Ly Hôn thì ra đây là hai chữ được cho là khó nói ra khỏi miệng nhất trên thế giới này, nhưng đợi đến cuối cùng nói ra, Tô Hiểu Mộc ngược lại thở phào nhẹ nhõm. Cô muốn rút chiếc nhẫn cưới đang đeo trên ngón áp út tay trái mình ra, dường như làm như vậy có thể loại bỏ hết lồng giam như một loại ma chú của Cảnh Diễn ở trên người cô. Cho đến khi chiếc nhẫn trượt đến gần móng tay, lại bị một cánh tay vừa to vừa ấm áp ngăn cản cô, cô ngạc nhiên ngẩng đầu lên, phát hiện Cảnh Diễn cũng không hề chớp mắt nhìn cô, trong tròng mắt đen đặc như mực tàu thâm trầm đến mức làm cho người ta hít thở không thông.
Bị anh nhìn như vậy rất bất an, Tô Hiểu Mộc rụt cánh tay lại muốn giãy ra khỏi tay của anh, anh từ trước tới nay rất ôn hòa, thế nhưng lần này không giống, anh thậm chí là dùng sức lực rất lớn cứng rắn đeo chiếc nhẫn lên ngón tay cô một lần nữa, vẻ mặt có chút lạnh lẽo, một lúc lâu sau mới chậm rãi nói: "Anh không phải là người đùa bỡn tình cảm, kết hôn đối với anh mà nói không phải là trò đùa, cho nên ly hôn. . . . . . Không nên nói ra khỏi miệng một lần nữa, anh không thích nghe."
"Anh không thích nghe?" Tô Hiểu Mộc tự giễu nở nụ cười, lại bỗng chốc dùng móng tay ra sức cào một vệt ở trong lòng bàn tay anh, sau đó thừa dịp anh bị đau không đề phòng rút tay mình lại, nắm đấm song song giao nhau, muốn làm cho mình trấn định, cũng muốn cho mình đối mặt với sức mạnh của anh.
Không khí dần dần lạnh xuống, cũng không có ai nói chuyện.
Cô cúi đầu, khi anh mở lòng bàn tay lộ ra vết xước nằm ngang tuy nông nhưng thấm máu, cô ngẩn ra, không ngờ mình lại có thể hung ác với anh như vậy, mà anh thì sao, thậm chí ngay cả mắt cũng không thèm chớp.
Đúng vậy, tính nhẫn nại của anh vẫn rất tốt.
"Có lúc em thật sự không hiểu, đến tột cùng ai mới là người anh thật sự yêu đây? Là Tần Trăn? Nếu như là vậy, em đối với anh mà nói là cái gì? Anh xem anh vốn là như vậy, vĩnh viễn là dáng vẻ ôn hoà không nhanh không chậm, chúng ta đang nói chuyện lớn như vậy, anh cũng chỉ có lạnh nhạt một câu ‘anh không thích nghe’, dường như tự tin tất cả đều nằm trong lòng bàn tay anh, bao gồm tâm tình của em anh cũng nắm giữ đến giọt nước cũng không lọt. Nhưng Cảnh Diễn em cho anh biết, em dù có kiên cường đi nữa tin anh đi nữa nữa yêu anh đi nữa cũng không chịu được tổn thương một lần lại một lần. Giống như anh nói, đủ rồi! Đợi mười năm, cái gì cũng đủ rồi."
"Xin lỗi." Giọng nói của Cảnh Diễn có chút mệt mỏi nhàn nhạt, muốn lại gần cô, lại bị cô né tránh, trong mắt của anh xẹt qua một tia vô lực, "Là anh làm không tốt, khiến cho em khó chịu rồi."
