Trước sự ngỡ ngàng của mọi người, Từ Thiếu Trung vẫn bình tĩnh kể lại sự việc...
- “ Trước hôm ba và mẹ đi vận chuyển hai ngày, ba đã kể lại cho tôi nghe toàn bộ câu chuyện!”
Vào hai mươi năm trước.....
Chính vào cái hôm Phó Kỷ Hàn từ chối tình cảm của mình, lại biết anh lại yêu người khác, tối đó Lý Tuyết Nhan đau lòng tìm đến quán bar....
Cô muốn uống thật nhiều để quên đi những lời mà Phó Kỷ Hàn đã nói với cô rằng người anh yêu mãi mãi chỉ có thể là Lạc Vĩ Kỳ! Quên đi những đau đớn trong lòng! Có lẽ, rượu sẽ là cho vết thương của cô trở nên tê dại và sẽ không đau!
Đúng vào lúc cô uống say định sẽ ra về thì cô đã va phải một người đàn ông! Bất ngờ cô bị anh ta kéo đến một căn phòng gần đó! Mọi chuyện cứ như thế xảy ra.....
...
~~~~~~
Lùi thời gian trở về nửa tiếng trước.....
Từ Kiến Đông lúc này mới vừa đến, vì hôm nay anh có một đối tác hẹn gặp ở quán bar này....
Thật không ngờ đối tác làm ăn này lại có ý định muốn chơi xấu định gài bẫy anh với người của bọn chúng...
Anh chỉ ngồi đó được một lúc và uống hai ngụm rượu, mặc dù anh đã đề phòng không uống rượu của tên đó mời mà đến lấy rượu ở quầy, nhưng anh không ngờ tên phục vụ đó lại thông đồng với chúng...
Đúng vào thời điểm anh phát hiện mình trúng thuốc, ngay lập tức anh đã rời khỏi đó, nhưng đó lại là loại cực mạnh nên ý thức của anh cũng nhanh chóng bị hao mòn...
Người của bọn chúng thấy anh bỏ đi thì cũng nhanh chóng đuổi theo vì bọn chúng đã lên kế hoạch để bẫy anh, chúng cũng đã chuẩn bị sẵn một phòng để khi bắt được sẽ đưa anh vào đó....
Nhưng nào ngờ trong lúc lẫn trốn bọn chúng anh lại va phải một cô gái.....
~~~~
Sau khi xảy ra việc ngoài ý muốn đó, Từ Kiến Đông đã cho người đi điều tra tung tích của Lý Tuyết Nhan, bởi vì vào lúc sáng hôm đó cô đã nhanh chóng rời khỏi lúc anh còn chưa tỉnh....
Có điều, khi Từ Kiến Đông tra ra được thông tin thì cũng là ngày mà Lý Tuyết Nhan chính thức trở thành con dâu của Phó gia nên anh cũng buông tay mọi chuyện...
Anh tìm lại người tối hôm đó cũng chỉ vì anh muốn bù đắp, nhưng nếu như người đó đã đi lấy chồng mà không tìm anh để đòi công bằng thì anh cũng cảm thấy bớt ray rứt!
Bởi vì nếu như cô muốn thì đã có thể đến đây tìm, huống hồ chi trên các trang truyền thông luôn có hình ảnh lẫn tên tuổi của anh, vì vậy anh khẳng định cô đã biết anh là ai khi nhìn thấy mặt anh vào sáng hôm đó!
Có trời mới biết vào sáng ngày hôm đó sau khi tỉnh dậy, anh đã hối hận thế nào, anh luôn bị giằng xé, đến mức anh không dám đối mặt với vợ mình, đến mức chính vợ của anh là người đã bao dung không trách cứ anh lấy một lời...
Chỉ là, anh vẫn không thể yên lòng được, vì vậy anh vẫn cho người tìm hiểu tất cả thông tin về cô...
Đến một ngày, anh biết được tin tức cô có thai thì anh đã tin chắc rằng đó là con của anh, vì theo những thông tin mà anh có được thì anh biết Phó Kỷ Hàn không hề có tình cảm gì với cô!
