Hôn sự của Nguyên Thủ Văn
Nguyên Tranh sau khi nghe ông lão chỉ dẩn liền an tâm chấp nhận cuộc sống mới ở nơi xa lạ này , nơi nay cô có nương , và phụ thân " theo cách ông lão nói " còn có cả đệ đệ , nhưng nghỉ đến tình cảnh hôm nay gương mặt đang vui vẻ bổng xụ xuống
" Tiên gia gia , người nói có phải nương và phụ thân không thương nên không cần Nguyên Tranh phải không ? vì sao cháu phải sống ở đây một mình , cháu rất muốn sống cùng nương và phụ thân còn cả đệ đệ nữa " Nguyên Tranh ủy khuất nói
" Cũng là cuộc sống khó khăn nha , ta nhìn thấy họ đều yêu quý ngươi , không lâu nữa họ sẽ đón ngươi về lại thôi " Tiên Lão đoán trước nói
" Thật không ạ? " Nguyên Tranh vui sướng
Tiên lão ông không đành lòng nhìn Nguyên Tranh một bộ trang phục dơ bẩn cả người gầy gò xanh xao vì thiếu chất , dù sao con bé này cũng đả khổ trong nhiều kiếp , bây giờ được kì ngộ với ông , xem ta nên giúp một tay để kiếp này của con bé được viên mãn hơn
" Cháu có thấy dòng suối đó không , hãy xuống tắm rữa sạch sẽ đi " Tiên lão ông vừa nói vừa giơ cây gậy chỉ dòng suối phía sau gốc cổ thụ
" Dạ ,Tiên gia gia " Nguyên Tranh ngoan ngoãn làm theo cô cũng cảm thấy mình rất bẩn , cởi hết y phục trầm mình xuống dòng suối , hơi nước ấm áp khiến toàn thân thoải mái nhẹ nhõm không ngờ , Nguyên Tranh nhẹ chà xát lên thân thể mình , từng mảng nám đen tróc ra , lộ làn da trắng hồng mềm mại , cô hơi do dự xoa nhẹ cái bụng tròn xoe của mình bổng cảm nhận được cái gì đang động đậy trong bụng đá nhẹ vào nơi tay cô đang xoa . Nguyên Tranh sợ hết hồn rụt tay lại
" Tiên gia gia có cái gì trong bụng cháu đang cử động "
Tiên lão ông đang nằm trong hốc cây chờ Nguyên Tranh tẩy rữa chợt nghe tiếng cô , bộ râu dài hơi giật
" Trong bụng ngươi đang có hài tử !"
" hài tử là gì ạ ? " ai đó vẩn không hiểu
" Hài tử là em bé đấy "
" Tại sao em bé lại chui vào bụng cháu được ạ " còn đang thắc mắc kinh khủng
" Có người thừa dịp ngươi không biết , lén bỏ em bé vào bụng ngươi , " Tiên lão dần mất kiên nhẩn , gương mặt đen lại
" A , ai lại bỏ em bé vào bụng cháu , cháu không muốn bụng mình to như thế này hoài đâu , thật là khó chịu " gương mặt nhăn nhó khổ não
" Yên tâm không bao lâu nữa nó sẽ chui ra " Tiên lão ông tốt bụng giải thích .
