“Tôi ở phòng thuê.”
Phan Kiều thoải mái nói: “Em cũng vậy. Tương lai chúng ta cùng phát triển, sớm muộn cũng sẽ mua được phòng ốc của mình.”
Diệp Huyền: “???”
Cô gái này, chẳng lẽ là vô dục vô cầu?
Nhìn Diệp Huyền không nói gì, Phan Kiều lại mừng thầm.
Hắc hắc, tôi đã sớm biết lai lịch của anh rồi, còn giả nghèo cùng tôi?
Thực ra, Phan Kiều là một cô gái trà xanh tâm cơ, đẳng cấp cực cao.
Hôm qua, dì Tống gọi điện thoại cho cô, cô đã hỏi cẩn thận tình huống của Diệp Huyền, hai mắt tỏa sáng.
Trời! Vẫn còn loại đàn ông anh tuấn tuổi trẻ lại có tiền như vậy sao!
Phan Kiều biết Diệp Huyền có nhà, có xe thể thao, cổ phần vân vân.
Phan Kiều đã nhận định Diệp Huyền là một thần hào khiêm tốn, thậm chí là phú nhị đại, cho nên cô hoàn toàn không thèm để ý khi Diệp Huyền “giả nghèo, dù Diệp Huyền nói cái gì, cô đều không đổi.
Phan Kiều ra vẻ hiền lành, xinh đẹp cười hiền: “A... à, con người của em không coi trọng vật chất, chỉ coi trọng nhân phẩm, hai người tính cách phù hợp là được rồi.”
Qua ánh mắt không ngừng lấp lóe của người kia, Diệp Huyền đã đánh giá được nội tâm và suy nghĩ chân chính của người này, trong lòng hawsnn mỉm cười.
“Trà xanh cao cấp thật. So với Mạc Lỵ lỵ trình độ còn cao hơn.”
“Dù có che giấu, cũng không gạt được tôi. Giả vẫn là giả, diễn kịch vẫn là diễn kịch, không thể thành thật được.”
“Nếu cô nói không thèm để ý, vậy thì chờ xem kịch vui thôi.”
Diệp Huyền âm thầm hạ quyết tâm, hắn muốn để cô gái trà xanh này bộc lộ bản chất, xem trò hề.
Đã khám phá được bản chất trà xanh của Phan Kiều, Diệp Huyền để mặc cô biểu diễn.
“Tôi à, tôi thích giặt quần áo nấu cơm...”
Cô thao thao bất tuyệt kể lể mình hiền lành thế nào, không vật chất cỡ nào, tương lai cô định chăm sóc gia đình, chăm sóc chồng con •••
Ánh mắt Diệp Huyền không nhìn Phan Kiều mà nhìn về phía Thanh Nịnh sát vách.
Phan Kiều mà so với Thanh Nịnh thì xách giày cũng không xứng.
Vừa lúc, Thanh Nịnh cũng bị Chu Nguyên làm phiền quá sức.
Kỳ thật Chu Nguyên nói chuyện rất nho nhã lễ độ, hắn cũng có kinh nghiệm bắt chuyện.
Nhưng Thanh Nịnh lại thích Diệp Huyền không chịu nổi, Chu Nguyên có tốn sức cũng vô dụng thôi.
Mười năm phút sau.
Diệp Huyền tằng hắng một cái, đứng lên, xấu hổ mà không mất đi vẻ lịch sự mỉm cười: “Được, Phan tiểu thư, hôm nay chúng ta quen biết. Tôi còn có chút việc, phải đi bây giờ.”
“A?”
Tự nhận là đã hiểu rõ đại kế giả nghèo của Diệp Huyền, Phan Kiều đã nắm giữ quyền chủ động, thất vọng không thôi.
Nhưng cô cũng biết, Diệp Huyền là người có tiền, mình không thể làm trái, một khi chọc giận người ta, gà bay trứng vỡ thì lúng túng.
Trước khi kết hôn, nhất định phải thể hiện hiền lành dịu dàng, dù là giả vờ cũng được.
“Được rồi.”
Phan Kiều đứng lên ôn nhu nói: “Anh có việc bận sao?”
“Sang nói chuyện phiếm với cô gái bên kia!”
Diệp Huyền đáp gọn gàng dứt khoát, rồi chỉ sang Thanh Nịnh.
Phan Kiều đờ đẫn••
⊙⊙!
(⊙o⊙)...!
Đi nói chuyện phiếm cùng cô bé kia?
Anh thẳng thắn nhỉ!