Tô Hiểu Mộc lắc đầu một cái, chống lại ánh mắt như mặc ngọc của anh, nhẹ giọng lẩm bẩm: "Trước đây em từng đọc một quyển sách, nói trên đời có một loại tình cảm gọi là ‘tình yêu đà điểu’, cho rằng là làm bộ như không biết, làm bộ như rất vui vẻ mà vẫn có thể tiếp tục yêu. Mà em không có cách nào làm đà điểu nữa rồi, chúng ta tiếp tục dây dưa như vậy, cho dù Tần Trăn không điên, em cũng sắp điên rồi, chia tay đối với anh đối với em mà nói, không hẳn không phải là một việc không tốt, tách ra rồi, có khoảng cách chúng ta sẽ hiểu hơn cái mình cần là gì."
Mệt mỏi, cũng bình thường trở lại, mười năm trước là anh nói chia tay trước, như vậy mười năm sau xin cho phép cô nói ra lời này trước, mặc dù trong lòng cô nghìn lần vạn lần không muốn, nhưng cô không thể không làm như vậy.
Dũng khí dây dưa, cô đã không còn
Phong độ buông tay, cô phải có.
Chân mày Cảnh Diễn nhíu lại, yên lặng nhìn lại cô: "Mấy ngày nữa chính là sinh nhật của Tiểu Nghiêu, em nhất định phải vào lúc này nói với anh những lời này? Hôm nay chúng ta cũng có chút không bình tĩnh, chuyện này để sau hãy nói, tóm lại, anh không đồng ý ly hôn."
Anh đứng lên đi tới chỗ cửa, lại bỗng dưng dừng lại, bóng dáng kiên nghị đưa lưng về phía cô, cô không nhìn thấy vẻ mặt trên mặt anh lúc này, cuối cùng anh chỉ là nhẹ nhàng nói: "Hiểu Mộc, em không phải là anh. . . . . ." Dường như là câu nói có hàm ý khác, cũng đã là toàn bộ rồi.
"Cùm cụp" một tiếng, cửa khép lại, hơi thở của anh trong không khí theo gió đêm từ từ tản đi, thuận tiện đem đi một "mình" khác, chính là Tô Hiểu Mộc bất chấp tất cả yêu anh từ tận trong linh hồn, vết thương không thấy máu , đau đến tận trong lòng. Rốt cuộc bước đến bước này, cô khó chịu, nhưng cô không được phép hối hận. Cô nắm chặt chăn lông trong tay, toàn thân đang đau đến phát run, nước mắt cố nén rất lâu rồi, từng giọt từng giọt rơi vào trên chăn lông, bung ra những đám bọt nước.
Cảnh Diễn đứng ở ngoài cửa, rất lâu không hề rời đi.
Áo len màu nâu sẫm dán vào thân hình cao lớn rắn rỏi của anh, cả người tuấn tú cường tráng. Anh rủ mi mắt xuống, vết thương đổ máu kia xuyên ngang qua trên đường vận mệnh của anh, đột nhiên mà bắt mắt, tựa như cô, bất ngờ không đề phòng đi đến trong sinh mệnh của anh, muốn xem nhẹ muốn cách xa, cuối cùng không thể ngăn cản cô đi vào thế giới của mình.
Nghe được tiếng khóc đè nén của cô, trong lòng anh nhéo một cái. Lần đầu tiên anh không quả quyết như vậy, không nghĩ tới cũng là đặt ở trên mặt cảm tình, đối với Hiểu Mộc, đối với mình, đối với Trăn Trăn đều có hại không có lợi, nhưng có một số việc anh phải làm, cô dù yêu mình, cũng chưa chắc có thể hoàn toàn hiểu rõ tấm lòng của anh đi? Cái anh cần, là thời gian.
Đêm nay, nhất định là lạnh.
