở Nghĩa mới thở phào nhẹ nhõm rồi dậy khỏi người anh.

Vì muốn trải qua cuộc sống cùng thức cùng ngủ với Tần Dĩ Hằng nên Sở Nghĩa rời giường cùng lúc với anh. Sau khi xuống giường, thấy Tần Dĩ Hằng đi về phía tủ quần áo, cậu liền quyết định vào phòng tắm trước.

Những tưởng mọi thứ vẫn diễn ra giống như mọi ngày, một người thay đồ, một người rửa mặt, thế nhưng ngay khi Sở Nghĩa vừa bóp kem đánh răng ra bàn chải, Tần Dĩ Hằng chợt đẩy cửa bước vào. Trên người vẫn là bộ quần áo ngủ, anh lập tức đi tới chỗ cậu, cầm bàn chải của mình lên chuẩn bị đánh răng.

Sở Nghĩa nghi hoặc, nhìn ảnh ngược của Tần Dĩ Hằng trong gương: “Anh đánh răng trước ạ?”

Tần Dĩ Hằng nắm chặt tay Sở Nghĩa, mạnh mẽ nhét bàn chải đánh răng vào miệng cậu, đáp: “Cùng nhau.”

Bồn rửa mặt rất lớn, hai người đứng chung vẫn dư chỗ. Nếu Tần Dĩ Hằng đã nói vậy, Sở Nghĩa liền đánh răng cùng với anh. Sau khi rửa hết kem đánh răng quanh miệng, Tần Dĩ Hằng liền lấy máy cạo râu trong tủ để đồ ra, duỗi tay đưa cho Sở Nghĩa.

Sở Nghĩa lắc đầu: “Em không có mà.” Dứt lời, cậu chợt bừng tỉnh, “à” một tiếng: “Muốn em cạo râu cho anh ạ?”

Tần Dĩ Hằng gật đầu: “Ừ.”

Rốt cuộc Sở Nghĩa là đồ ngốc từ đâu chui ra chứ, chỉ giúp Tần Dĩ Hằng cạo râu thôi mà đã vui như hoa nở trong lòng rồi. Nói chung là được làm bất cứ chuyện mới mẻ gì với anh, cậu cũng đều cảm thấy cực kỳ hạnh phúc.

Nhận máy cạo râu, Sở Nghĩa xoay người đối mặt với Tần Dĩ Hằng. Khi cậu vừa mở công tắc, người kia lại đột nhiên chen tới gần, bảo: “Em ngồi lên đi.”

Quay đầu nhìn thử đằng sau một chút, Sở Nghĩa nhanh chóng ngồi lên bồn rửa mặt rồi trình diễn kỹ năng cạo râu của mình. Kế tiếp, tiếng ong ong của chiếc máy lập tức lan ra toàn bộ gian phòng. Vì chưa từng cạo râu cho người khác nên Sở Nghĩa vô cùng cẩn thận. Bình thường cậu chỉ cạo qua loa cho bản thân, miễn trông vừa mắt là được. Nhưng Tần Dĩ Hằng thì khác, một anh chàng siêu đẹp trai như thế, cậu thật sự không đành lòng cạo hỏng.

Vừa cạo, Sở Nghĩa vừa khẽ nâng cằm Tần Dĩ Hằng lên, đồng thời cũng ngẩng đầu nhìn anh. Tên đàn ông ma quỷ, ở góc độ này mà cũng đẹp trai đến vậy! Lén cười thầm trong lòng, Sở Nghĩa tiếp tục cạo những cọng râu lún phún trên cằm người nọ.

Tần Dĩ Hằng vẫn đặt hai tay lên hai đầu gối của cậu như một thói quen. Để cậu cạo được dễ dàng, anh còn ngửa đầu, cực kỳ phối hợp.

Khi cảm thấy cằm anh đã nhẵn nhụi rồi, Sở Nghĩa liền tắt máy cạo râu đi, dùng tay sờ sờ rồi lên tiếng hỏi: “Được chưa ạ?”

