Nghèo cũng bị nhớ thương !
" Nha đầu , sao hôm nay ngươi im lặng vậy ?" Nguyên Tranh tưới luống dược liệu cuối cùng , buông thùng nước xuống mặt đầy tâm sự
" Có chuyện gi? hay mọi người trong nhà có ai làm gì cho nha đầu người buồn lòng ? "
Tiên lão nhân suy đoán , từ khi có Nguyên Tranh bầu bạn , Tiên lão nhân cảm thấy cuộc sống bớt buồn chán hơn . mấy ngàn năm nay một mình ở trong thế giới của ông tạo ra , đả lâu rồi không thấy cuộc sống thu vị như vậy , nha đầu này lúc nào cũng líu ríu bên ông kể đủ thứ chuyện hàng ngày , hiền lành trong sáng càng ngày khiến ông thật tâm yêu thích . Hôm nay nhìn nha đầu này mặt đầy tâm sự khác hẳn thường ngày khiến ông lo lắng không thôi.
" Tiên gia gia , Tranh nhi cảm thấy mình rất vô dụng "
" Tại sao ngươi lại nghỉ như vậy ? "
" Trong nhà ai cũng vất vả làm việc , hai đệ đệ còn nhỏ như vậy ngày nào cũng lên núi nhặt củi để cho cả nhà dùng .trời lạnh vậy cháu thấy tay hai đệ đều nực nẻ sưng đỏ hết , còn phụ thân và chú út mỗi ngày điều đi lên thị trấn làm việc , tối hôm qua thấy nương xoa thuốc ở bả vai cho phụ thân ta rất đau nhứt ,chỉ có ta mỗi ngày đều rãnh rổi còn phải khiến cho mọi người lo lắng , Tranh nhi thấy trong lòng rất khó chịu "
Nguyên Tranh rầu rỉ nói
Tiên lão ông thương tiếc xoa đầu của Nguyên Tranh
" Nha đầu ,ngươi không nên tự trách mình , trên đời này mỗi người đều có số phận sắp đặt sẳn cho mình ,nhân duyên giữa người và người cũng vậy , giàu nghèo .sướng khổ đều là nhân duyên của mỗi kiếp số của mỗi người tạo nên . Ngươi lo lắng cho họ vì ngươi xem họ là người thân của mình , đổi ngược lại họ đau lòng chăm lo cho ngươi , vì ngươi là cháu là con của họ , "
" Tranh nhi ước gì mình có thể làm gì giúp mọi người đở vất vả ,đả không làm được gì còn phải ôm cái bụng này thật chán ghét , vì nó mà phụ thân và chú út vất vả kiếm tiền thêm "
Nguyên Tranh hờn dổi , tới bây giờ nàng vẩn không cảm thấy mình đang mang một đứa bé cùng chung huyết thống của mình , nàng chỉ cảm thấy vì cái bụng này nàng không thể làm gì giúp mọi người , lại thường xuyên bị tập kích từ bên trong làm nữa đêm giật mình tỉnh giấc , tức giận không thôi
Tiên lão ông thấy bộ dáng trẻ con của Nguyên Tranh thì phì cười , nha đầu này ....
nhìn bụng nàng Tiên lão ông bấm đốt ngón tay lẩm bẩm . sau đó cười nói
" ngươi đừng oán hận nó , có thể nó là may mắn cho ngươi và gia đình ngươi đó " Tiên lão ông cười thần bí nhìn Nguyên Tranh ngơ ngác không hiểu
Nguyên Tranh đang ngồi nhặc thóc cùng Vương Thị , vì cả nhà đều ăn gạo tẻ , nên lâu lâu phải đem ra sàng lại nhặc thóc cùng sâu gạo , để khi nấu lên không còn thóc trộn lẩn , Trần Thị ngoài đồng hết công chuyện , nên bây giờ cùng hai nhi tử nhỏ lên núi tranh thủ nhặt củi ,sợ mùa đông không đủ dùng .trời càng ngày càng lạnh , cả nhà đều mặc áo bông củ mọi năm đả sờn hết không đủ ấm . Nguyên Tranh sợ lạnh dù ở trong nhà nhưng gương mặt tái đi , môi cũng xanh lại .
