Đã nửa tháng nữa trôi qua, hôm nay từ sáng sớm Taehyung đã có cuộc hẹn với hiệu trưởng của Cheonjae. David, ông là một người ngoại quốc bởi vì Cheonjae có nguồn gốc chính thức từ nước Anh. Bao nhiêu năm nay ông vẫn luôn làm hiệu trưởng ở đây và có thể thấy ông đã làm rất tốt. Từ sau cái hôm đọc tin tức ở trên tạp chí, Taehyung đã luôn suy nghĩ về điều mà David đã đề cập. Công ty của hắn trước nay chưa bao giờ tài trợ cho bất kì một chương trình nào, thế nhưng tài trợ cho Cheonjae cũng đáng để hắn phải lưu tâm.
Không phải do hắn đột nhiên có hứng thú với nghệ thuật. Cũng không phải bởi vì muốn kiếm lợi lộc từ việc này. Chỉ là trước, hắn đã xem Cheonjae như hiện thân thay cho Jungkook. Mà bây giờ cậu đi mất rồi, hắn muốn bù đắp cái gì cũng đều không thể. Cho nên với Cheonjae, Kim Taehyung luôn dành một sự quan tâm đặc biệt và hắn muốn được trở thành nhà tài trợ chính và độc quyền cho kỉ niệm 30 năm Học viện Nghệ thuật Quốc Gia Cheonjae. Việc làm này, cũng có thể xem như nhặt nhạnh chút gì đó còn sót lại. Kim Taehyung không có hi vọng sẽ gặp lại Jungkook nên hắn cũng chỉ có thể làm được như thế.
Đi cùng hắn là Jimin cùng giám đốc bộ phận tài chính của công ty. Cả ba đều được David đón tiếp rất nhiệt tình. Qua buổi trò chuyện giữa bốn người, mà đối thoại chính là Taehyung và David, David tỏ ra rất vui vẻ khi có được một nhà tài trợ lớn như Taehyung. Mà việc hắn ngỏ ý sẽ làm nhà tài trợ độc quyền duy nhất cho sự kiện cũng khiến David và Jimin bất ngờ.
“Tôi có thể hỏi lí do gì đã khiến cậu Kim đây quyết định như vậy?” Ông David nhìn hắn bằng đôi mắt mang nét cười hiền hậu.
“À, không có gì. Chỉ là tôi thực sự thích Cheonjae và tôi rất mong có thể đứng ra tổ chức cho sự kiện rất được mong đợi này của trường.”
“Nếu được như vậy thì tốt quá. Danh tiếng công ty tôi cũng đã được nghe qua. Nhưng thật không ngờ có một ngày chúng ta được hợp tác. Hơn nữa tôi cũng không nghĩ đến Kim chủ tịch tuổi trẻ tài cao như vậy.”
Kim Taehyung cười có chút khách sáo.
“Thật không dám nhận lời khen này. Mong rằng trong tương lai, chúng ta sẽ hợp tác thật tốt.”
Kết thúc buổi gặp mặt bằng cái bắt tay xã giao. Kim Taehyung sau đó cùng Jimin và vị giám đốc tài chính ra về. Park Jimin cùng hắn ngồi chung trên một chiếc xe, bắt đầu trò chuyện.
“Điều gì đã đưa cậu đến quyết định này? Tôi thiết nghĩ không hẳn là do cậu có hứng thú với học viện nghệ thuật đi.”
Jimin nhìn hắn bằng ánh mắt nghi hoặc. Quả thực chỉ có người lâu năm bên cạnh hắn, thân với hắn, hiểu rõ hắn mới có thể vấn hắn câu hỏi này.
“Cậu muốn nghe câu trả lời thật sự không?”
Jimin hơi nhíu mày.
“Tất nhiên muốn.”
Vậy rồi Taehyung hắn chỉ hơi cúi đầu rồi cười một cách nhẹ nhàng.
“Park Jimin, cậu có còn nhớ trước đây, chính cậu nói với tôi Jungkook ước mơ cái gì không?”
Park Jimin nghe đến đây có hơi bất ngờ. Lâu lắm rồi y mới nghe đến cái tên Jungkook. Mà tại sao bây giờ người nhắc đến cái tên ấy lại là Taehyung? Chẳng phải hắn mới là người đáng ra phải quên cậu đầu tiên hay sao?
“Nhớ chứ. Jungkook em ấy ước mơ được múa ballet.”
Taehyung chỉ khẽ cười rồi tiếp lời Jimin.
“Vậy cậu có biết ước mơ nhỏ hơn ballet của Jungkook chính là Cheonjae?”