Cảnh Diễn ngồi ngẩn ngơ ở trong phòng, tư thế ngồi cứng ngắc thẳng tắp vẫn giữ đến tận đêm khuya, Tô Hiểu Mộc cũng không trở về phòng, dưới ánh đèn lờ mờ anh đi tới tủ quần áo lấy đồ ngủ, muốn tắm sạch một thân mệt mỏi, khi mở tủ ra, anh khẽ sững sờ, bộ đồ ở nhà cho gia đình buổi sáng mua ở trong cửa hàng nhỏ gấp chỉnh tề ở nơi đó, của cô và Tiểu Nghiêu đặt chung một chỗ, mà anh, thì là đơn độc đặt ở bên kia. Anh khẽ nhếch môi, vươn tay đặt cái của anh lên trên cái của cô, giống như một kiểu bảo vệ cô và con trai.
Ngày thứ hai lúc thức dậy, Cảnh Diễn phát hiện vợ và con trai đều không ở nhà.
Trên bàn ăn đặt một tờ giấy: Trong nồi cơm điện có giữ ấm cháo trứng muối thịt nạc, em dẫn Tiểu Nghiêu đến Trường Thành là được rồi, anh có việc gì phải làm thì làm đi, không cần phải để ý đến chúng em.
Tiểu Nghiêu muốn viết kỷ niệm ngày gia đình đi chơi, ngày hôm qua bọn họ đã bàn xong người một nhà đi Bát Đạt Lĩnh Trường Thành. Bàn tay đang cầm tờ giấy của anh bỗng chốc nắm chặt, cảm giác bị cô kháng cự đẩy ra ngoài khiến cho tâm tình của anh rất không tốt, rất không tốt.
Nhưng mà anh đúng là có việc phải làm, hiệu suất của Vương Hạo rất cao, buổi sáng đã có tin tức đưa tới đây, chuyện bức ảnh đã điều tra được tương đối. Lại còn là hệ luỵ của một vụ sáp nhập tháng trước. Có một biên tập của một tạp chí nhỏ giở trò ở sau lưng anh, người này là người bên ngoài trôi nổi ở Bắc Kinh đã nhiều năm, từng ở tầng hầm, từng ăn bánh màn thầu nguội, rốt cuộc có chút thành tích ngồi lên vị trí chủ bút, tự xưng là thanh cao không sợ cường quyền, cho là có thể nhờ một tin tức lớn của thương giới mà một đêm thành danh, lại không có ngờ tới bối cảnh của Cảnh Diễn còn sâu hơn tưởng tượng của gã, gã cũng vì vậy mà mất chén cơm, loại tiết mục vì lợi ích toàn thể mà bỏ qua một người cũng không phải là mới mẻ. Đế đô sẽ không có đất đặt cho hắn nữa.
Gã cùng đường, rồi oán hận Cảnh Diễn trong lòng, cho nên chụp ảnh mỗi một hành động của anh muốn bán cho những hãng truyền thông khác, dựa vào cái này để đả kích danh dự của anh cũng thuận tiện đổi ít tiền tài, nào biết báo chí tạp chí có chút ánh mắt đều biết tin tức này mặc dù mê người nhưng căn bản không thể tuôn ra, gã chính là một vết xe đổ. Sau mấy lần ăn canh bế môn, gã bắt đầu dời đi lực chú ý, nghe người ta nói Cảnh Diễn rất cưng chiều vợ con của mình, cho nên liền nghĩ tới một chiêu cay độc này, cho dù chết, cũng phải làm cho gia đình anh bất hòa.
Trong điện thoại chỉ có tiếng tín hiệu yếu ớt, Vương Hạo ngay cả hô hấp cũng kiềm chế rất thấp, bình tĩnh chờ chỉ thị của Cảnh Diễn, chỉ là anh vẫn im lặng, anh ta nhắm mắt thấp thỏm hỏi: "Ông chủ, muốn. . . . . . làm như thế nào?" Rất nhiều người cũng biết, đắc tội với ai cũng không thể đắc tội với Cảnh Diễn, nếu không hậu quả khẳng định làm cho người ta trọn đời không quên. Đừng quên, ông chủ của anh tuy nói là thương nhân đứng đắn, nhưng là, hắc bạch đều ăn.