Thậm chí Từ Kiến Đông còn biết cả chuyện Lý Tuyết Nhan gài bẫy đỗ hết trách nhiệm cho Phó Kỷ Hàn...
Chỉ là, Từ Kiến Đông không ngờ được, Lý Tuyết Nhan lại có thể trở thành một người đầy mưu mô và độc ác như vậy, dù rất tức giận nhưng vì phần tình nghĩa đó mà anh không thể ra tay với cô!
Nhưng lại tình cờ phát hiện Lạc Vĩ Kỳ chính là con gái thất lạc của Tô gia nên anh đã giúp đỡ Tô gia nhận lại con, với hy vọng sẽ có một ngày chính bản thân cô sẽ trở về tự đòi lại công bằng lại cho mình....
~~~~~
Quay trở lại với thực tại....
Lúc này Lý Tuyết Nhan như không tin vào những gì mình vừa nghe, là bản thân mình đã sai thật sao?!
- “ Đó là tất cả những gì ba đã kể lại! Nhưng chỉ có một chuyện tôi không ngờ là người phụ nữ đó và đứa trẻ lại là Lý Tuyết Nhan và Phó Tử Yên!”_ Ngưng một chút Từ Thiếu Trung nói tiếp
- “ Lúc đó ba còn nói rằng tôi phải tự mình tìm ra họ, ngoài ra, ba còn nói với tôi, sở dĩ ông không nói ra danh tính của họ là vì ba muốn để họ sống thật an toàn ở Phó gia!”
Nghe đến đây, Lý Tuyết Nhan và Phó Tử Yên như chết lặng, kể cả Phó Kỳ Anh cũng không hơn là mấy!
Phịch~
Lý Tuyết Nhan ngồi phịch xuống đất, nước mắt không tự chủ mà rơi xuống: Thì ra, người đàn ông đó không hề như những gì mình đã nghĩ!
Cõ lẽ, nếu như lúc đó bà ấy chậm lại một bước việc kết hôn trả thù Phó Kỷ Hàn thì chắc là Từ Kiến Đông đã đưa mẹ con bà ấy đi! Hơn nữa, cũng không thê thảm như bây giờ!
- “ Không thể nào! Sao lại có thể như vậy được chứ! Vậy những gì mình đã đánh đổi...”_ Nói đến đây, ả nhìn sang Từ Thiếu Trung, lao thẳng về phía hắn, nắm lấy cổ áo hắn, bây giờ ả gần như sắp phát điên vậy
- “ Nếu như những chuyện tôi làm là vô nghĩa, vậy cái giá mà tôi đánh đổi... không xứng đáng!
Từ Thiếu Trung! Mặc dù tôi biết anh là anh trai của tôi nhưng để được anh giúp đỡ trả thù Phó Kỳ Anh, tôi đã chấp nhận mọi yêu cầu của anh, kể cả việc... lên giường với anh tôi cũng đánh đổi! Vậy mà bây giờ.... ha.. ha ha... tôi đã... với anh ruột của mình... ha.. ha.....”
- “ Không! Không phải! Tôi không phải anh ruột của cô, tôi chỉ là đứa con nuôi của Từ gia mà thôi! Chỉ vì không muốn tôi mặc cảm với mọi người, ba mẹ đã nói tôi là con ruột của họ!”_ Dù sao cũng là người cùng đầu ấp tay gối với mình, hắn cũng không đành lòng nhìn ả tuyệt vọng như vậy
- “ Vậy...”_ Phó Tử Yên như không thể tin nhìn hắn, không hiểu vì sao, trong lòng của ả lại có chút gì đó gọi là vui mừng khi nghe thấy điều hắn vừa nói
- “ Nếu như đã không còn gì để nói vậy thì Phó Tử Yên, Lý Tuyết Nhan, các người hãy đầu hàng đi, đừng ngoan cố kháng cự vô ích!”_ Hoàng Nhất lúc này mới lên tiếng