Jimin nhất thời bất ngờ. Y không nghĩ có ngày Taehyung sẽ nói ra câu này với mình. Mà cũng hoàn toàn không nghĩ hắn quan tâm đến Jungkook như vậy.
“Vậy có nghĩa cậu tài trợ cho Cheonjae là vì Jungkook?”
Taehyung đan hai tay vào nhau, bình thản gật đầu.
“Tại sao vậy?”
“Có nhiều chuyện không kể hết được. Cậu chỉ cần biết như vậy thôi.”
Jimin nhìn Taehyung, y đột ngột bật cười nhẹ rồi lắc đầu. Kim Taehyung cũng có ngày khiến y cảm thấy tò mò như vậy. Có những điều hắn biết về Jungkook nhưng y lại không. Hoặc ngược lại.
Sau đó, để đánh vỡ bầu không khí im lặng trên xe, Jimin đã lên tiếng.
“Có một câu chuyện về Jungkook và người mà em ấy yêu, cậu có muốn nghe không?”
Taehyung khẽ ậm ừ.
“Cậu kể thì tôi nghe.”
Trải qua vài giây hồi tưởng lại quá khứ, cuối cùng Jimin cũng mở lời.
“Jungkook ngay từ đầu đã là người sống hướng nội nhiều hơn. Em ấy ít khi mở lòng với ai và cũng không có nhiều bạn. Nhưng một khi đã yêu ai thì em ấy yêu bằng cả trái tim mình. Cái người được em ấy trao cả trái tim, đó cũng là người yêu em ấy vô tận. Cậu biết không, ngay đến tôi cũng có lúc ghen tị với người con trai đó. Người đó ngày ngày đều được em ấy làm cơm cuộn cho bữa sáng. Buổi trưa được cùng em ấy ăn cơm hộp. Buổi chiều cùng em ấy về nhà. Bất kể là mưa hay nắng, cả hai vẫn cùng nhau. Có hôm mưa rào, cơn mưa rất lớn và ai cũng muốn mau chóng về nhà. Nhưng thay vì gọi một chiếc xe, bọn họ lại cùng nhau đùa giỡn dưới cơn mưa. Jungkook đã cười rất nhiều và sau đó, không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng em ấy đã khóc. Nhưng lại khóc trong lòng người con trai nọ, được người đó vỗ về.” Jimin vừa kể, lại vừa kiềm chế lại cảm xúc của chính mình.
Khi mà câu chuyện còn chưa hết thì cánh tay của Jimin bỗng nhiên bị ai đó khẽ chạm vào. Y quay đầu nhìn sang, chỉ thấy Taehyung trong một bộ dạng vô cùng chật vật. Hắn ôm lấy đầu, vô lực ngã về phía sau. Cuống họng nặng nề phát lên một tiếng rên đau đớn.
“Tài xế, mau đến bệnh viện.”
Jimin luống cuống, bắt đầu hoảng sợ xem xét từng biểu hiện trên khuôn mặt người bạn, vừa thất thanh hối thúc tài xế cho xe chạy thật nhanh. Từ khi nào lại thành ra như vậy?
Xe dừng bánh ở bệnh viện, Taehyung cũng được đưa vào cấp cứu. Sau khi tiêm thuốc giảm đau và trải qua vài lần chụp CT não thì hắn cũng đã được chuyển đến phòng hồi sức. Còn Jimin thì đến gặp trực tiếp bác sĩ.
“Bác sĩ, cậu ấy là bị như thế nào? Có nghiêm trọng hay không?”
Bác sĩ chỉ nhìn vào hình chụp CT rồi giơ tay trấn an Jimin.
“Tôi đã cho chụp CT não bộ của Kim thiếu rất nhiều lần. Nhưng kết quả nhận được lại vô cùng bình thường. Không có chấn thương hay bất kì khối u nào dẫn tới đau đớn như vậy. Tuy nhiên cậu Kim đã từng có tiền sử chấn thương não bộ dẫn đến mất trí. Đây cũng có thể là do mảng kí ức lớn nào đó đang được gợi lại mới có hiện tượng như vậy.”
Jimin nghe đến đây liền bất ngờ. Taehyung thực sự có thể nhớ lại Jungkook qua những gì y đã kể sao?
Ngồi ở hành lang bên ngoài, y bất động suy nghĩ. Hiện tại tình thế đối với y giống như một đống tơ vò. Lúc trước là vì tính chiếm hữu quá cao nên y mới vô tình khiến cho Taehyung không thể nhớ ra Jungkook. Nhưng y đâu có ngờ cái sai thứ nhất ấy lại dẫn đến hệ lụy thứ hai. Bây giờ Jungkook đi rồi, hẳn là cậu đang sống thực sự hạnh phúc. Nếu như lúc này Taehyung nhớ lại, e rằng cũng chỉ khiến hắn đau khổ hơn. Tung tích của Jungkook cũng mất hẳn, mà chính y lại là người thuyết phục Jungkook ra đi, nếu như Taehyung nhớ lại mà y lại không thể mang Jungkook trở về, chắc lúc đó có lẽ y sẽ bị dày vò đến chết, mà Taehyung cũng sẽ điên cuồng chạy đi khắp nơi chỉ để tìm ra Jungkook.