" Vương nãi nãi có nhà không ? " bổng hàng rào có tiếng phụ nhân kêu
" Ai đấy , mời vào " Vương thi ngạc nhiên lên tiếng , phải biết Nguyên gia nằm nép bên chân núi nhà nghèo khách cũng ít qua lại
Nguyên Tranh mắt cũng hướng ra sân nhìn , một phụ nhân nhìn trẻ hơn Vương thị , mặc bộ áo bông không mới không củ , tóc búi lên gọn gàng gắn cây trâm bạc , lại gần thấy trên tay bà ta cầm một cái khăn thêu hoa , vành tay đeo một hoa tay bằng vàng , cổ tay một chiếc vòng bạc , ngón tay cũng đeo nhẩn bạc , vóc người tròn trịa miệng cười toe toét , bước vào nhà ánh mắt không kiêng nể quan sát xung quanh , khóe miệng kín đáo trề xuống ,nhưng rất nhanh hướng Vương thị cười thân thiện nói
" ngài đây là Vương tỷ tỷ ? ta là bà mối trấn trên mọi người thường gọi ta là Hoa nương "
" Không biết Hoa nương tử đến nhà ta có chuyện gì " Vương thị nghi hoặc nói , bà mối đến đây làm gì , chẳng lẽ làm mai , hay là Nguyên Thủ Văn chuyện , trong lòng hưng phấn có chút mong đợi mời Hoa nương thị vào nhà , rót nước mời Hoa nương thị
" Ta hôm nay ghé nhà tỷ là có chuyện vui muốn thưa với tỷ , " Hoa nương thị cầm chung trà lên uống , bổng thấy vị nhạt nhẽo không có mùi thơm ghét bỏ để xuống vừa chậm rãi nói
" Không biết chuyện vui gì "
" Nhà Vương tỷ tỷ có một nhỉ tử đến tuổi kiếm nàng dâu ? ta cũng có nghe nhà tỷ đang tiềm mối , sẳn đây có hộ gia đình vừa ý nhi tử nhà tỷ đến nhờ ta hướng nhà tỷ nghị thân "
" Không biết nhà gái là khuê nữ nhà ai ? " Vương thị vui mừng hỏi
" Nhà gái cũng là cùng thôn Trường Xuân , nhà đơn chiếc mẹ góa con côi nhưng cũng có tài sản ,là nhà họ Triệu góa nương tử tên là Liễu thị , nữ nhi Triệu ngọc Dung năm nay 19 tuổi , là một cô nương tốt , Liễu thị chồng mất đả vài năm một mình chống môn hộ , nhà có 5 mẫu ruộng tốt trong nhà có nuôi heo cuộc sống cũng dể dàng ," Hoa nương thị rành rọt nói xong ngưng mắt nhìn Vương thị
" 19 tuổi xem ra lớn hơn Thủ Văn nhà ta 1 tuổi , không biết tại sao lại chưa nghị thân ?" Vương thị mặc dù cũng rất muốn nhi tử cưới được nàng dâu ,nhưng cũng chưa hồ đồ vội hỏi
" Đây không phải nương nàng luyến tiếc khuê nữ sao ? thật ra ta cũng xin thưa thật với Vương tỷ tỷ , Nương nàng muốn chiêu con rể để quán xuyến trong nhà , tỷ xem nhà có ruộng tốt heo ,gà không thiếu , nhà có hai mẹ con , nếu Nguyên Thủ Văn nhi tử của tỷ chịu hôn sự này , Nhà gái sẽ đưa lể 5 lượng bạc , thật sự là chuyện tốt khó gặp nha " Hoa nương thị nói tới đây hưng nước miếng văng tức tung
" đây là chuyện gì nhà , muốn Nguyên Thủ Văn nhà ta ở rể sao , không được đâu nha" Vương Thị kích động có chút tức giận
" Ở rể thì có làm sao chứ , thành thân rồi nữ tử đều thuận theo chồng không phải sao ? chỉ là ở bên nhà vợ thôi , nhà người ta lại đơn giản , tài sản cũng có Thủ Văn nhà Tỷ đở vất vả hơn , người ta đưa sính lể lại hậu nữa , tỷ xem bây giờ cưới dâu còn phải tốn tiền đằng này không tốn tiền lại có thêm 5 lượng bạc cái này hộ nông dân làm một năm cũng chưa có được đâu nha "
Hoa nương thị hèn mọn nói , bà ta vốn xem thường nhà Nguyên lão nổi tiếng nghèo khổ này , Nhưng vì 2 lượng bạc nhận được bên Liễu thị nên bà ta phải làm cữa hôn sự này , vốn tưởng điều kiện tốt như vậy , chuyện này dể dàng sẽ thành , dù sao nhà này cũng không có tiền cưới con dâu đàng hoàng , hơn nữa sự kiện khuê nữ là Mặc tú tài cũng khiến cho người ta khó có thể gả khuê nữ vào chịu nghèo khổ .
