Khi đợt pháo bông đón năm mới kết thúc, Taehyung cũng rời khỏi sân thượng. Hắn trở về hội trường với vẻ bề ngoài chẳng còn nhàn nhã như khi ban đầu đến đây. Lúc này, dường như đối với việc đón năm mới đến, hắn cũng chẳng còn lại gì hồ hởi như bao người nữa.
Jiyoon từ phía xa, đi ngang qua một đám người mới phát hiện thấy bóng dáng của Kim Taehyung ở chiếc bàn trong góc. Hắn trầm ngâm dựa vào bàn cùng ly rượu đã cạn trên tay.
“Này, cậu đã ở đâu trong lúc bắn pháo bông vậy?” Jiyoon bước đến gần hắn, nói khẽ. Cô thực sự chẳng muốn người khác biết cách xưng hô này của cả hai đâu.
Trái lại với sự tò mò của Jiyoon, hắn chỉ đặt ly rượu đã cạn xuống bàn rồi nắm lấy cổ tay cô.
“Đi, tôi với cậu đi uống vài ly mừng năm mới.”
Nói rồi cả hai nhanh chóng biến mất khỏi hội trường lớn, chiếc xe sang trọng phút chốc rời khỏi tòa nhà để dừng bánh ở một quán bar nào đó trong trung tâm thành phố.
Ở bên trong, vẫn đông đúc ồn ào như thường ngày vẫn vậy. Thường hay đi chơi cùng bạn bè, việc đến bar với Jiyoon đã trở thành việc hết sức quen thuộc. Gia đình cô vốn dĩ không quá nghiêm khắc như những gia đình khác, cho nên từ khi đủ tuổi, cô đã biết ra vào chỗ này như một nơi vô cùng thú vị để xả stress. Mà sau này trưởng thành, có khi đi với bạn, cũng có khi gặp gỡ một vài vị khách cùng nhân viên. Có lẽ đây là lần đầu tiên đến đây cùng Taehyung. Hắn tính ra đối với cô còn hơn cả tình bạn, mà nếu là đối tác vì hợp đồng thì lại không giống. Nhưng có lẽ việc Kim Taehyung đến đây lại mang lại cho cô cảm giác bất hợp lí. Vậy mà chẳng những hắn đặt một phòng VIP, còn gọi thêm cả vài chai rượu đắt tiền. Trước khi đến buổi tiệc, quan sát biểu hiện của Taehyung, Jiyoon thực sự không nghĩ hắn lại có hứng thú lui đến mấy chỗ này vào lúc nửa đêm như thế.
“Có chuyện gì sao?”
Cô ngồi một chỗ nhìn hắn chuyên chú nốc cạn từng ly một. Và đương nhiên hắn không hề đáp lại.
“Này, Kim Taehyung, có chuyện gì với cậu sao? Sao lại không trả lời.”
Cạch.
Đáy ly thủy tinh bị hắn dằn mạnh xuống mặt bàn, vang lên thanh âm thật chói tai khi mà gian phòng này cách âm hẳn với bên ngoài. Và ánh mắt của hắn, cả cách hắn cư xử, nó có chút gì đó lạnh lùng, khó gần khiến Jiyoon chỉ biết tròn mắt.
“Cậu có biết uống rượu không?”
“Đương nhiên có.”
Nghe rồi hắn dúi chiếc ly thủy tinh khác vào tay cô, phút chốc rót đầy thứ chất lỏng thơm nồng vào đó.
“Cùng uống với tôi hôm nay đi. Chẳng mấy khi mà phải không?”
Taehyung nói rồi ngửa cổ uống cạn số rượu trong tay. Tâm trạng của hắn lúc này thực khiến người khác phải lo lắng.
____
Về đến nhà cũng đã gần ba giờ sáng. Jiyoon không nghĩ rằng hắn lại có thể uống được nhiều như vậy. Tửu lượng quả thực tốt đến bất ngờ. Jiyoon gọi người của mình đến lái xe chở cả hai về đến biệt thự. Rồi một thân cô dìu hắn lên tận phòng ngủ. Lúc này, Taehyung đã ở cái giấc nửa tỉnh nửa mơ, nói năng kì quặc, quần áo ít nhiều đều xộc xệch trông rất khó coi. Hơn nữa khuôn mặt hắn cũng ửng đỏ một mảng, mái tóc màu nâu sẫm rối tung, bộ dạng tiêu sái của buổi sáng cũng bị bóng tối giấu đi mất.
Jiyoon lúng túng xoay sở tay chân vừa dài vừa nặng của hắn để ngay ngắn lên giường. Tháo giày và vớ để gọn gàng một chỗ. Lúc đó nhìn lại, quần áo hắn như vậy chắc cũng đã ổn rồi. Vả lại cô cũng không thể thay cho hắn bộ đồ ngủ khác thoải mái hơn.
