“Cậu nói vậy mà nghe được sao?” Park Jimin vừa tức giận vừa lo cho Jungkook. Làm bạn với Kim Taehyung lâu rồi và y chưa bao giờ nghĩ đến hắn sẽ chấp nhận một cuộc hôn nhân thiên về lợi ích dễ dàng như thế. “Cậu thực sự muốn như vậy sao? Cậu sẽ không hối hận?”
Kim Taehyung lúc này chỉ cười trầm. Bên ngoài cửa phòng truyền đến tiếng gõ nhẹ. Hắn tạm thời gạt cuộc trò chuyện cùng Jimin sang một bên. Trước tiên lo công việc.
“Trưởng phòng Kim...” người trợ lí vội vội vàng vàng đi vào. Lúc này mới phát hiện còn có cả Jimin ở đây. “Chào, trưởng phòng Park.”
“Được rồi cậu có gì cứ nói đi.” Kim Taehyung thúc giục.
“À việc vừa nãy trưởng phòng bảo tôi đi mua ít quà cho Hwang tổng và phu nhân đã xong rồi ạ. Quà đó tôi đều đã bố trí để ở trên xe riêng của ngài.” Nói rồi trợ lí lại lật lật xấp giấy ghi chú trên tay. “Y phục cho buổi gặp mặt với Hwang tổng tối nay ngài dặn sắp xếp tôi cũng đã chuẩn bị xong. Tôi đã dặn họ mang đến phòng thay đồ riêng của ngài. Còn có vừa rồi, bên Hwang thị gọi đến, thông báo là ngày mai sẽ có đoàn lao động từ bên họ sang công ty chúng ta chính thức nhận việc. Họ mong rằng ngài sớm bố trí công việc để quá trình chuyển giao công tác không bị gián đoạn.”
“Còn gì nữa không? Lúc tôi đi có ai gọi đến chứ?”
Lúc này người trợ lí mới sực nhớ ra một việc mà ban đầu đãng trí quên ghi vào sổ nhớ.
“Phải rồi, sáng sớm có luật sư Haseung gọi đến, nói là cần gặp ngài nếu như ngài có thời gian rảnh. Tốt nhất nên đến vào hôm nay hoặc mai.”
Nghe trợ lí thông báo xong, hắn gật đầu tỏ vẻ hài lòng.
“Tốt lắm. Cậu quay về làm việc, khi nào có chuyện tôi sẽ gọi cậu.”
“Vâng.”
Cậu trợ lí ra khỏi phòng, cửa lúc này lại được đóng kín. Park Jimin ngồi tại một chỗ, nét mặt y liên tục thay đổi thái độ. Mà cũng chỉ vì y thực sự tồn tại cảm giác bất phân định trong lòng. Đã tới mức này, Kim Taehyung xem như không hề đùa giỡn. Chính hắn quyết định, chính hắn cũng sẽ làm cho đến cùng. Chỉ là Taehyung càng quyết tâm, nỗi lo lắng mà y dành cho Jungkook ngày một nhiều hơn. Jimin sợ cậu sẽ không chịu được. Rồi cái ngày đó thì sao? Jungkook sẽ làm gì? Và hàng tá những ngày sau sau đó nữa, cậu liệu có ổn hay không?
Ban đầu, y vốn quyết định chấm dứt đoạn tình cảm với Jungkook cũng chỉ vì y có niềm tin vào hiện thực của Taehyung và cậu. Y muốn cả hai sẽ được hạnh phúc, được ở bên nhau. Khi đó chỉ cần đứng nhìn thì thâm tâm cũng đã thực mãn nguyện. Thế nhưng mọi chuyện thành ra như vậy không một ai có thể lường trước. Và đến tận bây giờ thì quá muộn. Sẽ không cứu vãn được bất kì điều gì và Jungkook, liệu cậu có thể thích nghi với mất mát quá lớn này hay không?
Ngàn vạn lần, điều mà Jimin mong muốn đó là ngay từ đầu, bản thân đã không làm sai khi quyết định để Jungkook ở cạnh Kim Taehyung.
“Này...” y bỗng dưng lên tiếng một cách thâm trầm.
“Có việc gì?”
“Cậu biết không? Có những điều đã làm rồi thì sẽ không bao giờ có thể cứu chữa. Và có những thứ mất đi rồi sẽ không bao giờ tìm lại được cái thứ hai thay thế...”
Kim Taehyung nhíu mày, có lẽ hắn vẫn chưa hiểu được người đối diện là muốn truyền đạt cái gì.
“Giống như cậu, bên cậu đang tồn tại một thứ rất quý giá, thứ mà tôi đã từng mong muốn, chờ đợi và kì vọng rất nhiều. Nhưng thứ đó là của cậu, mãi mãi cũng chỉ là của cậu nên tôi không thể mang đi. Tôi chỉ mong cậu đối tốt với nó, hết lòng vì nó. Nếu không, sau này thứ đeo bám cậu hằng ngày chỉ là hối hận và hối hận vô cùng.”