Vương thị càng nghe càng thấy lời nói Hoa nương chói tay , cái này không phải là đem bán nhi tử sao ? dù nhà họ nghèo nhưng cũng chưa từng nghỉ tới cho nhi tử đi làm rể nhà người , huống chi nhà họ chỉ có hai nhi tử , thời đại này ai không biết làm rể là nhục nhả thế nào , có con cũng không thể lấy họ của mình , khắp nơi bị người dè bỉu , nhưng trong lời của Hoa nương thị xem như ở rể là chuyện cở nào vinh quang , đừng tưởng bà không biết ngầm khi dể nhà bà không có tiền cưới nàng dâu chứ gì ? Vương thị cảm thấy tức giận lại không thể phát tiết , gượng cười nói
" Chuyện này ta không thể làm chủ được , đợi ta và người trong nhà bàn bạc lại sẽ trả lời , Hoa nương tử cũng đến lâu rồi ta không giử lại nữa , làm phiền rồi "
Hoa nương tử ngẩm lại cũng đúng nên cũng khách khí nói chờ tin tốt của Vương thị , liền đứng lên lắc mông đi ra , tới cữa liếc nhìn Nguyên Tranh ánh mắt soi xuống bụng to của nàng hèn mọn khinh thường hướng cữa rào mà đi .
Nguyên Tranh nhìn sắc mặt không thân thiện của bà ta thì khó hiểu , vào phòng khách thấy Vương thị mặt xanh mét ngồi đó . ngực phập phồng giận dử
" bà nội , bà không sao chứ ? "
" Nương , có chuyện gì vậy ? " Trần thị vừa bước vào nhà thấy vậy cũng hoảng hốt , bà làm dâu ở Nguyên gia cũng mười mấy năm chưa từng thấy mẹ chồng bà giận dử như vậy
" Thủ Văn của ta , thật là sao lại khổ như vậy , cũng tại ta làm nương vô dụng mà " Vương Thị nghỉ tới người ta tới kết thân nhưng khắp nơi đều khi nhục nhi tử nhà bà , ủy khuất khóc rống lên , Nhi tử bà hiểu chuyện hiếu thảo lại giỏi giang như vậy .
" Bốp! Thật là khi người quá đáng mà " Buổi tối sau khi đi làm về nghe chuyện Hoa nương thị đề cập Nguyên Thủ Mộc tức giận không kìm được vổ lên mặt bàn
" Cha , ta và đệ đệ lên trấn trên làm nghe không ít chuyện của Khuê nữ nhà đó , vóc dáng cũng bình thường nhưng tính tình giống nương nàng rất cương liệt chanh chua , ta còn nghe mấy người làm chung nàng ta cùng quản sự trên bến tàu dây dưa không rõ , mấy hôm trước bị vợ ông ta làm ầm ĩ , người như vậy sau không biết xấu hổ hướng Thủ Văn nhà ta qua làm rể chứ , tưởng mọi người đều là ngốc sao , cái gì mà 5 lượng bạc sính lể , tưởng mua người sao ? "
Nguyên Thủ Văn cúi đầu không nói , như bàn tay siết chặc nổi gân xanh tiết lộ cảm giác không dể chịu của hắn .
" Cái gì ? có chuyện này nữa sao ? " Vương thị cùng Trần thị khiếp sợ nói , vốn tưởng nhà kia khi dể nhà họ mới tới chiêu con rể , ai ngờ khuê nữ nhà họ lại có cái đức hạnh này . thật là muốn bịch mắt lừa gạt họ mà
" Ngày mai trả lời không chấp nhận hôn sự này ! Cũng đừng làm lớn chuyện " Nguyên lão hít một hơi thuốc trầm giọng nói .
Nguyên Tranh nhìn mọi người ai cũng không vui vẻ , không khí trầm mặc nặng nề , nàng biết chuyện này là có liên quan tới người đàn bà hồi sáng tới nhà ! tối nay vào thăm Tiên gia gia hỏi ngài một chút
*******************************
" Ngoài lề "
Nguyên Tranh . " Tiên gia gia , chú út bị người nhớ thương nha "
Tiên lão ông " nha đầu ! Nhớ thương này không nên mừng nha "
Nguyên Tranh " Tiên gia gia ! Cuộc sống thật khó khăn " rầu rĩ
Tiên lão ông " sao thế "
Nguyên Tranh " Không có thịt ăn nha "
Tiên lão ông " ??? "