Tần Dĩ Hằng chỉ liếc mình trong gương một chút đã lập tức quay sang nhìn Sở Nghĩa. Sau đó, anh vươn tay ôm eo cậu, ghé sát lại, dùng cằm cọ lên khuôn mặt cậu.

“Á…” Sở Nghĩa phát ra tiếng kêu như bất chợt bị tất công.

Tần Dĩ Hằng lập tức bỏ cậu ra: “Chọc vào em sao?”

Sở Nghĩa lắc đầu: “Không ạ.”

Nghe thế anh liền bảo: “Vậy được rồi.”

Sở Nghĩa cong môi, bật máy cạo râu cho kêu ong ong, dí dí Tần Dĩ Hằng rồi tắt đi, nói: “Dám dùng em làm vật thí nghiệm hả?”

Tần Dĩ Hằng: “Em cạo, bắt em thử, có vấn đề gì à?”

Sở Nghĩa: “…”

Hình như rất có lý? Thế nên Sở Nghĩa đành bảo: “Không có vấn đề gì ạ.”

Hôm nay cậu vẫn ngồi xe Tiểu Trần để trải qua một ngày làm phu quân Giám đốc. Lúc đến văn phòng, Sở Nghĩa ngoan ngoãn nói tạm biệt với Tần Dĩ Hằng và nhận được sự hồi đáp của anh.

Giám đốc Tần hiện giờ cũng đậm vị con người lắm. Sở Nghĩa thầm cảm khái, cuối cùng cậu cũng không cần phải nhìn đuôi xe, vừa hít khói vừa thở dài những lúc biệt li nữa.

Dung Dung và Tiểu Triển như đã quen với việc Sở Nghĩa đi làm sớm, nên thấy cậu tới văn phòng vào giờ này cũng không còn giật mình nữa.

Đi làm sớm nên thời gian tương đối dư dả, Sở Nghĩa từ tốn mở máy tính, lại ung dung pha một ấm trà rồi mới bắt tay vào công việc. Có việc để làm, thời gian trôi qua cực nhanh, chẳng bao lâu đã đến buổi trưa. Sở Nghĩa vừa chuẩn bị đóng bản thảo để ăn cơm thì ngoài cửa đột nhiên vang lên vài tiếng gõ.

Sau đó, Dung Dung đẩy cửa thò đầu vào, nói: “Ông chủ, có người tìm anh.”

Sở Nghĩa nhìn ra chỗ cô: “Ai thế?”

Dung Dung lắc đầu: “Tôi không biết, chắc là khách hàng.”

Sở Nghĩa gật đầu, lưu bản thảo trên máy lại, đứng dậy đi ra với Dung Dung. Ở bên ngoài, người khách mới tới đang ngồi trên ghế sa lông, Tiểu Triển lon ton rót nước để tiếp đãi cậu ta. Nhìn gương mặt xa lạ của đối phương, Sở Nghĩa vừa mỉm cười đi tới, vừa cố nhớ xem mình đã từng gặp người này chưa.

“Xin chào.” Sở Nghĩa khách sáo hỏi: “Ngài tìm tôi ạ?”

Người nọ lập tức đứng lên, để cốc nước sang một bên, như cố nhịn cười gật mạnh đầu với cậu: “Đúng vậy.”

Sở Nghĩa nghi hoặc, vẻ mặt của người khách này cứ như bọn họ rất thân quen với nhau vậy. Vì thế cậu bèn mỉm cười, hỏi: “Có chuyện gì thế ạ?”

Người kia hơi nhíu mày: “Anh không biết em là ai thật à?”

Sở Nghĩa nhướng mày. Mặt thì đúng là lạ, nhưng phong cách của đối phương lại rất giống Tần Dĩ Hằng lúc đến văn phòng tìm cậu. Chẳng lẽ là họ hàng thân thích của anh ấy à?

Có lẽ vì thấy Sở Nghĩa thật sự không biết nên người kia liền “ây” một tiếng, nói: “Thật hay giả vậy, nghe tiếng em mà không nhận ra à?”

