Cô gái dẫn chương trình chị Đái Hóa ngẩn cả người!
Đáp án này của Diệp Huyền lại khiến cô ta nghẹn họng.
Cô ta đã hỏi rất nhiều người đàn ông về vấn đề này, chưa từng có ai trả lời cô ta như vậy cả…
Kiểu người từ đầu tới cuối không theo bài thế này cũng là lần đầu tiên chị Đái Hóa gặp phải!
Này này, anh có thể theo bài được không? Chúng ta có thể nói chuyện vui vẻ được không?
Chị Đái Hóa nhất thời không biết nên nói thế nào?
Tô Thiển Thiển xem thường, vẫn ở bên cạnh ăn kẹo que.
Xem kịch!!
Cô không ngốc, sao lại không nhìn ra người dẫn chương trình này đang giật dây?
Trong lòng xem thường.
Muốn chơi anh Diệp của tôi, đúng là ngây thơ!
Cô cũng biết một chút về Diệp Huyền, mặc dù chưa tới tứ hợp viện của hắn, nhưng cái Mercedes Benz Maruti và Rolls- Royce SUV cũng phải đáng giá đến mấy ngàn vạn đấy!
Chị Đái Hóa vẫn không cam tâm, hiếu kì hỏi: “Xin hỏi anh làm gì vậy?”
Diệp Huyền nhìn xa xăm, ánh mắt ẩn chứa hồi ức và sự tang thương: “Tôi là lãng tử, mỗi ngày lái xe từ nam đến bắc, từ đông sang tây, cả ngày ngẩn ngơ ở biệt thự, ở chung cư, mệt mỏi lang thang giữa đông đảo các cô gái, muốn rời khỏi các cô ấy để nghỉ ngơi một chút mà các cô ấy cứ gọi điện mãi không tha!”
Chị Đái Hóa sững người: “???”
Mía, kiểu gì vậy?
Đáp án này, lại đổi mới tam quan của chị Đái Hóa một lần nữa!
Dù sao, trước đó cô ta đã livestream nhiều như vậy rồi, nghe được biết bao câu trả lời, nhưng lại lần đầu tiên nghe được câu trả lời như vậy!
Đúng là tươi mát thoát tục!
Dưới màn hình livestream, gần trăm bình luận bay lên…
Vô số bạn gái xem kênh của chị Đái Hóa đều phát điên.
“Có ý gì?”
“Nghe không hiểu!”
“Ngưu bức! Tôi không thể nghĩ ra từ nào khác hợp hơn để hình dung hắn cả.”
“Anh giai này rất đẹp trai, nhưng nói tới nói lui, có thật sự như lời hắn nói không?”
“Tôi bắt đầu thích hắn rồi đấy!”
“Hắn sẽ không phải là một… hì hì, Ngưu Lang (trai bao) chứ?”
“Ngưu Lang đẹp trai như vậy, một năm kiếm được hơn ngàn vạn cũng không phải không được.”
Chị Đái Hóa cắn răng một cái, tiếp tục hỏi: “Xin hỏi tiên sinh, nghề nghiệp của anh là gì?”
Diệp Huyền: “Đưa chuyển phát nhanh.”
Bang lang ~~
Ai nha ~~
Chị Đái Hóa giẫm trên giày cao gót lảo đảo, trực tiếp ngã xuống đất.
Mọi người xung quanh cũng ngã khuỵu, cảnh tượng vô cùng ba chấm.
Bình luận dưới màn hình livestream bùng nổ!
“Nhân viên chuyển phát nhanh...”
“Ôi cha mạ ơi!”
“Mẹ nó!”
“Đáp án này, quá ngoài dự liệu!”
“Không có tâm bệnh, đưa chuyển phát nhanh! Lăn lộn trong đám phụ nữ đông đảo, không có tâm bệnh!”
“Ngưu bức, chịu phục!”
“Ha ha, đưa chuyển phát nhanh mà thu nhập mấy chục triệu? Lừa quỷ chắc?”
“Đừng có mơ lừa tôi là nhân viên chuyển phát nhanh!”
Chị Đái Hóa đảo mắt, nghĩ đến một ý kiến, liền chỉ lên người Diệp Huyền: “Được thôi, tiên sinh, vậy tôi có thể hỏi, đồ anh đang mặc trên người hôm nay, đáng giá bao nhiêu không?”
Nói anh giai làm chuyển phát nhanh mà có tiền như vậy, chị Đái Hóa đánh chết cũng không tin!
Nếu làm chuyển phát nhanh mà có tiền như vậy, thì mình đi làm dẫn chương trình livestream làm gì?
Xem tôi xé nát lời nói xàm của anh đâyyyy.
Diệp Huyền lại rất bình thản: “Ừm... Cũng tầm mấy trăm vạn...”
Lại hiện lên vẻ kinh sợ.