Cảnh Diễn nhỏ giọng hạ lệnh: "Để cho gã rời khỏi Bắc Kinh, tôi không muốn gặp lại gã, phim ảnh cũng phải thu về toàn bộ, cho gã cảnh cáo, nếu như gã có suy nghĩ gì khác, cậu xem đó mà làm, không cần hỏi tôi."
"Tôi hiểu rồi."
Anh lại không dùng thủ đoạn gì, đã dễ dàng bỏ qua cho người kia.
Thật ra thì tâm tình của Cảnh Diễn rất phức tạp, bởi vì một khắc kia nghe Vương Hạo nói chuyện này không phải Tần Trăn làm, anh lại có cảm giác thở phào nhẹ nhõm, nghĩ như vậy, anh lại chợt đứng lên, chẳng lẽ thậm chí ngay cả trong lòng anh cũng nghi ngờ Trăn Trăn? Nhưng anh biết Tần Trăn không phải người như vậy, cho dù cô ấy bị kích thích lớn hơn nữa, anh cũng không hi vọng cô ấy sẽ trở thành người như vậy.
Kết quả như thế rất tốt.
Tô Hiểu Mộc cho đến buổi tối mới đưa con về, sau khi vào cửa về nhìn thấy Cảnh Diễn ngồi trên ghế sa lon trong phòng khách xem tin tức, cô ngẩn ra, theo bản năng hỏi: "Anh không có đi ra ngoài? Ăn cơm chưa? Bọn em ăn bên ngoài rồi. . . . . ."
Cảnh Diễn ngẩng đầu lên, mỉm cười: "Dì nấu cơm, anh đã ăn qua rồi, chẳng qua đã muộn thế này, sao không bảo lái xe đưa hai người về?"
“Không sao, chú Lăng đưa bọn con trở về!” Không đợi cô trả lời, Tiểu Nghiêu đã ầm ầm ĩ ĩ chạy gấp tới bên cạnh anh, hưng phấn khoe khoang: "Cha ơi, hôm nay cha không đi thật đáng tiếc, hôm nay con trèo lên Trường Thành, trèo cao ơi là cao, còn chụp ảnh!" Cậu bé đắc ý mở máy ảnh kỹ thuật số ra cho cha xem.
Nghe thấy tên Lăng Tử Kỳ xuất hiện, Cảnh Diễn híp mắt lại, vừa vuốt đầu con trai, vừa xem ảnh chụp, chẳng qua đều chỉ có Hiểu Mộc và Tiểu Nghiêu, hai mẹ con một lớn một nhỏ ở trước ống kính cười rất vui vẻ.
Người kia, chỉ là đưa bọn họ trở về?
Nghĩ tới như vậy, anh mới thả ra trái tim đang sít chặt, cũng đặt lực chú ý vào trên tấm ảnh nghiêm túc xem, hình dáng của Tiểu Nghiêu giống anh, nhưng là tính cách và nụ cười lại cực kỳ giống mẹ cậu bé, anh xem một bức rồi một bức, lại đột nhiên nhớ tới cái gì, ngẩng đầu hỏi Tô Hiểu Mộc: "Đi Trường Thành, cơ thể của em chịu được sao? Ngày hôm qua..."
"Khụ khụ..." Tô Hiểu Mộc rất nhanh đã đánh gãy lời của anh, rõ ràng không muốn nhắc tới chuyện ngày hôm qua, có lẽ sợ con trai nhìn ra manh mối gì, cô nhắm hai mắt lại, nhẹ nhàng chậm rãi nói, "Em không sao, đi chầm chậm vẫn được, nếu không cũng sẽ không đi buổi sáng, buổi tối mới trở về."
"Mặc dù là như thế, nhưng sau này em vẫn phải chú ý một chút, bác sĩ nói em không thể vận động quá mức." Trong lòng Cảnh Diễn thở dài một hơi, thấy vẻ mặt không được tự nhiên của cô, nhất định còn đang trách mình.