" Thật ạ , vậy thì tốt quá , không biết em bé trong bụng cháu có hình dạng gì nhỉ " phát huy tò mò tối cao
" tới lúc đó ngươi sẽ biết "
Nguyên Tranh tắm rữa xong cả người nhẹ nhàng khỏe khoắn sắc mặt hồng hào lộ ra vẻ đẹp thiếu nữ trăng tròn , dù sau thể xác này cũng gần cập kê ở thế giới này rồi , Tiên lão ông nhìn rất hài lòng nhìn bộ dạng xinh xắn thanh tú của cô , nhìn Y phục bẩn thỉu của cô , cây gậy trong tay tiên lão phất lên toàn bộ bụi bậm biến mất , vẩn là bộ đồ đầy miếng vá ấy nhưng sạch sẽ vô cùng
" Cám ơn tiên gia gia " Nguyên Tranh rất hài lòng cười ngọt ngào nói
" Cô lổ , cô lổ" Nguyên Tranh xoa bụng mình nhìn Tiên Lão ông ," Không biết sao , cháu lại đói bụng nữa rồi " rõ ràng mới ăn mà , gương mặt ngượng ngùng đỏ ửng
Tiên lão ông một bộ dạng hiểu rõ cười hiền lành , cây gậy trong tay chỉ lên cây táo gần đó , hai trái táo tự động rời cạnh rớt xuống cạnh gốc cây cổ thụ
" cho ngươi , muốn ăn gì ở trong khu vườn này cứ việc hái , dù sao chúng nó ở trên cành mấy ngàn năm rồi , cũng nên thay đổi giống mới "
Nguyên Tranh nhìn hái trái táo to chín mọng ướt át tỏa ra mùi thơm mê người , cô nuốt nước miếng , cầm một trái lên cắn xuống , nước ứ ra đầy khoang miệng ngọt ngào khiến cô thỏa mãn không thôi , ăn hết hai quả táo cảm giác no căng bụng ,
" Tiên gia gia , thật ngon , cháu chưa từng ăn táo nào ngon như thế "
" tất nhiên , táo ngươi từng ăn làm sao so sánh được táo của tiên lão ta. ta cho ngươi biết thường ăn những thứ có trong vườn của ta .Cơ thể ngươi không lo bệnh tật ,bốn giác quan sẽ tinh tường hơn người khác , vì thực vật ở đây hập thụ tinh khí ngàn năm a " Phất bộ râu rung rung Tiên lão ông kêu ngạo nói
" Woa , lợi hại vậy sao " Nguyên Tranh một bộ dạng sùng bái ngưỡng mộ
Nguyên Tranh ở trong khu vườn trò chuyện với Tiên gia gia , quấn quýt theo ông hỏi hết cái này tới cái kia đến tặng đêm xuống mới lưu luyến rời khỏi ,vì Tiên gia gia nói cơ thể cô còn yếu không nên tiếp xúc nhiều với linh khí sẽ không chịu nổi , quả nhiên cô cũng cảm thấy chóng mặt , dù cơ thể rất thoải mái .
So với sự vui vẻ thích thú của Nguyên Tranh trong khu vườn kì lạ của Tiên lão ông , còn ở Nguyên gia không khí đang nặng nề , ai cũng đầy tâm sự
Vừa mới dùng xong cơm chiều , Trần thị chăm một bình trà nóng để lên chiếc bàn đặt ở phòng khách nhỏ của Nguyên gia , Nhà của Nguyên gia có hai gian .tiền viện chính giữa là phòng để tiếp khách và nơi tụ họp của đại gia đình khi có chuyện cần bàn bạc cũng là đại phòng nơi hai vợ chồng nguyên lão ở , bên trái tiền viện là đông sương phòng là một Nguyên Thủ Mộc cùng vợ con Trần thị ở , Tây sương Phòng là nơi em trai nhỏ nhất của Nguyên Thủ Mộc là Nguyên Thủ Văn ở , kế bên tây sương phòng là một gian nhà bếp nhỏ nấu ăn , Nguyên gia không nuôi heo , chỉ có nuôi vài con gà thả quanh sân ,có một khoảng trồng rau sau nhà để cải thiện bữa ăn trong gia đình
Hiện giờ Vương thị ngồi xếp bằng trên bộ ván gổ đang sửa lại đôi giày cho Nguyên thủ Văn , Trần thị cũng ngồi kế bên may vá , Nguyên Lão cùng Nguyên Thủ Mộc Nguyên Thủ Văn , cùng ngồi trên ghế quây quần bên cái bàn có ấm trà , ai cũng trầm mặc
" xem ra lần này lại thất bại nữa rồi " Trầm mặc hồi lâu Nguyên Lão hít một hơi thuốc gà nặng nề lên tiếng
Cả nhà không ai lên tiếng chỉ im lặng , Nguyên Thủ Văn cuối đầu có chút khổ sở , đầu năm nay cả nhà đều đánh tiếng tìm nàng dâu cho Nguyên thủ Văn , vì tuổi tác hắn cũng đả lớn nhưng vẩn chưa tìm được người vừa ý , cao không với tới thấp cũng không xong .
