Jungkook bị siết chặt vào vòng tay của hắn, vụng về kết hợp. Đây là nụ hôn đầu, cậu trước nay vốn dĩ chưa từng cùng ai thân mật nên căn bản không có chút kinh nghiệm. Nhận thấy người phía trước càng ngày càng mãnh liệt hơn, sức chiếm hữu cao đến nỗi chính cậu còn cảm thấy khó tin.
Gió biển thổi vào có chút lạnh, bầu trời không sao thoáng nhìn thật cô đơn, thế nhưng nơi ban công từ căn phòng hạng sang của khu nghỉ dưỡng, sức nóng như chèn ép từng giọt mồ hôi rơi xuống thái dương. Biến dục vọng như một vũng lầy, một khi đã rơi xuống cũng chỉ còn cách khuất phục trước nó. Hoặc đáng lẽ ra, hắn đã có thể kìm nén lại chính bản thân mình nếu như ngay từ đầu Jungkook không chủ động đáp trả lại hắn.
Ở trên đời mà, có thiếu gì thứ khiến hắn không thể ngăn bản thân lại được? Và tối nay, chỉ với một nụ hôn dường như chưa thể lấp đầy lấy những trống rỗng trong cơ thể hắn. Có một cái gì đó liên tục thôi thúc, hắn muốn gần thật gần, muốn ôm lấy Jungkook, khao khát đến nỗi giống như giữa cả hai đã có một khoảng thời gian thật dài không gặp lại. Thế nhưng là vì hắn không thể hiểu hay là ngay giờ phút này đây, sự nóng vội đã biến đó trở thành không muốn, không cần phải hiểu?
Một cách vội vàng cắt đứt nụ hôn, Taehyung đưa mắt cúi xuống nhìn người nhỏ hơn đang ở trong ngực mình hít lấy hít để từng ngụm khí, tham lam hít hết sinh khí của hắn. Taehyung thoáng giương khóe miệng lên thành một đường cong rất nhẹ, cơ thể hắn đã nóng đến như thế nào chắc chỉ có mình hắn hiểu được. Tất cả là vì Jeon Jungkook, vì hơi thở ấm nóng thơm tho, vì đôi mắt với hàng mi dài quấn lấy tâm trí của hắn và cả vì tiếng rên rỉ nhẹ bật khỏi cổ họng của cậu. Nhỏ. Nhưng đáng sợ. Thậm chí thứ thanh âm ấy đã lấn át cả tiếng gió biển sắp thu vào bên tai hắn.
Hắn không say... Mà hình như hắn say cậu rồi...
Nắm lấy cổ tay Jungkook kéo vào bên trong, hắn đem cửa ban công đóng lại. Cánh cửa thủy tinh trong suốt đã khóa, màu trời đêm vẫn còn đó, vẫn mênh mang màu lạnh lẽo và cô đơn. Thế nhưng đó cũng chỉ là một chút cảm nhận thoáng gợn lên trong nỗi buồn vừa mới đây của Jungkook. Nhưng bây giờ, màu xanh sẫm tối của bầu trời đằng ấy, nó chẳng khác gì biến cả thế giới này trở thành một căn phòng đã sớm tối đèn. Và cả không gian này bất chợt im lặng đến mức Jungkook có thể tự nghe thấy thanh âm từ cổ họng mình thoát ra.
Kim Taehyung tiến đến, tiếp tục đẩy cậu ngã xuống chiếc giường lớn, nơi mà mọi ngày chỉ có một mình cậu qua đêm. Hắn cúi xuống hôn lên từng tấc da thịt trên cần cổ trắng nõn của cậu và hít vào những luồng khí thật sâu. Jungkook mở to mắt nhìn kĩ những gì Taehyung đang làm với mình. Jungkook đã đủ trưởng thành để hiểu những việc làm này là gì. Và đây là người mà cậu yêu nên đương nhiên cậu có thể sẵn sàng cho đi hết thảy. Cậu không dễ dãi. Cậu dễ dãi chỉ khi đó là Kim Taehyung.
Nhưng với một lí lẽ nào đó ở thực tại, Jungkook vẫn không muốn cho đi. Cậu muốn sau đêm nay, hắn vẫn sẽ nhớ lấy những gì mà hắn đã làm. Cậu yêu hắn nên mới cho đi, không phải bởi vì hắn say nên cậu dễ dãi và cũng không muốn sau khi tỉnh dậy, hắn một lời vứt bỏ quan hệ vừa xảy ra. Bởi vì chí ít, Jungkook quý trọng lần đầu tiên của chính mình. Một chút cũng không muốn hắn xem nó tầm thường như một từ 'lỡ'.