Buổi tối, chờ sau khi Tiểu Nghiêu ngủ rồi, Hiểu Mộc trở về phòng lấy quần áo, xoay người đi ra ngoài cửa.
"Em đi đâu vậy?" Cảnh Diễn cau mày, nắm lấy cánh tay của cô nói: "Vụ ngày hôm qua đã điều tra xong, không phải là Trăn Trăn làm, cũng đã xử lý xong rồi, không có người sẽ lại đến làm phiền em nữa." Anh cũng không nói cụ thể quá trình giải quyết, cũng không muốn khiến cho cô bận tâm những thứ này.
Nhưng rõ ràng Tô Hiểu Mộc cũng không cảm kích.
"Phải không? Em biết rồi." Vẻ mặt của cô nhàn nhạt, hất tay anh ra, nói một câu đơn giản, "Mấy ngày nay em phải làm gấp bản thảo, đến phòng vẽ tranh ngủ." Nói xong cũng không quay đầu lại mà đi ra khỏi tầm mắt của anh.
Vào giờ khắc này anh mới hiểu được, thật ra thì bất kể kết quả có phải do Tần Trăn làm hay không đối với Hiểu Mộc mà nói đã không quan trọng rồi, rốt cuộc câu nói kia của anh, làm tổn thương cô triệt để.
Một trái tim đã vỡ nát, nên bù đắp như thế nào?
Đảo mắt đã đến sinh nhật của Tiểu Nghiêu.
Hôm nay vừa vặn là cuối tuần, cậu bé và Tiểu Vũ ngồi cùng bàn hai đứa trẻ ở trong phòng chơi trò chơi mới Cảnh Diễn tặng chơi đến không còn biết trời đất gì nữa. Tô Hiểu Mộc đưa nước trái cây và bánh xốp đã chuẩn bị xong lên lầu, lúc xuống lần nữa phát hiện cửa chính mở tung ra, lúc này sẽ chỉ là Cảnh Diễn, mấy ngày gần đây bọn họ bị vây ở trạng thái tương kính như băng, chẳng qua ở trước mặt Tiểu Nghiêu vẫn là cố gắng biểu hiện sống yên ổn với nhau, hơn nữa ngày đặc biệt như hôm nay, bọn họ còn hẹn cùng nhau ăn cơm chúc mừng.
Cho nên cô vừa đi về phía phòng bếp, vừa hỏi: "Em làm bánh xốp, anh có muốn ăn không?"
"Được, cám ơn cô tiếp đãi nha." Là một giọng nữ thanh thuý dễ nghe trả lời cô.
Tô Hiểu Mộc ngạc nhiên quay đầu lại, bất ngờ nhìn thấy Tần Trăn đứng ở chỗ cửa trước, mà Cảnh Diễn đang ở bên cạnh cô ấy.
Cô giống như mắc chứng mất tiếng, nhất thời không cách nào mở miệng.
Ánh mắt nhìn tới nhìn lui ở trên người Tần Trăn và Cảnh Diễn, trong lòng nghẹn một hơi, cảm thấy như vậy đã vượt qua điểm mấu chốt của cô, nói cô ghen tị cũng được keo kiệt cũng được, cô để cho cả người anh ra ngoài chăm sóc người này còn chưa đủ sao? Bây giờ anh còn dung túng cô ta tiến dần từng bước, xâm nhập vào chỗ chỉ thuộc về mình? Coi cô là cái gì? Quả hồng mềm dễ nặn dễ lừa? Không có điểm mấu chốt, tôn nghiêm gì đáng nói?
