[Đinh… Kiểm tra đo lường, túc chủ vừa hoàn thành một đơn chuyển phát nhanh đặc biệt, thưởng một toà tứ hợp viện ở đường vành đai 2 Đế Đô!]
“Vãi... Trâu bò!!”
Diệp Huyền kinh ngạc!
Đế Đô đó!
Đường vành đai 2? Tứ hợp viện?
Mấy từ này ở chung với nhau, có ý nghĩ gì?
Một phòng nhỏ ở Đế Đô đã trên dưới ngàn vạn, huống chi là tứ hợp viện?
“Hay là đi xem thử xem thế nào?”
Diệp Huyền nhìn sắc trời, đã tối rồi, cũng đến lúc tan việc.
Hắn không về công ty mà đến thẳng tứ hợp viện.
Theo địa chỉ mà hệ thống cung cấp, Diệp Huyền lái thẳng xe đến…
Nhưng hắn tìm trái tìm phải, cũng không tìm thấy cửa vào!
“A? Hình như là chỗ này mà?”
Diệp Huyền nhíu mày, nhìn địa chỉ mà hệ thống cung cấp: Ngõ số 8.
Nhìn lại biển báo giao thông ven đường, không sai mà.
Lại tìm một người bên đường hỏi thử, xác nhận nơi này chính là ngõ Hoàng thành.
Chỗ này có tên như vậy là vì đứng ở đây có thể nhìn thấy Tử Cấm thành rất rõ ràng! Chỉ cách khoảng 100 mét thôi!
Đúng là tứ hợp viện dưới chân hoàng thành mà.
Nhưng số 8 là chỗ nào?
Đi tới đi lui chỉ thấy tường cao ngói đỏ, khí thế bất phàm, nhưng sống chết không tìm được cửa vào!
Diệp Huyền bĩu môi, lại lái xe đi tìm cửa lớn.
Cuối cùng, Diệp Huyền cũng tìm thấy… Kiến trúc to lớn như vậy, chỉ có một cửa vào duy nhất!
Mẹ ơi!
Đây không phải là Hiệp vương phủ sao?
Hệ thống ban thưởng, nói là tứ hợp viện, nhưng thật ra là… vương phủ!
Chẳng trách Diệp Huyền đi quanh cả buổi mới tìm được cửa vào.
Toàn bộ ngõ Hoàng Thành và khu vực rộng lớn cung quanh đều là Vương phủ này? Vương phủ thì chỉ có suy nhất một của chính và một cửa sau phía bắc thôi!
Diệp Huyền: “…”
Có cần khoa trương như vậy không?
Ban thưởng một tòa vương phủ tứ hợp viện lớn như vậy cho mình!
Hắn đi vào.
Ây ya, ở cửa vương phủ còn có giới thiệu, nói rõ đây là di tích văn hóa tứ hợp viện.
Di tích văn hóa tứ hợp viện, có thể mua bán, nhưng không được phá bỏ.
Diệp Huyền: “…”
Hắn đi vào rồi mới biết, mình lái xe tìm cả buổi không thấy cửa đâu cũng có lí do cả.
Nơi này quá lớn!
Mặc dù Hiệp vương phủ không phải là vương phủ lớn nhất, nhưng cũng là phủ thân vương ở cuối triều đại cũ!
Lạc đà gầy còn hơn ngựa béo, dù vương phủ có nhỏ, cũng là vương phủ, không phải nơi mà nhà bình thường có thể so sánh được.
Mặc dù vương phủ này không được tính là quá lớn trong các vương phủ, nhưng cũng có năm khu!
Năm khu, nói cách khác là có đủ năm tầng kiến trúc trước sau!
Mỗi một khu đều được thiết kế đối xứng, theo thứ tự là cửa lớn, phòng khách, chính đường, hậu đường và hoa viên.
Diện tích?
Cũng không tính quá lớn, chỉ là Diệp Huyền đi cả buổi vẫn chưa hết, không thể ước lượng được. Khụ khụ.
Chỉ riêng vườn hoa đã có 4 cái. Cầu nhỏ nước chảy, hòn non bộ lầu các, thậm chí còn có một cái hồ nhân tạo nhỏ.