“Khoan đã... ngài...” nghĩ ngợi liền đẩy thân ảnh đang kề sát mình lên cao một chút.
“Suỵt.” Hắn nắm lấy cổ tay đang dùng sức của Jungkook ấn xuống bên cạnh. Một lần nữa hôn lên cánh môi đã sưng tấy. Tiếp đó phả lên gò má cậu một làn hơi nóng bỏng. “Ở đây, cho phép cậu gọi tên tôi. Gọi thử xem.”
“Tae... Taehyung...”
“Ừ.”
Jungkook lúc này cảm động như muốn khóc. Cái ranh giới đó, tôi-ngài? Cậu đánh vỡ được nó rồi sao?
Yết hầu ở cổ liên tục lên xuống, chứng tỏ một điều Jungkook thực sự đang bị kích động. Cậu đưa tay còn lại chạm vào một bên sườn mặt hắn. Liệu hắn có biết được, Jungkook thích được gọi một tiếng Taehyung đến nhường nào?
“Anh có biết anh đang làm gì với em không?”
“Tất nhiên rồi. Sợ sao?”
Jungkook không nói gì, chỉ đáp lại hắn bằng cái hít sâu.
“Đừng sợ. Nó sẽ nhẹ nhàng thôi.”
Kết thúc câu nói trấn an ấy, Taehyung từng chút từng chút một chiếm lấy Jungkook. Hắn không thể hiểu tại sao thân thể hắn lại rạo rực như thế? Chỉ biết rằng, hắn càng chạm vào cậu thì lí trí và cả cơ thể hắn lại muốn được nhiều và nhiều hơn nữa. Những cảm giác quái lạ như nhẹ nhàng, ôn nhu rồi lại trở nên điên cuồng đói khát, hắn thậm chí còn không để tâm đến sự thay đổi của chính mình. Thế nhưng hắn vẫn ý thức được một việc duy nhất rằng Jeon Jungkook đối với hắn không đơn thuần chỉ là một người giúp việc như trước nữa.
____
Trong một căn phòng hạng sang khác với tông màu trầm chủ đạo, Kim Namjoon vừa từ bên ngoài trở về, có lẽ là đi đâu đó bởi vì hôm nay y không có mặt ở dạ tiệc. Cởi bỏ chiếc áo khoác măng tô dày sụ treo lên giá, y vươn vai mấy cái rồi ngồi xuống ghế sopha.
Trưa nay, khi vừa mới dùng bữa cùng Jiyoon xong, y đã lái xe đi đâu đó và bây giờ mới quay trở lại. Namjoon khẽ xoa xoa hai bên thái dương, nét mặt không biểu hiện gì nhiều, chỉ có một chút thở dài mang theo hơi lạnh từ trời đêm bên ngoài. Sau đó y quyết định đi tắm rửa một chút.
Lúc trở ra cũng đã hơn nửa đêm một khoảng. Namjoon khoác áo choàng tắm, bước ra từ căn phòng ngập tràn hơi nước. Y đi lại chiếc áo măng tô của mình, lấy ra một tệp tài liệu mỏng. Tờ giấy còn chút ấm và thơm nên cá rằng nó chỉ vừa mới được in ra cách đây không lâu. Namjoon ngồi xuống giường, mắt vừa nhìn đăm chiêu vào kết quả kiểm tra trong tờ giấy vừa cầm di động gọi đi.
“Alo thưa cậu chủ!”
“Mẹ tôi, bà ấy đang làm gì?”
“Thưa bà ấy đang dùng bữa sáng.”
“Vậy phiền cậu chuyển máy.”
Nét mặt Namjoon vẫn toát lên vẻ cứng cáp cho đến khi chất giọng khàn khàn của người phụ nữ trung niên vang lên ở đầu dây bên kia.
Bà vốn dĩ không phải mẹ ruột của y, ba y bởi vì ly hôn với mẹ ruột nên tái hôn với bà. Thế nhưng Kim Namjoon lại một lòng kính trọng bà, còn xem bà như ruột thịt mà gọi một tiếng mẹ. Ba y gặp được bà ở một quán ăn nhỏ khi về Hàn Quốc làm ăn sau đó cả hai đến với nhau, ông mang bà về Anh cùng sinh sống. Namjoon không những không ghét bỏ, ngược lại còn kính trọng. Chỉ có bà mới có thể khiến ba y hạnh phúc, khiến ông quên đi sự dối trá đáng khinh thường mà chính mẹ ruột y đã trút xuống gia đình này.