vốn dĩ Nguyên gia mọi người đều biết là nghèo khó , nhưng bù lại đàn ông Nguyên gia ai cũng thật thà chịu khó làm việc , mẹ chồng Vương thị hiền lành không khắt khe với con dâu , biết là vậy nhưng ai có khuê nữ cũng không muốn cho con mình chịu cực chịu khổ , nên ai cũng e ngại không tiến tới .
Nguyên Thủ Văn cùng đại ca mình Nguyên Thủ Mộc những tháng trong nhà hết việc đều lên trấn trên làm thuê , một lần tình cờ thấy tên côn đồ trêu chọc thiếu nữ nhà lành ra tay ngăn cản cứu một cô nương là khuê nữ của Mặc gia, Mặc tú tài
Mặc văn Hiên thi đổ tú tài mười năm , trong nhà có ba nữ một nam , Mặc tú Uyên là chị cả năm nay 17 tuổi còn có Mặc tú Nhã 15 và Mặc Tú Liên 13 tuối nhi tử Mặc Văn Khiêm 11 tuổi
Gia cảnh Mặc gia cũng không khấm khá , ruộng vườn không có , chỉ có một căn viện nhỏ trên trấn Thanh Xuân do cha mẹ ông ta để lại , cả nhà sinh sống bằng tiền công do ông ta dạy học ở trường tư thục trên trấn , dù có tiếng là tú tài có ba khuê nữ cũng tới tuổi nghị thân , nhưng trên trấn ai cũng biết ông ta , ngoài danh tú tài thì không có gì cả , lại không đành lòng gả nữ nhi mình về nhà nông chịu khổ , nên mãi dây dưa tới bây giờ,mắt thấy nữ nhi lớn nhất nay 17 tuổi vẩn chưa hứa hôn , khiến cho vợ chồng ông cũng gấp gáp ,biết được Nguyên Thủ văn cứu Mặc Tú Uyên nhìn tướng ta khôi khô lịch sự hiền lành đoan chính , tuổi 18 chưa có nàng dâu , cũng rất vừa lòng , hỏi thăm gia cảnh có phần thất vọng nhà nông đả đành lại ít của cải khó khăn hơn nhà khác , cả đại gia đình chỉ có 3 mẫu ruộng cạn , mỗi năm một mùa lúa nước , thu hoạch không được bao nhiêu , gia đình lại còn đang ở chung , nếu về sau ra riêng mỗi nhà chỉ có một mẫu ruộng làm sao sống nổi a
Nhưng thấy nữ nhi của ông cũng vừa lòng với con trai Nguyên gia , nên mới đánh tiếng bà mai thương lượng .