Các bữa tối khác, thường thì cô ngủ ở căn phòng này. Taehyung xem như nhường cho cô căn phòng rộng và đầy đủ tiện nghi nhất. Ngược lại, hắn sẽ ngủ ở một phòng khác. Nhưng mà hôm nay, có lẽ nên để Taehyung ở đây.
Jiyoon bật đèn ngủ ở đầu giường, toan bước đi thì Kim Taehyung chợt vươn tay nắm lấy cổ tay cô. Hắn khiến cô giật thót đến nỗi suýt nữa thì hét lên.
“Taehyung, cậu định làm gì hả?”
Đáp lại nỗi sợ hãi của cô, hắn vẫn chỉ ở trong vô thức mà thốt lên mấy tiếng nghe không rõ.
“Đừng... không....”
Jiyoon vốn nghĩ đơn thuần có lẽ hắn gặp mộng nên ngủ không yên. Nhưng thật lạ, dù cho cô có cố gắng thoát khỏi cái níu tay của hắn thì năm ngón của hắn vẫn cố chấp siết lấy cổ tay cô rất chặt. Chặt đến đau rát.
“Taehyung à, cậu chính là mơ thấy cái gì vậy chứ?”
Sau đó, cô bỗng nghe hắn lầm bầm bằng chất giọng thật lạ.
“Đừng đi... tối nay... tối nay ngủ ở đây đi...” Taehyung mơ màng, có chút nới lỏng sức mạnh ở tay. Và câu nói mờ ám bất chợt ấy, nó khiến Jiyoon quên mất việc phải đi tìm căn phòng khác để ngủ. Bởi vì trong cô thực sự nổi lên hoảng hốt. Có phải hay không Kim Taehyung say rồi nên mới bắt đầu nổi lên ham muốn của đàn ông. Nếu như vậy, có phải hay không cô nên sớm một chút rời khỏi đây. Dù sao cô là nữ, hắn là nam, có thân thiết gấp mấy thì vẫn là nam nữ thụ thụ bất thân, không thể xảy ra cái gì ngoài ý muốn. Jiyoon nhẹ nhàng đẩy bàn tay của hắn trở về giường, giải thoát cho cổ tay đã sớm đỏ một mảng của mình.
“Cậu nằm yên ở chỗ này ngủ nhé. Tôi sẽ tìm phòng khác. Chúng ta không.....”
“J..Jungkook...”
Lúc này, lời nói và cả suy đoán của Jiyoon đều một lượt bị hắn cắt đứt.
“Jeon Jungkook?” Jiyoon ghé tai gần vào hắn. Có thể cô đã nghe lầm chăng?
“Jungkook.... Jungkook...”
Jiyoon lặng lẽ nhìn hắn, nhìn vào mi tâm nhíu lại thật chặt cùng khuôn miệng thống khổ gọi tên. Cuối cùng thì cô cũng hiểu. Hóa ra không phải hắn do say rượu mà giở thói của đàn ông. Lí do chính là vì ở trong mơ với thực tại, có lẽ Taehyung đã lầm tưởng cô thành Jungkook. Mà Jiyoon tự hỏi, trong mơ, hắn thực sự cần Jungkook đến vậy? Những lời lẽ mà hắn vô thức thốt ra, tất cả đều dành cho Jungkook. Kim Taehyung chưa bao giờ cầu xin bất kì ai về bất kì thứ gì. Thế mà với bộ dạng khổ sở này, hắn lại tuyệt vọng giữ lấy bóng hình cậu. Có lẽ sự biến mất của cậu là có lí do và lí do ấy xuất phát từ sai lầm nào đó của Kim Taehyung. Jiyoon thoáng nghĩ.
“Rượu không thể chữa sai, cũng không thể khiến thời gian quay về điểm bắt đầu. Nó chỉ khiến cậu đối diện với tâm tư thật sự của chính mình thôi Taehyung.”
Jiyoon khẽ tiến đến ngồi bên cạnh hắn. Ánh mắt cô chăm chú nhìn vào mi tâm của hắn đã giãn ra. Lúc này, cuối cùng thì hắn cũng đã thực sự ngủ say.
____
Trời đã tờ mờ sáng và khoác lên mình chiếc áo màu tím hồng đẹp đẽ. Jiyoon vừa tắm xong, có lẽ hôm nay cô không ngủ được nữa rồi. Bước đi nhẹ nhàng trên dãy hành lang đã sáng đèn, hành lang chính này chỉ có ba phòng. Thư phòng, nơi làm việc của Taehyung. Kế tiếp là phòng ngủ của hắn, phòng ngủ chính được thiết kế một cách tỉ mỉ từ màu sắc, ban công cho đến các bức tranh treo tường và bức họa 'Đêm sao' thật lớn được chạm trổ trên trần nhà. Hai căn phòng này Jiyoon đều đã tiếp xúc qua, nhưng chỉ duy nhất căn phòng thứ ba, bên cạnh phòng ngủ chính của Taehyung là chưa bao giờ bước chân vào. Không biết là vì sao nhưng nó luôn luôn được đóng kín cửa kể từ khi cô chuyển đến đây. Buổi sáng nay cũng chỉ là nhìn vào một chút, chỉ nhìn thấy tấm lưng của Taehyung chứ không mấy để ý đến vật dụng ở trong. Cô thực sự muốn vào xem. Huống hồ Taehyung trước nay chưa hề có ý cấm ai ra vào căn phòng này.