Oán giận tủi thân khó chịu tích tụ trong khoảng thời gian này giống một ngọn núi lửa hoạt động âm ỉ, lúc nào cũng có thể phun trào, cô cảm thấy mình phải làm chút gì đó, nhưng là con đang ở trên lầu, cô có thể làm những gì? Cô vì con mà từng đọc rất nhiều sách, nhất là tâm lý học trẻ em, biết rõ hai bên cha mẹ ở trước mặt đứa trẻ cãi nhau hoặc là cùng người khác cãi nhau đều có ảnh hưởng rất lớn đối với sự phát triển của thể xác và tinh thần đứa trẻ, cô thế nào cũng không quan trọng, nhưng cô hy vọng Tiểu Nghiêu có thể vui vẻ khỏe mạnh mà trưởng thành.
Cô không thể ầm ỹ, cũng không thể làm ầm ĩ.
Cảnh Diễn rất giỏi về quan sát người, cũng biết trong lòng Tô Hiểu Mộc nhất định là không thoải mái, cho nên giải thích nói: "Hôm nay Trăn Trăn mới ra viện, biết là sinh nhật của Tiểu Nghiêu, mang quà tặng đến." Anh dừng một chút, bổ sung nói, "Cô ấy chỉ là đến đây ngồi một chút."
Giải thích của anh đối với Tô Hiểu Mộc mà nói hoàn toàn không có ý nghĩa, cô khẽ nhướng mày nói: "Được, vậy hai người ngồi trước một lát, em đi pha trà." Sau đó cô ra sức hít sâu để cho mình bình tĩnh, nhưng cho dù là ai gặp phải chuyện như vậy cũng không thể bình tĩnh nổi.
Vào phòng bếp, cô máy móc làm việc, căn bản không biết mình đang làm những gì, cho đến khi nghe được tiếng bước chân lên lầu, cô mới hoàn hồn xoay người, mà Tần Trăn đã đứng ở bên cạnh cô, ý cười trong suốt nói: "Hiểu Mộc, trước kia chúng ta từng gặp nhau, cô còn nhớ rõ tôi không?"
Cách gọi thân thiết như vậy khiến cho Tô Hiểu Mộc càng không thoải mái.
Nhớ rõ, làm sao không nhớ rõ, hóa thành tro bụi cũng nhận ra được, Tô Hiểu Mộc nghĩ, sao cô không biến mất đi, hoặc đổi thành mình biến mất là được rồi, vì sao muốn cho cô đối mặt với tình huống như vậy? Cô vì tình yêu đà điểu của mình, liền sinh ra ý nghĩ ép mình thành đà điểu sao? Tô Hiểu Mộc cô không nên là cái dáng vẻ như thế này!
Anh nói Tần Trăn có bệnh đúng không? Được, vậy thì mình bình thường, rộng lượng, vậy thì tiếp tục nhịn cô ta, hôm nay lại là sinh nhật của con, cô muốn tích đức.
Cô giả cười khiêm tốn trả lời: "Làm sao có thể quên, bọn tôi còn cùng cô còn với... a, ăn cơm nữa, nghe nói sức khoẻ của cô không tốt, hiện tại trị liệu thế nào rồi? Gần đây tôi phải làm gấp mấy bản thảo, vẫn không rút ra được thời gian đến thăm cô, thật sự là ngại quá."
Nghe ra ý tứ trong lời nói của cô, sắc mặt Tần Trăn tái nhợt, cố gượng cười: "Khoẻ hơn rất nhiều, anh Cảnh Diễn giúp tôi rất nhiều việc."
"Ừm, anh ấy là người rất có trách nhiệm, có thể giúp được cô là tốt rồi." Tô Hiểu Mộc buồn bã cười một tiếng, "Cô Tần, nơi này nhiều khói dầu, cô đi ra ngoài trước đi, đừng làm bẩn quần áo."
Không biết Tần Trăn là người không có ánh mắt, hay là cô ta cố ý xem nhẹ giọng điệu xa cách của Tô Hiểu Mộc, ra vẻ tò mò nói: "Tôi thấy mới biết được, phong cách trang trí phòng này của các người và sở thích của anh Cảnh Diễn không giống nhau nhiều lắm nhỉ?"