Về phần Nguyên gia đang rầu rĩ vì chuyên hôn nhân của nhi tử , đột nhiên bà mai tới nhà muốn làm mai con gái Mặc tú tài trên trấn cho Nguyên thủ Văn , cái này như miếng bánh từ trên trời rơi xuống khiến họ trở tay không kịp , hỏi thăm mới biết con trai mình có ân với người ta , biết nữ nhi kia 17 tuổi ôn nhu , hiền lành rất là vui sướng muốn bàn bạc tiến tới bổng bà mai nói điều kiện
" Bên nhà gái Mặc tú tài rất thích Nhi tử nhà ông , khen ngợi Nguyên thủ Văn là người nghĩa khí lại thật thà chịu khó , nên có lòng muốn kết thông gia với Nguyên lão . Đại cô nương nhà tú tài cũng là người xuất sắc tướng mạo xinh đẹp lại giỏi giang . kim chỉ khéo léo lại biết chút chử nghĩa , nên gia đình luyến tiếc tới bây giờ chưa gả đi m nay thấy tuổi cũng vừa đủ gặp người vừa ý cũng rất vui lòng , nhưng lòng cha mẹ nha , sợ con gái mình cực khổ , thấy gia cảnh nhà Nguyên Lão đệ đây chỉ có ít ruộng nên cũng băn khoăn , nếu có thể Nguyên lão sắm sửa thêm 3 mẫu ruộng tốt nữa cho hai vợ chồng trẻ lấy nhau về có thể không lo đói khổ . đáng thương lòng cha mẹ cũng chỉ muốn lo cho con cái mình thôi " Nói xong bà mai thở dài rầu rĩ ra chiều cảm thông
Nguyên Lão cùng Vương vốn rất vui vẻ vì tâm bệnh cưới dâu của mình sắp chửa khỏi , khi nghe bà mai nói xong thì cứng đờ khổ sở . xưa nay ông bà ta đều nói " Cươi thấp gả cao " cưới nữ nhi nhà tú tài là bọn họ trèo cao , điều kiện nhà bên ấy cũng không qua đáng , làm cha làm mẹ ai cũng không nở để con mình chịu khổ , nhưng hoàn cảnh Nguyên gia bây giờ , Nguyên lão thở một hơi đừng nói là 3 mẫu ruộng , 1 mẫu nhà họ cũng không có khả năng mua nổi , trong tay chỉ có vài lượng bạc để dành cưới dâu cho nhi tử ,lể nghĩa khách sáo tiển bà mai đi nói sẽ trả lời sau , nhưng cả nhà biết hôn sự không thành , đáng tiếc
" Dù sao hôn sự này cũng không xong , không bằng chúng ta rướt Tranh nhi về đi , giờ trời lạnh rồi bỏ con bé trên đó con thấy không đành lòng "
Nguyên Thủ Văn cố gắng bình thản nói ,hắn không muốn cả nhà vì hôn sự của hắn mà khổ não , hắn biết tình cảnh gia đình mình hiện tại không thể nào đáp ứng nổi yêu cầu của Mặc gia , nhớ tới gương mặt thẹn thùng của cô nương kia hắn giấu chua xót trong lòng " thôi đành vậy "
Vì hắn , mà mấy năm nay Phụ thân và nương hắn , ăn không dám ăn mặc không dám mặc , ngay cả đại ca đại tẩu cũng tiệc kiệm trăm bề lo cho hắn , nhìn mấy đứa cháu mặc những bộ đồ vá đến thảm thương , không khỏi chua xót trong lòng .
Trong 3 đứa cháu của đại ca , hắn đau lòng nhất là cháu gái ngốc Nguyên Tranh
Khi đại tẩu sanh Nguyên tranh hắn gần 5 tuổi , có một đứa cháu nhỏ nên rất thân thiết , năm đó vì hắn bị té bể đầu phải để đại phu băng bó hốt thuốc , nhà khó khăn đại tẩu đem hết tiền có được lo cho hắn .Vài tháng sau đó Tranh nhi vì nhiễm lạnh nên phát sốt , vốn chỉ nhẹ thôi nhưng vì không có tiền cho cháu đi khám chỉ để ở nhà chăm sóc , càng lâu càng nặng tới khi mình mẩy con bé nóng như lữa bất đầu co giật đại tẩu và đại ca mới hoảng sợ ẳm bé đi đại phu , nhưng đả muộn, sau lần bệnh ấy đứa cháu hoạt bát lanh lợi của hắn biến thành ngốc .
Bây giờ lại vì chuyện của hắn lại để con bé một thân một mình trên rừng với đứa bé trong bụng . Hắn nợ đứa nhỏ ấy quá nhiều rồi , không thể để con bé một mình gánh chịu thêm nữa .
Cả nhà sửng sốt khi Nguyên Thủ Văn lên tiếng , Nguyên Lão , Vương Thị chua xót vì nhi tử hiểu chuyện của mình , Trần thị khóe mắt hồng cúi đầu không nói