Sau khi Vọng Hải Lâu suôn sẻ khai trương không lâu, Trần Thần tính toán vài khoản mục. Anh vừa lòng phát hiện Vọng Hải Lâu làm ăn rất phát đạt, trong vài ngày ngắn ngủi đã thu được hơn một ngàn lượng bạc! Dù chi phí trang hoàng Vọng Hải Lâu lúc trước tốn kém nhưng nếu giữ vững phong độ như hiện nay, một tháng sau sẽ hoàn lại vốn. Ngoài ra, hải sản không mất tiền, nhà là của mình, chỉ tốn tiền lắp ráp tàu đánh cá ban đầu và tiền công của ngư dân! Mà thi thoảng lại đánh được một ít hải sản quý hiếm, Tề gia hoặc bán hoặc giữ lại đều hời. Hơn nữa, đội tàu cũng bắt đầu có lợi nhuận. Khi Trần Thần đem kết quả đưa cho Kiều quản gia xem, ông vừa lòng gật đầu, phá lệ vỗ vai Trần Thần nói “Cố lên!” khiến Trần Thần vui sướng + kinh ngạc nói không ra lời, chỉ biết mở to mắt nhìn Kiều quản gia rời đi.
Bận bịu qua tiết Trung Thu, Trần Thần nhân tiện để Tề Xảo về nhà nghỉ ngơi, bản thân thì bắt đầu lo việc ở tiệm tơ lụa và xây nhà. Công việc tuy nhiều nhưng nhẹ nhàng hơn so với trước. Lúc này, y phục của tiệm tơ lụa chuyển sang kiểu dáng phù hợp với mùa thu. Trần Thần sửa lại dựa theo trang phục của nữ chính trong phim truyền hình cổ trang, trang phục cổ trang của nam sửa thành kiểu trung tính làm riêng tặng Tề Xảo. Trang sức độc đáo phối kèm cũng là mẫu bán chạy trong mùa thu năm nay. Có thể nói năm nay Tề gia rực rỡ hào quang, khác hẳn với sự im ắng những năm trước, không biết này là phúc hay họa.
Hôm nay, sau khi gửi bản vẽ mẫu y phục mới, Trần Thần muốn ra bờ biển khảo sát, nhưng đến bãi đậu xe thì phát hiện, chiếc xe ngựa cải tiến chẳng thấy tăm hơi.
“Lão gia.” Tiểu tư trông coi thấy Trần Thần đến liền nhanh nhẹn hành lễ.
“Chiếc xe ngựa thứ hai ta cải tiến đâu rồi?”
“Cái xe đấy….” Tiểu tư nuốt nước miếng, ngập ngừng trả lời, đầu cúi thật sâu, “Bị Kiều quản gia lấy đi mất rồi ạ.”
“Kiều quản gia?”
“Vâng ạ… Kiều quản gia còn bảo… Xe ngựa của ông để lại, phiền lão gia…. Sửa thêm một chiếc ạ.” Nói xong, tiểu tư vội vàng lùi ra sau.
Tràn Thần đứng hình, nửa ngày mới thở dài.
“Kiều quản gia à… Ta biết rồi, ngươi lui xuống đi.”
Tiểu tư xoay người rời đi.
“Đợi đã. Gọi xa phu tới đây, kêu hắn cùng ta ra ngoài một chuyến.”
Tiểu tư quay lại, hành lễ, “Dạ, lão gia.”
Lát sau xa phu tới, Trần Thần để hắn đánh xe ngựa cùng anh ra ngoài. Xa phu nhìn lướt qua bãi đậu, quả nhiên không thấy hai chiếc xe ngựa mới kia, sau đó hiểu ý Trần Thần, thuần thục đánh xe đến nhà thợ mộc.
Thợ mộc vừa mở cửa thấy Trần Thần, rồi nhìn tiếp… xe ngựa ở đằng sau, thợ mộc vô cùng quen thuộc cảnh này, lập tức đóng sầm cửa.
Trần Thần đối diện với cánh cửa đóng chặt, vừa bực vừa bất đắc dĩ.
“Thợ mộc, mau mở cửa, chúng ta đến sửa xe ngựa!”
Không có tiếng trả lời, nhưng bên trong lại truyền đến âm thanh loảng xoảng rầm rầm.
Trần Thần yên lặng lùi về sau một bước. Có lẽ nào thợ mộc không chịu nổi nữa, chuẩn bị giết anh!
Khi Trần Thần đang miên man tưởng tượng đủ loại viễn cảnh có thể xảy ra, cánh cửa gỗ mới vừa đóng không lâu một lần nữa mở ra. Thợ mộc khăn gói hành trang, thở hổn hển, hai mắt trừng trừng nhìn Trần Thần.
“Đi thôi! Ta đi với các ngươi!”
Trần Thần há hốc miệng, muốn thanh minh chúng ta không phải kẻ bắt cóc. Nhưng dưới con mắt hung tợn của thợ mộc, anh không tài nào thốt nên lời.
“Ta không cho phép các ngươi cướp con ta lần nữa! Lần này ta và các ngươi đi!”
Nhận được những ánh mắt hoài nghi và tiếng xì xào bàn tán từ chung quanh, Trần Thần rất là áp lực! Vô tình đảo mắt còn thấy một vài gia nhi cầm gậy gộc hướng về phía này khiến tâm can Trần Thần phát run.
“Ta chỉ muốn nhờ ngươi sửa chiếc xe ngựa thôi mà, có ý gì đâu!” Trần Thần khẩn trương luống cuống giải thích. Anh cũng không muốn chỉ vì chuyện vặt vãnh mà làm ầm ở đây.