“Mẹ...”
“Joonie, con gọi về giờ này có việc gì sao? Bên đó cũng đã trễ như thế rồi.” Chất giọng này, dù sao đi nữa cũng khiến y thực sự rất dễ chịu. Giống như một dòng nước ấm xoa nhẹ vào cõi lòng.
“Mẹ... con tìm được Jungkook cho mẹ rồi đây.”
***
Hết đêm rồi lại đến sáng, lại là những tia sáng thật chói lọi từ mặt trời mọc giữa biển khơi rọi vào trước thành ban công. Jungkook đã tỉnh dậy. Và hôm nay cũng khác với mọi ngày lắm. Mọi ngày, cậu sẽ dậy trước tiên và đi đến phòng khách đắp lại chăn cho Taehyung. Sở dĩ căn phòng này chỉ có một giường, Namjoon ban đầu chuẩn bị cũng chỉ chuẩn bị cho mình Taehyung. Y đâu được báo trước về sự có mặt của Jungkook. Mà Taehyung trước nay ai cũng xem hắn như chính nhân quân tử, đương nhiên hắn sẽ nhường giường nệm êm ái cho Jungkook rồi. Và đó cũng là điều mà Jungkook cảm thấy áy náy nhất.
Cậu khẽ cử động thân mình, một cái gì đó đè nặng ở thắt lưng và da thịt ở lưng cùng tấm ngực trần cọ xát khiến từng thước phim nóng bỏng đêm qua tái hiện lại trong đại não. Jungkook bất chợt đỏ mặt. Cảm nhận thấy rõ hơi thở của người kia đang phả vào gáy mình đến nóng rát. Cậu cẩn thận xoay người, khẽ ngóc đầu tìm kiếm quần áo của chính mình rơi vương vãi khắp sàn nhà.
“Dậy sớm vậy?”
Cánh tay tại thắt lưng cậu động đậy, có lẽ hắn cũng đã tỉnh lại rồi.
“Chúc ngài buổi sáng tốt lành!” Jungkook theo thói quen hằng ngày lên tiếng. Nhưng hình như đã làm gì đó không đúng ý hắn, tức thì bị kéo lại.
“Gọi tôi bằng gì?”
“Gọi bằng...” Jungkook không quên, chỉ là nhớ lại cảnh tượng đêm qua, chính mình lại ấp a ấp úng.
“Hôm qua trước khi làm đã dặn cậu rồi. Quên sao?”
Jungkook lắc đầu nguầy nguậy.
“Thế thì nói lại đi!”
“Taehyung, chúc anh buổi sáng tốt lành.”
“Tốt.” Buông ra một câu hài lòng, sau đó không hiểu sao hắn lại khóa cả cơ thể Jungkook trong vòng tay mình, tiếp tục ngủ. Cậu chung quy thực không hiểu nhưng vẫn ngoan ngoãn nằm im.
Tiếng thở đều đều. Hơi thở thật dài và ấm. Kể cả khoảng cách cũng là gần sát đến không tưởng. Jungkook bất lực. Không có bất cứ cách nào có thể ngăn được cảm xúc đang dâng trào trong lòng cậu. Jungkook vốn dĩ muốn quay lại nhưng rồi lại thôi. Cậu một nửa muốn nhìn thấy hắn, thấy người đang ôm cậu thật chặt, muốn mân mê khuôn mặt với đôi mày rậm cùng sống mũi cao. Nhưng một nửa lại cảm thấy không tự tin với thực tại. Giấc mộng đẹp sẽ luôn luôn biến mất khi cậu bắt đầu tin tưởng vào nó, tận hưởng nó. Và cậu cũng sợ rằng Kim Taehyung sẽ chẳng ôm cậu lần nào nữa mất.
Jeon Jungkook sợ đây đơn thuần chỉ là một giấc mơ thôi...
“Này... cậu có thấy đây giống như là mơ không?” Chẳng đọc được suy nghĩ của cậu thế nhưng hắn lại nói trúng điều mà cậu đang nghĩ.
Jungkook không đáp, chỉ gật đầu.
Taehyung nhìn thấy mái đầu gật gù lại giương miệng cười. Hắn vùi đầu vào tóc gáy Jungkook, hít thật sâu. Trong mùi hương thoang thoảng từ mái tóc ấy, chất giọng hắn mê hoặc cất lên.
“Ngốc mới xem đây là mơ. Đây là thực tại, lần đầu của cậu thuộc về tôi rồi. Hiểu chứ?”
---------------------------------
Chap này tặng chị @ThanhThaoTruong4 và bé @anhthu_andrea03