Sở Nghĩa vắt óc suy nghĩ một lát, nhưng người chỉ nghe tiếng mà chưa gặp mặt thì nhiều lắm, cậu có cả đống khách hàng như vậy nữa kìa.

“Ôi!” Cuối cùng người kia cũng hoàn toàn hết hy vọng: “Em là Triệu Tín mà anh dâu!”

Sở Nghĩa kinh ngạc không thôi, sau đó mới muộn màn nhận ra đúng là cậu đã từng nghe giọng nói này qua điện thoại vào mấy ngày trước đó. Thế mà đối phương thật sự là họ hàng của Tần Dĩ Hằng. Mời Triệu Tín vào phòng làm việc của mình, cậu lập tức đi pha một ấm trà.

“Sao lại tự ghé qua đây thế?” Sở Nghĩa lên tiếng hỏi.

Triệu Tín: “Em đi bàn chuyện làm ăn ở gần đây, tự nhiên nhớ ra văn phòng của anh cũng ở khu này nên tìm tới đấy.” Nói xong, cậu ta liền tỏ ra ấm ức: “Mà anh dâu, em còn tưởng anh có thể nhận ra giọng của em chứ.”

Sở Nghĩa cười: “Ngại quá ngại quá, tai tôi không tốt lắm.”

Triệu Tín xua tay tỏ vẻ không có gì, lại nói: “Chuyện hợp tác giữa anh và công ty em thế nào rồi? Bọn họ đã tìm anh để trao đổi cụ thể chưa?”

Gật đầu, Sở Nghĩa đáp: “Rồi đấy, cuối tuần này sẽ bắt đầu.”

Nghe vậy, đối phương liền tỏ ra vui vẻ: “Vậy thì tốt quá rồi, lúc đó nếu anh có gì không hiểu, có thể hỏi thẳng em, hoạt động này cũng do em chịu trách nhiệm mà.”

Sở Nghĩa: “Ừ.”

Ngừng một lát, Triệu Tín lại hỏi: “Thế dự án bên anh của em thì sao?”

Sở Nghĩa: “Hai cái phải tiến hành cùng lúc đấy.”

Triệu Tín gật đầu: “Thế anh có bận quá không?”

“Không đến nỗi, bên ngoài còn có hai người nữa mà.” Sở Nghĩa trả lời.

Tranh thủ lúc không nói chuyện, Triệu Tín liền uống một ngụm trà. Uống xong, cậu ta lập tức chuyển sang vấn đề mình đang quan tâm nhất: “À, anh dâu này.” Vẻ mặt tràn đầy chờ mong, cậu ta hỏi: “Mấy ngày gần đây anh của em có nói gì với anh không?”

Sở Nghĩa nghi hoặc: “Anh cậu nói với tôi nhiều lắm, cậu muốn nghe chuyện gì?”

Triệu Tín bắt đầu trở nên hưng phấn, nhưng vì không biết Tần Dĩ Hằng đã tỏ tình hay chưa, sợ làm hỏng kế hoạch của anh nên chỉ có thể thăm dò: “Thì là… chuyện tình cảm của hai người bọn anh ấy.”

Vì không hiểu được ý của đối phương nên Sở Nghĩa hỏi: “Chuyện tình cảm của chúng tôi? Là sao?”

Gãi đầu mấy cái, Triệu Tín quyết định hỏi thẳng: “Anh có thích anh của em không?”

Nghe thế, Sở Nghĩa lập tức ngẩn ra: “Hả?”

Triệu Tín: “Anh nói đi mà.”

Sở Nghĩa cười gượng: “Tôi… ặc.”

Triệu Tín vỗ tay, tỏ ra vô cùng kích động: “Vẻ mặt này hẳn là thích nhỉ.”

Sở Nghĩa: “Cậu hỏi chuyện này làm gì?”

Triệu Tín quanh co: “Anh của em có biết anh thích anh ấy không thế?”