Nói như vậy cảm thấy dường như cô ta đang khoe khoang mình đối với sở thích của Cảnh Diễn có bao nhiêu hiểu biết, Tô Hiểu Mộc dường như cười mà không cười trả lời: "Thật đúng là không giống, bởi vì đây là kiểu trang trí tôi thích, anh ấy nói đều nghe theo tôi."
"À, như vậy à." Tần Trăn cũng không thèm để ý, dường như phát hiện được đại lục mới, vui sướng kêu, "Ơ, thì ra là cô pha cà phê à? Trước kia anh Cảnh Diễn thích nhất uống cái này, nhất là tôi pha, không bằng tôi bưng cho anh ấy nhé, anh ấy vừa nói muốn đến thư phòng hoàn thành nốt công việc, rất cần." Rõ ràng là câu hỏi, lại là giọng điệu trần thuật, người đã như thể rất quen thuộc bưng ấm cà phê lên.
Tô Hiểu Mộc vội vàng ngăn cản cô ta: "Đừng, đây là tôi pha cho mình uống, gần đây dạ dày của anh ấy không tốt, không thể uống cái này nữa." Càng không thể để cho cô lên lầu, vậy xem là chuyện gì?
"Uống thêm một chén có sao đâu? Trong công việc có thể nghỉ ngơi." Tần Trăn không chịu, đổi thành người khác có lẽ sẽ tuỳ ý cô ta đi, nhưng là Hiểu Mộc thì khác, cô không có nghĩa vụ dung túng cô ta.
Lôi kéo một cái, ấm cà phê nghiêng sang một bên, còn cà phê rất nóng từ miệng ấm chảy ra, thoáng cái tay của Tô Hiểu Mộc và Tần Trăn đều bị bỏng.
Tần Trăn hô to một tiếng: "A! Nóng quá!" Làn da cũng nhanh chóng đỏ một mảng, cô ta vội chạy tới vòi nước trước mặt xối nước lạnh.
Tô Hiểu Mộc ngược lại không có cảm giác, một tay cướp lại ấm cà phê đặt thật mạnh lên kệ, ánh mắt nhìn chằm chằm Tần Trăn: "Cô Tần, xin hỏi cô đây là đang làm cái gì?"
"Không, không có gì, tôi chỉ là muốn giúp đỡ một chút mà thôi..." Tần Trăn theo bản năng rụt cổ, ánh mắt có chút nhút nhát, giống như đứa trẻ đáng thương bị bắt nạt nhìn Tô Hiểu Mộc.
Nhưng Tô Hiểu Mộc cũng không cảm thấy cô ta đáng thương, ngược lại cảm thấy cô ta rất đáng buồn. Tần Trăn cô biết trước đây, mặc dù tiếp xúc không sâu, cũng là cô gái ngay thẳng như ánh mặt trời, mà không phải dùng gương mặt mảnh mai bị tổn thương để tranh thủ người đồng tình như vậy, không đáng thương, ngược lại cho người ta một loại cảm giác tâm cơ giảo hoạt. Cô ta chẳng qua là hôn nhân thất bại, vì sao muốn tất cả mọi người phải xoay quanh cô ta?
Tô Hiểu Mộc cười lạnh: "Giúp đỡ? Thật sự là cám ơn, nhà chúng tôi cũng không cần 'người ngoài' đến giúp đỡ."
Tần Trăn nắm chặt quả đấm, cắn môi nhìn chằm chằm cô nói: "Tôi biết rồi, cô không chào đón tôi đúng không, tôi đi là được."
Lời này nói thật hay giống như Tô Hiểu Mộc cô là ác bá là ức hiếp dân nữ, vậy thì cô làm ác bá đến cùng, nếu có thể mắng tỉnh cô ta, đó cũng là một việc công đức.