Kim Taehyung trầm mặc như đang muốn thấu hiểu hết ý tứ trong lời nói của Jimin. Thế nhưng nó mông lung quá, dù hắn có giỏi giang đến mức nào cũng không thể nhìn ra được. Lúc này, hắn mới thấp giọng hỏi.
“Thứ quý giá đó... rốt cuộc là gì?”
Jimin chỉ lắc đầu cười cười.
“Sau này cậu sẽ hiểu. Bây giờ tôi nói, e rằng chỉ khiến mọi chuyện trở nên phức tạp đối với cậu. Mà thôi, còn nhiều việc lắm, tôi về phòng đây.”
Nói xong lời này, Jimin cũng đứng dậy rời đi. Mà khi đó, ánh mắt y cũng chất chứa nhiều phiền muộn.
Buổi chiều, lại bằng chiếc Lexus đắt tiền, Kim Taehyung khoác lên người bộ y phục có bớt cứng nhắc hơn khi đến công ty nhưng không hề giảm đi sự lịch thiệp đến gặp mặt ba mẹ Jiyoon. Bên trong hắn mặc chiếc sơmi đen, bên ngoài khoác áo vest. Tùy tiện để hàng khuy áo đính đá lấp lánh tạo điểm nhấn cho cả bộ y phục. Người có mắt quan sát, thoạt nhìn qua đều biết được giá trị ở trên cơ thể hắn. Bộ y phục đơn giản nhưng chất liệu hay cả đường may đều rất tốt. Trên cổ tay còn hiện diện chiếc đồng hồ Rolex với hai kim chỉ giờ được mạ vàng một cách đầy tinh tế.
Chung cư, nơi mà Jiyoon ở là một căn hộ nằm trong khu đất hạng sang ở quận Gangnam. Kim Taehyung sau khi đỗ xe ở tầng hầm, hắn hai bên tay đều mang theo quà cáp và ôm một bó hoa hồng lớn, khuôn mặt góc cạnh có chút chăm chú đứng chờ thang máy. Đúng thật là bộ dạng của một người bạn trai.
____
Ở nơi khác, Park Jimin hôm nay tan làm muộn hơn so với bình thường. Chắc hẳn là do tâm tư có nhiều phiền muộn nên năng suất làm việc quả thực không cao. Y ngồi vào xe riêng, giây phút nổ máy lại chợt nhớ đến những chuyện lúc sáng. Kim Taehyung chắc là giờ này đang đi ra mắt ba mẹ của Jiyoon. Y thật có một chút tò mò về Jungkook. Không biết rằng cả ngày nay cậu đã làm gì? Bây giờ chuyện của Taehyung cùng Jiyoon rất được báo chí quan tâm, kể cả hắn cùng cô đi đâu và làm gì cùng nhau đều được thuật lại bằng hình ảnh rõ ràng. Mỗi khi đọc tin tức, Jimin lại thấy lo nhiều hơn. Lo cho người mà bản thân xem là em trai nhỏ, lo rằng cậu sẽ bị tổn thương.
Cứ nghĩ mãi về Jungkook, y từ khi nào lại lái xe đến biệt thự của Taehyung. Jimin chợt bật cười. Y hẳn cũng nên đến xem cậu một chút.
Jungkook hiện tại ở nhà một mình, lúc y đến là đang ngồi trong phòng khách xem tivi. Jimin vốn dĩ chỉ muốn đến chơi với cậu một chút, mặt khác không hề có ý định dò hỏi về tình trạng của cậu hiện tại. Nhưng chỉ là khi nhìn thấy Jungkook mở cửa và nhìn y với ánh mắt có chút thất vọng, y lại cảm thấy đau lòng.
Bởi có lẽ y không phải là người mà cậu đang mong mỏi.
“Sao anh lại đến giờ này?” Jungkook mang cho y một cốc nước mát, trên khuôn mặt vui vẻ hỏi.
Và chính điều đó lại càng khiến Jimin cảm thấy tò mò hơn. Jungkook là chưa biết gì về việc của Taehyung hay là đang cố tạo ra một vỏ bọc hoàn hảo nhất trước y?
“Lâu rồi anh không đến. Nhân tiện hôm nay vừa có công việc gần đây, nên anh ghé sang chơi với em một chút.”
Jungkook gật đầu à một tiếng. Ánh mắt không tự nhiên đảo một vòng.
“Cả ngày ở nhà có cảm thấy bí bách không? Hay là hôm nào chúng ta ra ngoài đi dạo một vòng?” Jimin ngẫu hứng đề nghị.