Cánh cửa khẽ khàng mở ra, điều đầu tiên ấn tượng sâu sắc với cô chính là màu xanh lam thật nhẹ nhàng mà mát mẻ. Hơn nữa còn cho người ta cảm giác sạch sẽ, thoải mái. Không gian trong phòng rất tốt, có mùi hương nhè nhẹ rất dễ chịu. Jiyoon nhìn xung quanh, tiếp đó bước đến, tò mò hé bức rèm màu trắng bị buông xuống. Khung cảnh ở bên ngoài là trời có gió nhẹ, màu trời hồng nhạt và ở phía xa xa là mặt trời sắp ló dạng sau những tòa nhà cao tầng. Kể cả cây anh đào chỉ còn lại cành trơ trọi, cô vẫn nghĩ rằng vài ngày nữa trổ bông, sẽ thật tuyệt nếu như được ngồi ngắm nó từ căn phòng này.
Nghĩ đến đó, Jiyoon chỉ khẽ mỉm cười rồi đóng rèm lại. Cô thật không biết căn phòng này là của ai, thế nhưng bên trong này cảm giác thoải mái quá. Không bày trí cầu kì, không đồ dùng đắt tiền, thế nhưng chính vì sự gọn gàng giản đơn ấy mới khiến người ta thư thái hơn. Jiyoon đi về phía giường ngủ, ngồi lên chiếc nệm êm ái thơm tho, cô phát hiện căn phòng này thực sự đã có người từng ở đây. Có một đôi dép bông màu trắng đặt ngay ngắn dưới sàn. Kệ tủ để rất nhiều tạp chí, có vài bọc thuốc uống để ở trong ngăn bàn và thậm chí ở sâu trong ngăn bàn còn có một chiếc di động.
Jungkook?
Cái tên của cậu đột nhiên xuất hiện trong ý nghĩ cô. Jiyoon đứng dậy mở tủ quần áo ra để chắc chắn suy đoán của mình hơn. Và quả thực như cô đã nghĩ. Căn phòng này, nhất định Jungkook đã từng ở. Nhìn xem, trong tủ quần áo còn có vài bộ đồ ngủ size nhỏ, đương nhiên không dành cho vóc người của Kim Taehyung.
Jiyoon đứng giữa căn phòng, suy nghĩ đến nhiều thứ mà cô vừa mới nhận ra. Jungkook thực sự quan trọng với Kim Taehyung hơn cái vẻ mà hằng ngày hắn vẫn tỏ ra. Chỉ cần nhớ cách mà hắn dặn dò nhân viên vệ sinh dọn dẹp căn phòng này, cũng đủ để hiểu hắn lưu luyến căn phòng này, lưu luyến vết tích còn sót lại của một người đã đi mất. Và việc quan trọng hơn nữa đó là quan hệ giữa hai người bọn họ. Jungkook không chỉ đơn thuần là người bà con mà lúc trước Taehyung đã từng nói. Nếu hắn xem Jungkook chỉ dừng lại ở mức quen biết thì sẽ không bao giờ có chuyện hắn giữ lại đồ đạc của cậu khi cậu đã rời đi. Và cũng sẽ không bao giờ có chuyện hắn níu cậu lại bên hắn dù chỉ là trong giấc mơ thật ngắn ngủi.
Cuối cùng cũng có một điều mà Kim Taehyung không hoàn hảo. Hắn dở tệ với mớ cảm xúc của chính mình. Hờ hững lờ đi cảm xúc của bản thân, xem nhẹ và bỏ qua cái chưa rõ ràng trong tâm tư để biến bản thân trở thành một kẻ ngốc.
Nhìn thấy Taehyung, tuyệt vọng từ hắn lại khiến cô mường tượng ra nỗi ngu ngốc của chính mình ngày trước. Cô cũng đã từng có một tình yêu. Mối tình ấy đáng ra sẽ thật đẹp đẽ nếu như cô không ngốc nghếch chấp nhận buông bỏ nó. Cô hối hận. Đã, đang và sẽ tiếp tục bị cảm giác ấy giày vò. Ai cũng giống nhau, trong tâm tư đều có một mảng màu bi thương nhất. Ngày đó, nếu như có thể quay trở lại, cô nhất định sẽ nói thật lớn cho người con trai ấy biết rằng cô cần hắn, chỉ duy nhất mình hắn.
----------------------------------------
Chap này tặng Chim21008❤
Tui chính thức cb rồi đâyy>< từ giờ sẽ up chap đều cho đến lúc end fic nhé ;>
yêu thương