Tuy trong lòng còn đang nghi hoặc, nhưng sau khi suy nghĩ một lúc, Sở Nghĩa vẫn nói: “Có biết.”

Nhận được câu trả lời, Triệu Tín lại càng kích động: “Đậu má!” Cậu tiếp tục hỏi: “Anh chính miệng nói ra à?”

Sở Nghĩa đã không còn cảm thấy xấu hổ nữa, cậu khẳng định bằng một tiếng “Ừ.”

Triệu Tín nắm chặt hai tay: “Thế anh của em thì sao? Anh ấy nói gì?”

Sở Nghĩa cúi thấp đầu, giả vờ cầm cốc trà lên, mơ hồ đáp: “Thì cũng vậy, tôi nói cái gì anh ấy nói cái đó thôi.”

Triệu Tín: “A a a a! Em biết ngay mà! Em biết ngay mà! Đậu má! Đậu má! Đậu má!”

Cầm cốc nước trên tay, Sở Nghĩa bỗng không biết có nên uống hay không, cậu quay sang hỏi Triệu Tín: “Sao thế?”

Triệu Tín không trả lời mà hỏi lại: “Cụ thể là các anh đã nói gì? Kể em nghe đi.”

Sở Nghĩa hít vào một hơi: “Ha ha, không kể được, mà cũng có nói gì đặc biệt đâu.” Dứt lời, cậu liền đặt cốc xuống, cầm ấm trà lên: “Trà uống có quen không? Trong ngăn kéo còn loại khác đấy.”

Liếc xéo Sở Nghĩa một cái, Triệu Tín “hầy” một tiếng thật dài: “Em không uống đâu. Thôi, em không hỏi nữa, tha cho anh đấy nhé.” Dứt lời, cậu ta uống nốt cốc trước trước mặt, hỏi: “Buổi tối anh có thời gian không? Nhân dịp em trở về thành phố A, lát nữa em sẽ gọi điện cho anh họ, nếu anh ấy rảnh, chúng ta cùng ăn một bữa cơm đi.”

Sở Nghĩa gật đầu: “Tôi rảnh mà.”

Nhận được câu trả lời, Triệu Tín nhanh chóng đứng lên: “Thôi, em còn có việc, không ngồi thêm được, lát nữa em sẽ gọi cho anh của em, ha ha ha ha ha ha ha ha ha, tạm biệt anh dâu nhé.”

Sở Nghĩa “ừ” một tiếng, mang theo một bụng hoài nghi tiễn Triệu Tín đang vừa đi vừa cười ra tận ô tô. Không biết cậu ta sẽ liên hệ với Tần Dĩ Hằng vào lúc nào, nhưng cậu cứ chủ động báo với anh trước thì tốt hơn. Nghĩ thế, sau khi trở lại phòng làm việc, cậu liền cầm di động lên gọi một cuộc điện thoại.

Tần Dĩ Hằng nghe máy rất nhanh. Sở Nghĩa ngồi trước bàn làm việc, kể lại chuyện Triệu Tín vừa đến tìm mình: “Cậu ấy còn hẹn chúng ta đi ăn tối nữa, anh có rảnh không?”

Người ở đầu dây bên kia suy nghĩ một chút rồi đáp: “Năm giờ thì rảnh, bảy giờ anh phải tham dự một bữa tiệc.”

“Dạ” một tiếng, Sở Nghĩa tiếp lời: “Vậy ăn nhẹ một chút cũng được ạ.”

Từ giờ đến năm giờ chiều cũng không còn nhiều thời gian, sau khi cúp máy, cậu liền đẩy nhanh tốc độ sửa bản vẽ. Trong lúc đó, Triệu Tín nhắn địa chỉ một nhà hàng cho cậu, phía sau còn kèm một chuỗi “a a a a a” đặc biệt dài.

Mr. Triệu: Thì ra anh của em sẽ tới đón anh à!!!!!!

Sở Nghĩa:?