Rõ ràng đối tượng hẹn hò là tôi, kết quả anh lại chạy đi nói chuyện phiếm với người khác?
Vậy tôi là cái gì?
Diệp Huyền căn bản không quan tâm đến Phan Kiều, hắn đi đến trước mặt Thanh Nịnh, cười cười nói: “Nói với hắn 15 phút cũng được rồi. Đi thôi?”
Chu Nguyên đờ đẫn: “Meo meo meo?”
Tình huống gì thế này?
Nói với tôi 15 phút là đủ rồi?
Tôi là gì? Nói chuyện với tôi là ban ân sao?
Thanh Nịnh là đối tượng hẹn hò của tôi mà!
Anh muốn đưa đi là đi à?
“Anh!”
Chu Nguyên tức giận đứng lên, muốn phát tác tại chỗ.
Nhưng để hắn không tưởng tượng được là ••
Thanh Nịnh phản ứng.
“À.”
Thanh Nịnh vui vẻ bừng bừng: “Đúng rồi! Đã 15 phút! Chu Nguyên, tối nay rất hân hạnh được biết anh. Nhưng mà giờ tôi có chút việc gấp, phải đi trước 88!”
Cô nói xong thì trực tiếp đi theo Diệp Huyền ra ngoài cửa •••
Chỉ để lại Chu Nguyên đờ đẫn trong gió.
Chu Nguyên: (╯)╯ ki┻┻┻!,
Vì cái gì tôi hẹn hò bạch phú mỹ, bị một tên chuyển phát nhanh nghèo (hắn nghe được hai người bên cạnh nói chuyện với nhau) cứ thế bắt người đi?
Chu Nguyên, bắt đầu hoài nghi nhân sinh!
“Đồ khùng! Tao sẽ không bỏ qua cho mày!”
Chu Nguyên cảm thấy trên đầu xanh mơn mởn, trên mặt nóng bừng.
Quanh quán cà phê là quần chúng ăn dưa, mọi người đang thì thầm nói chuyện.
“Nhìn thấy không? Tôi thấy lợi hại thật!”
“Vừa rồi hai đôi này đi xem mắt, một người tự xưng là đi đưa chuyển phát nhanh, sau đó hàn huyên một hồi lại đứng lên đi tới chỗ thiếu nữ cổ phong, bạch phú mỹ, nói một câu rồi đưa đi!”
“Đúng vậy a. Không xem sắc mặt của người hẹn hò với cô bạch phú mỹ kia luôn ••• “
“Muốn sinh hoạt không có trở ngại, trên đầu dù sao cũng phải có ít màu xanh! Bạn à, nhìn thoáng chút đi.”
“A a a!”
Chu Nguyên nghe xung quanh xì xào bàn tán, hắn phát điên.
“Diệp Huyền, Diệp Huyền, mày chờ đó cho tao. Thanh Nịnh là của tao, tên chuyển phát nhanh mà tự tin, dám đoạt người yêu của tao à? Chu Nguyên cũng không phải là kẻ dễ trêu.”
Trong mắt Chu Nguyên lóe lên vẻ hâm mộ và đố kỵ.
Cũng phiền muộn muốn chết còn có cô gái xem mắt với Diệp Huyền—— Phan Kiều.
Cô cắn chặt hàm răng, kìm nén cơn bực bội.
“Diệp Huyền, anh sẽ bị tôi bắt làm tù binh, nhất định tôi phải thu phục anh, để anh ngoan ngoãn nghe lời làm chồng của tôi.”
Diệp Huyền và Thanh Nịnh sóng vai đi ra khỏi quán cà phê, để lại Chu Nguyên và Phan Kiều oán khí đứng nhìn ở sau cửa.
Đương nhiên Diệp Huyền rất rõ ràng hai người này tức giận thế nào, nhưng bây giờ hắn còn sợ ai đây?
Thanh Nịnh mặt ửng hồng, nhu thuận đáng yêu, cùng Diệp Huyền đi ra đầu đường.
Không đi xem mặt theo lời mẹ nói, đi cùng với Diệp Huyền, Thanh Nịnh cảm thấy không khí cũng trở nên ngọt ngào hơn rất nhiều.
Hô!
Cô thoải mái thở dài ra một hơi.
Hai người đi bộ mà không nói lời nào, mặc cho không khí kỳ lạ đó dần dần lên men.
Duyên tuyệt không thể tả, tình không biết từ lúc nào đã đậm sâu như thế.
Trong đầu Thanh Nịnh bỗng nảy ra một câu nói như vậy.
Cô biết, một chữ tình này huyền diệu ra sao.