Cho đến lúc Taehyung tỉnh lại có lẽ cũng là chuyện của một tiếng sau. Hắn tỉnh dậy liền hỏi qua Jimin tình hình sức khỏe của mình. Nhưng Jimin cũng chỉ nói dối qua là do suy nghĩ quá nhiều hay uống quá nhiều rượu. Taehyung cuối cùng thở phào, may mà hắn không bị gì nghiêm trọng.
Kể từ hôm trở về từ viện, cứ nghĩ rằng những lời Jimin nói là thật nên hắn không uống rượu, cũng không dành thời gian để suy nghĩ nhiều chuyện nữa. Hắn chỉ đơn giản làm việc này việc nọ, ăn uống đầy đủ đúng bữa, mong rằng chứng đau đầu sẽ sớm biến mất để hắn không phiền hà tới ai. Thế nhưng hắn nào biết chứng đau đầu sẽ không thể biến mất một khi hắn vẫn còn nghĩ đến Jungkook.
Dạo này hắn hay làm việc ở nhà, ít đến công ty hẳn. Hắn sắp xếp một bộ bàn ghế nhỏ, đặt ở ban công phòng Jungkook, mỗi ngày đều ngồi ở đây, vừa đánh máy vừa nhìn cây anh đào trổ bông. Chứng đau đầu đôi lúc có xuất hiện lại, nên hắn có mua một ít thuốc giảm đau về, phòng khi cơn đau ấy kéo dài. Jimin cũng thường xuyên sang đây hơn, cùng hắn ăn cơm coi như bầu bạn, xem hắn thế nào rồi lại về. Việc gì Taehyung cũng thường kể ra cho Jimin nghe, ngoại trừ việc có một cậu thiếu niên cứ liên tục xuất hiện trong giấc mơ của hắn. Lần nào cũng thế, sau giấc mơ ấy, hắn lại rơi vào cơn đau đầu không điểm dừng. Nhưng cũng thật lạ, hắn nhìn thấy được, qua mỗi giấc mơ, hình ảnh cậu thiếu niên ấy càng rõ ràng hơn. Và đột nhiên hắn lờ mờ thấy cậu thiếu nhiên ấy thật giống một người mà hắn nhớ.
Jungkook...
Từ khi mà Taehyung chấp nhận rằng cậu quan trọng với hắn, khi hắn không phủ nhận rằng hắn nhớ cậu thì hắn sợ rằng sau này hắn phải thừa nhận rằng hắn yêu cậu.
Người ta thường nói xa mặt, cách lòng. Nhưng sao hắn xa cậu thì hắn mới nhận thức được cảm xúc của mình? Bởi thế nên hắn mới sợ. Con người ta đâu thể nào đem lòng yêu một người mà người đó hẳn sẽ không bao giờ quay trở lại. Phải rồi, sẽ không ai quay trở lại nơi có người đã từng dày vò mình, khiến mình đau khổ cả.
Jungkook rời đi, để lại tất cả những gì từ hắn ở lại. Là cậu thật sự không muốn nhớ đến hắn nữa hay là muốn biến tất cả những tháng ngày cậu còn ở đây trở thành một sự thất bại đối với hắn. Kim Taehyung đã đã mua về những bộ quần áo mới, Kim Taehyung đã mua chiếc di động này tặng cho ai? Người đi của ở lại. Đó có phải là sự ruồng bỏ quá mức đau lòng hay không?
Gần đây, Kim Taehyung thực sự cảm thấy bản thân vô lực hoàn toàn. Dù mạnh mẽ gấp mấy thì đôi khi, hắn cũng cần có một bờ vai để tựa vào. Và hắn ước gì bờ vai êm đềm đó là Jungkook. Đôi mắt trong veo, nụ cười đơn thuần sáng rực...
Đêm nay, Kim Taehyung thực sự mất ngủ. Hắn ngồi dựa lưng vào tường và lặng yên nghe một bản nhạc. Bởi vì hắn sợ khi ngủ rồi, giấc mơ lại đem hình ảnh của Jungkook đến với hắn, để rồi một mình hắn nực cười tự hỏi bản thân không biết liệu cậu sẽ trở về? Để rồi khát khao dù chỉ là một lần chạm mặt, một câu xin chào...