“Không cần đâu. Em biết dạo này anh bận mà. Ở nhà rất thoải mái, lúc nào cũng có việc để làm nên không có buồn chán.” Jungkook nhìn hắn, đáp lại một nụ cười ngượng.
Trong phòng khách, ngoài thanh âm từ cuộc trò chuyện của cả hai, xen lẫn trong đó là tiếng ồn ã vọng ra từ trong tivi. Và tiếng ồn ào đó, thành công làm gián đoạn cuộc trò chuyện của cả hai.
Jungkook đột nhiên ngẩng đầu nhìn vào màn hình tivi và bắt gặp một hình ảnh vô cùng quen thuộc. Trên tivi đang phát lại cuộc họp báo về hôn sự của Kim Taehyung cùng Hwang Jiyoon. Nói đúng hơn là bàn luận về sự kiện đang hot nhất trên các mặt báo. Ngoài một loạt ảnh trong họp báo còn có ảnh về đời tư mà phóng viên chụp được. Dư luận nói rằng có thể họ thật sự đến với nhau vì hạnh phúc chứ không phải do bất kì một lợi ích nào. Thử nhìn cái cách họ ngồi cùng nhau, xứng đôi với nhau ra sao. Hay cái cách mà họ tình tứ âu yếm nhau. Nó khiến người khác tin tất cả đều là sự thật và nó còn khiến một Jeon Jungkook đau lòng đến cùng tận.
Những sự việc đã xảy ra, có cái gì mà Jungkook không hay biết? Dù biết rằng xem rồi sẽ đau, sẽ hối hận nhưng cậu vẫn muốn biết, vẫn muốn dõi theo hắn. Để rồi sau khi biết được hắn đi đâu và làm gì thì cậu lại buồn.
Đúng thật, điều ngu ngốc nhất trên đời là tự nhấn thân mình vào một cái hố sâu để rồi không tài nào ngóc dậy được. Dù cho có làm việc nhà đến kiệt sức, dù là dùng âm nhạc để quên đi tất cả hay thậm chí là tạo cho mình một khuôn mặt vui vẻ thì cũng chỉ là những con đường tạm bợ nhất. Rồi cũng sẽ lại đau thôi...
Bàn tay Jungkook run rẩy tìm đến chiếc điều khiển tivi, dứt khoát tắt rụp. Rồi cậu cười một cách khó khăn và nói với Jimin.
“Em... em có việc phải ra ngoài rồi.”
Jimin nhìn cậu. Lúc này thì y đã hiểu hết. Đứa em này, sao lại có thể ngốc như vậy? Giấu diếm cảm xúc của mình vụng về như thế sao? Thì ra là cậu biết cả, vậy mà một câu cũng không than thở với y. Quan sát mọi thứ trong căn nhà này, giờ thì y hiểu rồi. Hiểu được lí do tại sao đèn trong phòng ăn lại bật sáng và Jungkook lại mở cửa đón y bằng ánh mắt thất vọng.
Tất cả chỉ là vì chờ đợi Kim Taehyung. Jungkook có thật đã nghĩ rằng hắn sẽ về?
“Nếu em ra ngoài thì anh cũng nên về đây. Hôm khác gặp lại nhé.” Jimin từng bước tiến ra cửa, lời nói song song với từng bước đi. Trước khi lên xe, y đột nhiên quay người rồi ôm lấy Jungkook thật chặt. Dưới tiết trời lạnh giá, y xoa xoa mái tóc cậu, chóp mũi trở nên đỏ lự rồi thở ra một hơi đầy khói trắng.
Jungkook chỉ đứng tại chỗ mà không tỏ ra bất kì biểu hiện gì. Chờ cho đến khi chiếc xe của Jimin rời đi, cậu mới bước từng bước lững thững vào nhà.
Chẳng có việc gì khiến cậu phải ra ngoài đâu. Chỉ là cậu cảm thấy muốn được ở một mình..
Jungkook bước đến chiếc bàn ăn với những món ăn nguội lạnh được sắp xếp gọn ghẽ ở bên trên. Lúc này, di động chợt có một tin nhắn từ người vừa rời đi.
Park Jimin: Taehyung không về đâu nên em đừng chờ cậu ấy nữa.
Chỉ với một dòng chữ ngắn gọn, những giọt nước nào đó tí tách rơi xuống màn hình di động. Chẳng thể lừa dối bản thân thêm nữa. Không phải cứ nghĩ rằng bản thân đang vui vẻ thì có thể vui vẻ thật sự. Và không phải cứ nở nụ cười thì có nghĩa là đang hạnh phúc. Nụ cười đôi khi chính là đỉnh điểm của một vết thương sâu, vết thương của chờ đợi và thất vọng thật nhiều. Vết thương của hiện thực mất mát và cả cô đơn.