Diệp Huyền thầm líu lưỡi.
Nếu cả tòa Hiệp vương phủ này chỉ có một mình mình ở thì dù mỗi ngày đổi một phòng ngủ, chỉ sợ cũng phải một tháng mới hết ấy chứ!
Dưới chân Tử Cấm thành, tòa Hiệp vương phủ này, có giá trị lớn thế nào?
Hắn không dám tưởng tượng…
Diệp Huyền cũng để ý là, toà vương phủ này không hề rách nát, cổ xưa như hắn tưởng tượng, mà ngược lại...
Từ trong ra ngoài, đều được hiện đại hóa, trùng tu sạch sẽ! Bên ngoài thì cổ kính, bên trong thì sa hoa!
Trang trí còn đẹp đẽ tinh xảo hơn cả khách sạn du lịch năm sao, hiện đại hóa, nhưng cũng đầy hoài niệm.
Vừa nhìn đã biết là tác phẩm để đời của một nhà thiết kế lớn.
Có một vị luật sư đứng ở cửa chính, cung kính đợi Diệp Huyền.
“Diệp tiên sinh?”
Luật sư nhìn thấy Diệp Huyền ngồi trên xe ba bánh chuyển phát nhanh thì ngẩn ra.
“Móa, chủ nhân của tòa tứ hợp viện siêu siêu siêu cấp này là một nhiên viên chuyển phát nhanh?”
Dụi mắt mấy lần vẫn thấy như vậy.
Diệp Huyền đúng là nhân viên chuyển phát nhanh.
“Đúng vậy, chính là tôi, đến xem phòng ở.”
Mặt luật sư đần thối, xác nhận đi xác nhận lại mấy chục lần mới chấp nhận được chuyện Diệp Huyền chính là chủ nhân mới của tứ hợp viện này.
“Diệp tiên sinh, đây là giấy chứng nhận...”
Hắn đưa cho Diệp Huyền một tập tài liệu, là giấy chứng nhận quyền sở hữu ròa Hiệp vương phủ này cùng với hợp đồng mua bán.
Thì ra chủ nhân cũ của tòa Hiệp vương phủ này đang ở nước ngoài. Tòa Hiệp vương phủ này được vô số người tranh cướp, cuối cùng bán cho Diệp Huyền, tiền thì hệ thống đã giải quyết, không phải bỏ ra một cắc nào cả. Trong phủ có đầy đủ đồ đạc, chỉ cần xách mông vào ở thôi…
“Diệp tiên sinh, mọi thủ tục đã xử lý xong. Chúc mừng ngài! Giờ tòa Hiệp vương phủ này đã là tài sản của ngài rồi.”
Luật sư cung kính mỉm cười nói: “Không có vấn đề gì đâu, chỉ là chủ nhân cũ sửa sang lại tòa vương phủ này một năm trước xong thì không tới nữa. Chỗ này cần quét dọn lại một chút. Đây là số điện thoại của công ty dọn dẹp.”
“Được rồi.”
Diệp Huyền gật đầu: “Tôi sẽ tự sắp xếp.”
Luật sư đi khỏi.
Diệp Huyền tìm một công ty dọn dẹp, mời mười thím có kinh nghiệm đến quét dọn vệ sinh và đổi chăn đệm.
Hết cách rồi, tòa vương phủ lớn thế này, một, hai thím không làm hết được.
Dù gọi tới mười người thì cũng phải làm cả buổi mới dọn sạch sẽ được hết.
Diệp Huyền lái Mercedes Benz Maruti đến nhà để xe chuyên dụng của vương phủ, nằm trên giường ngủ lớn ở chính đường, hài lòng nghĩ: “Lần này, ít nhất cũng có chỗ dừng xe rồi!”
Hệ thống: “…”
Đây là Hiệp vương phủ đấy!
Một tòa vương phủ có lịch sử truyền thừa mấy trăm năm!
Kết quả cậu chỉ dùng làm “chỗ để xe và để đồ” sao?
Cậu không thấy cắn rứt lương tâm à?