Gửi một dấu chấm hỏi qua, cậu thuận tay ấn vào cái hình đầu người trong khung chat, sửa “Mr. Triệu” thành “Triệu Tín” rồi quay ra. Vừa lúc Triệu Tín gửi tin nhắn mới đến: Các anh có ảnh chụp chung không?

Sở Nghĩa: Ảnh kết hôn á?

Triệu Tín:?

Triệu Tín: Anh nghiêm túc đấy à?

Triệu Tín: Không có thật à?

Triệu Tín: Lợi hại! Các anh quá lợi hại!

Triệu Tín: Thôi, không quan trọng.

Triệu Tín: Em mua quà cho các anh đấy.

Triệu Tín: Buổi tối sẽ mang tới.

Triệu Tín: Đồ siêu tốt nhé!

Sở Nghĩa: Cảm ơn.

Sở Nghĩa: Làm cậu tốn kém rồi.

Vì căn thời gian quá chuẩn nên khi Sở Nghĩa vừa làm xong việc thì Tần Dĩ Hằng gọi điện thoại đến, nói anh đang chờ cậu ở bên ngoài. Sở Nghĩa thu dọn qua loa, mặc thêm áo khoác rồi đi ra. Lên xe, cậu nói với Tần Dĩ Hằng: “Hình như Triệu Tín rất có hứng thú với chuyện của chúng ta, chiều nay cậu ấy còn hỏi thăm em đấy. Hôm trước anh kể với cậu ấy cái gì à?”

Tần Dĩ Hằng đang cúi đầu đọc văn bản trên máy tablet, nghe cậu hỏi thế thì lập tức trả lời: “Kể qua loa về chuyện của chúng ta.”

Sở Nghĩa chậm rãi “Ơ” một tiếng, rồi lại bật ra một tiếng “Ồ”.

Thực ra, khi hồi tưởng lại biểu hiện của Triệu Tín, cậu đã lờ mờ đoán ra, nhưng hiện giờ mới biết suy đoán của mình là chính xác. Không ngờ cậu và Tần Dĩ Hằng còn có fan couple nữa đấy.

Lúc này không phải giờ tan tầm, Tiểu Trần lái xe tới địa điểm hẹn trước rất nhanh. Tần Dĩ Hằng và Sở Nghĩa dễ dàng tìm được phòng Triệu Tín đặt, vừa mở cửa ra, bên trong bất ngờ vang lên một tiếng “đùng”.

Triệu Tín đứng ngay cạnh cửa vặn pháo giấy, còn cười cực kỳ vui vẻ: “Chúc mừng anh họ và anh dâu.”

Anh dâu của cậu ta nói: “Cảm ơn.”

Nhưng anh họ của cậu ta thì tỏ vẻ chán ghét, vươn tay gạt những mẩu giấy vụn trên người mình ra, phán một câu: “Màu mè.”

Sở Nghĩa bật cười.

Triệu Tín hừ một tiếng: “Em cứ thích màu mè đấy.” Dứt lời, cậu liền xách cái túi to đùng ở cạnh đó lên: “Đây, quà tặng các anh.”

Bấy giờ, Tần Dĩ Hằng mới nói cảm ơn rồi nhận lấy.

Triệu Tín vô cùng hưng phấn: “Anh có thể mở ra xem luôn.”

Cánh tay đã hạ xuống của Tần Dĩ Hằng lại nâng lên một lần nữa. Nhưng anh không lấy hộp quà ra khỏi túi mà liền mở nắp, để món quà trong hộp lộ ra.

Sở Nghĩa cũng tò mò ghé sát lại, sau đó nghi hoặc hỏi: “Đây là cái gì?”

Tần Dĩ Hằng cũng không biết là cái gì, chỉ thấy trên món quà có một cái nút, anh liền thuận tay ấn xuống. Sau đó, món quà trong tay anh lập tức rung lên.

“…” Sở Nghĩa đã biết nó là cái gì rồi.

Triệu Tín: “Ha ha ha ha ha.”

Tần Dĩ Hằng vẫn không hiểu: “Cái gì vậy?”

Sở Nghĩa: “…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.