"Nhà tôi đúng là không chào đón cô, tôi nghĩ bất kỳ một người phụ nữ bình thường nào cũng sẽ không chào đón một người bất cứ lúc nào cũng có thể gọi chồng của mình đi, đổi thành cô cô cũng không làm được đúng không? Cảnh Diễn và cô là thanh mai trúc mã, cô có khó khăn anh ấy tới giúp đỡ cô cũng không gì đáng trách, tôi không thể nói cái gì, nhưng là tôi hy vọng cô có thể làm rõ, anh ấy đã kết hôn cùng tôi, anh ấy chỉ có thể là anh trai của cô, không có khả năng khác. Lúc trước cô không có dũng khí cùng anh ấy ở chung một chỗ, giờ này ngày này trở lại, mục đích là gì? Đi qua ngàn cánh buồm đều không phải, cảm thấy vẫn là anh ấy đối với cô tốt nhất đúng không? Bất kể cô làm chuyện gì anh ấy đều có thể bao dung cô đúng không? Cô chính là núp ở trong tháp nhà voi của mình ra sức lợi dụng lòng tốt của anh ấy đối với cô, lợi dụng tình cảm của anh ấy đối với cô mà không ngừng ép buộc anh ấy, sao trái tim của cô tàn nhẫn như vậy?"
"Tôi không có!" Tần Trăn dường như không khống chế được cảm xúc, la lớn.
Tô Hiểu Mộc nhíu mày nói: "Cô không có? Cô dám vuốt lương tâm nói cô không có? Được rồi, nếu thật sự không có, thì phải nói là bác sĩ Lục chữa trị căn bản không có hiệu quả, cô vẫn là như lúc trước, như vậy vì sao cô không trở về nước Mỹ đi? Cô đã xuất ngoại mười năm rồi, mẹ ở bên kia, gia đình cũng ở bên kia, nơi này còn có cái gì đáng giá cho cô lưu luyến?"
Tần Trăn nhất thời nghẹn lời: "Tôi..."
Tô Hiểu Mộc còn muốn nói gì đó, trong nháy mắt lại thấy Cảnh Diễn, tất cả lời muốn nói đều mắc ở trong cổ họng, anh không biết xuất hiện từ khi nào, cũng không biết nghe được bao lâu, chỉ là tiến lên một bước kéo ta Tần Trăn nói với cô: "Hiểu Mộc, chú ý đúng mực một chút, đừng nói nữa!"
Động tác này ở trong mắt Tô Hiểu Mộc, chứng tỏ anh quan tâm nhất vẫn là Tần Trăn, để ý cảm xúc của Tần Trăn, cũng biết cô ta bị thương.
Cô vuốt cánh tay cũng cùng bị bỏng, bỗng nhiên bật cười: "Đúng vậy, không nói nữa, sau này tôi không bao giờ nói nữa."
Cô càng bội phục chính mình, lại còn có thể cười, lại có thể không khóc, cô quả nhiên trở nên kiên cường hơn rồi.
Cô cởi tạp dề xuống, lướt qua bên người bọn họ, cũng không quay đầu lại rời khỏi nhà.
Tần Trăn thả lỏng thân thể đang căng cứng của mình, cô rủ mắt, cho là tình cảnh bị vây vào hoàn cảnh xấu vừa rồi đã được nghịch chuyển, thầm lén lút an ủi chính mình, quả nhiên vẫn là anh Cảnh Diễn đối với cô tốt nhất, cho dù là anh ấy kết hôn hay không, người anh quan tâm nhất vẫn là mình, lúc trước mình lựa chọn sai lầm rồi, cô nên chọn, là anh Cảnh Diễn, mà không phải là Trình Vũ bỏ rơi mình, cũng sẽ không có những đau khổ sau này.
Nhưng cô còn chưa kịp vui mừng, Cảnh Diễn đã buông tay cô ra, dường như là đang thở dài: "Trăn Trăn, sau này không cần như vậy, trở về làm chính em.