Người đang xem livestream, cũng trở nên yên lặng.
Chị Đái Hóa bắt đầu châm chọc: “Xin hỏi, trang phục của anh mấy trăm vạn, cụ thể là?”
Diệp Huyền bắt đầu liệt kê: “Chiếc áo khoác này là do nhà thiết kế Anderson của Loewe đích thân thiết kế, chế tác thủ công, ngày mai sẽ ra mắt ở tuần lễ thời trang Milan, vậy nên tạm thời chưa có giá bán. Nhưng tham khảo giá quy định của Loewe thì riêng chiếc này chắc chắn phải mấy trăm vạn.”
Thật ra hắn không muốn nhiều lời. Có một số thứ là sự thật, nhưng chưa chắc người ta đã muốn nghe.
Diệp Huyền cũng lười giải thích nhiều.
“Đồng hồ Patek Philippe, 150 vạn.”
“Quần Versace, hơn 3 vạn...”
“Áo thun Armani, hơn 2 vạn...”
“Giày da Loewe, hơn 5 vạn...”
Diệp Huyền nói từng cái một.
Người chung quanh, và bình luận dưới livestream lại bùng nổ, nghị luận ầm ĩ!
“Ha ha, nói láo, chắc chắn là nói láo! Tôi là fan của Loewe đây, sao tôi không biết Anderson đại thần lại thiết kế riêng riêng cho một tên nhân viên chuyển phát nhanh? Đúng là nực cười!”
“Trông chững chạc đàng hoàng mà lại nói hươu nói vượn!”
“Không không! Tôi cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy đâu!”
Một cô gái khác nói: “Tôi vừa mới là 4K, nhìn kỹ thì cái áo khoác này rất giống tác phẩm của đại sư Anderso. Chi tiết chế tác, đều ngập tràn cảm giác thiết kế. Tôi là fan của Anderson mấy chục năm, không thể giả được.”
“Mé! Có thể để cho Anderson đích thân thiết kế, chế tác thủ công, phải là bậc thần tiên nào?”
“Tôi không biết quần áo của hắn có phải là của Loewe không, nhưng tôi biết đồng hồ! Chiếc đồng hồ trên tay anh giai đó đúng là Patek Philippe bản số lượng có hạn. Tôi chính là đại diện bán hàng của Patek Philippe trong nước, ít nhất cũng hơn 100 vạn.”
Trực tiếp bình luận, nổ!
Chị Đái Hóa có thể tận mắt quần áo phụ kiện của Diệp Huyền, làm livestream Đái Hóa, ít nhất cô ta cũng phải có mắt nhìn một chút.
Patek Philippe, đúng là thật.
Đồng hồ hơn một trăm vạn.
Đang nằm trên cổ tay của anh giai chuyển phát nhanh.
Chị Đái Hóa ngu ngơ…
O((⊙﹏⊙))o!
Tam quan sập!
Trời ạ!
Mai tôi không đi livestream nữa, tôi muốn đi làm nhân viên chuyển phát nhanh!Sau đó, Diệp Huyền cùng Tô Thiển Thiển đi xem phim.
“Xem cái gì?” Tô Thiển Thiển hỏi nói, “Anh quyết định đi.”
“P Storm 4?” Diệp Huyền nhìn danh sách phim, nói.
“Tại sao không phải là Avengers 4?” Tô Thiển Thiển hiếu kì, “Không phải đàn ông con trai các anh đều thích xem loại phim đó sao?”
Diệp Huyền đổ mồ hôi hột, hắn không thể để Tô Thiển Thiển biết mình cùng Lộ Trì Trì đi xem Avengers 4 được, nếu không thì sẽ phiền phức lớn.
“Khụ khụ, anh cảm thấy Cổ Tử rất hay đi từ thiện, anh xem phim của ông ấy, cũng chính là cống hiến một phần lực lượng…”
Nói xong, Diệp Huyền thầm khen mình cơ trí!
“Ừm, nói như vậy cũng đúng!”
Hai người đi vào sảnh xem phim.
Phim bắt đầu.
Hiện tại, Hongkong không thể huy hoàng như trước kia, đều dùng những kịch bản kiểu cũ, P Storm 4 cũng không ngoại lệ, xem mở đầu đã đoán được kết thúc, ngay cả chuyện Cổ Tử sẽ diễn thế nào cũng ‘đoán’ được.
Xem hết bộ phim, Diệp Huyền và Tô Thiển Thiển đều hơi đói bụng, bắt đầu đi ăn cơm.
Đến một nơi gọi là Mãn Việt Hiên.
Rất nhanh, đồ ăn đã được đưa lên.
Cà xào chín tầng, cơm chiên tôm dứa, thịt bò tiêu đen, tôm thủy tinh bóc vỏ…
“Ừm... Cái này không tệ...”