“Hừ! Xe ngựa chính là con ta! Các ngươi nhẫn tâm mang nó rời khỏi ta, các ngươi muốn ta sống sao!”
“…Ngươi có thể sửa thêm vài cái mà? Như vậy sẽ sớm có lại con!”
“Hừ! Nếu không vì vậy, ta chịu đi cùng với các ngươi sao!”
“…À.”
“Hóa ra là thế! Đúng là, còn tưởng có chuyện gì chứ!” Đám người tụ tập xem trò vui lũ lượt rời đi. Mấy gia nhi… trông như côn đồ đòi nợ thuê cũng vứt gậy gộc trong tay xuống, ly khai toàn bộ.
“Đi thôi! Đừng lãng phí thời gian nữa!” Thợ mộc mất kiên nhẫn bước bước dài lướt qua Trần Thần, trực tiếp chui vào xe ngựa, chỉ huy xa phu, giục hắn nhanh lên. Sửa xong sớm, hắn còn về ăn cơm nữa!
Trần Thần lừ lừ leo lên xe ngựa, hồi lâu mới lấy lại tinh thần.
“Ngươi… Đi theo ta?”
Thợ mộc mặc kệ anh.
“Không sửa ở xưởng nhà ngươi cũng được à? Thiếu dụng cụ thì sao?”
Thợ mộc quay đầu trừng mắt, liếc Trần Thần, “Ngươi cho ta là ai? Ta chính là thợ mộc giỏi nhất bản thành! Có phú hộ nào chưa từng thuê ta đóng vật dụng chứ!”
Thợ mộc vỗ vỗ vào hành trang sau lưng, “Dụng cụ của ta đều trong này cả! Ta nói cho ngươi nghe, nếu không vì xe ngựa, ngươi nghĩ rằng ta sẽ nguyện ý đi theo ngươi sao? Ta có khi nào đóng đồ dùng mà không làm tại nhà mình đâu!”
“À, vâng! Vậy… Nếu ngài đã mất công đi, chi bằng… giúp ta đóng thêm mấy thứ khác đi!”
“Thứ khác?” Ánh mắt thợ mộc có chút dao động.
Trầm ngâm một lúc, thợ mộc háo hức lắm rồi nhưng vẫn cố tình giả đò mất kiên nhẫn, tức giận hỏi Trần Thần: “Ngươi… còn muốn đóng thứ gì?”
“Sô pha này, bàn ghế và…”
Trần Thần nín cười nói với thợ mộc một ít đồ gia dụng trong xã hội hiện đại. Theo sự miêu tả của anh, hai mắt thợ mộc càng ngày càng sáng, lúc sau còn chẳng thèm giả bộ không quan tâm nữa, khách sáo gì gì đó đều vứt sau đầu, hưng phấn cùng Trần Thần thảo luận cấu tạo, cách làm cùng tác dụng của mấy thứ này.
Dọc đường đi, hai người càng nói càng hăng. Nhất là thợ mộc, ở trên xe ngựa liền lôi máy bào ra, hai mắt sáng bừng nhìn Trần Thần.
“Nếu không thì ta bắt đầu làm luôn đi! Như vậy có thể sớm sửa xong!” Nói xong liền ấn máy bào lên vách thùng xe.
“Từ từ!” Trần Thần vội vàng kéo thợ mộc lại, đè tay hắn xuống, “Xe ngựa còn đang di chuyển! Chú ý an toàn! Vả lại, mấy thứ kia cũng không cần gấp.”
Thợ mộc mất hứng, trừng mắt nhìn Trần Thần, “Ngươi không tin tưởng kỹ thuật của ta à! Ta đã nói với ngươi, đừng nói xe ngựa đang chạy, dù là đò đang trôi trên sông, ta đều có thể làm tốt!”
“Phải, phải…. Ta tin tay nghề của ngươi! Nhưng ta thật không nóng lòng, còn rất nhiều chi tiết chưa nói nữa! Trước tiên ngươi cứ cất đồ nghề đi được không?”
Thợ mộc hết nước, trề môi than thở lầu bà lầu bầu cất máy bào, tiếp tục nghe Trần Thần nói về những điều cần chú ý về giá sách treo trên tường. Xa phu ngồi bên ngoài đánh xe ngựa, trong lúc vô tình nghe được thấp thoáng, âm thầm chảy mồ hôi lạnh.
Cha mạ ơi! Ta còn đang đánh xe đấy nhá! Thật sự muốn ngồi trên xe tiến hành cải tạo sao…
“Giá!” Vung roi quất ngựa một tiếng “chát” vang dội, ngựa kéo xe phi nước kiệu.
—— Sớm sớm về đến nơi là tốt nhất! Trên đường thật sự quá là nguy hiểm!
“Xa phu, trước đừng về Tề gia, đánh xe đến biệt viện mới kia!” Trần Thần nghe thấy tiếng roi ngựa mà hồi thần, nhanh chóng phân phó.
“… Rõ.” Chỗ đấy cách đây không gần nha! ~~o(_)o
~~Xa phu âm thầm cắn khăn trong suốt hành trình, ba người an an ổn ổn đến nhà mới của Trần Thần.
Xuống xe, đập vào mắt là khoảnh sân thanh nhã theo kiến trúc Giang Nam, thợ mộc thầm than sợ hãi. Cô gia Tề gia quả là có bản lĩnh! Biệt viện độc đáo và đẹp như này hắn chỉ mới thấy qua ở phương nam, phương bắc hầu như không có!
Biệt viện được xây dựng không hẳn là lớn. Đấy là so sánh với nhà danh môn mà nó, chứ so với đại hộ bình thường thì lớn hơn nhiều rồi. Tường ngoài biệt viện không sơn sắc đỏ thẫm phổ biến ở phương bắc, mà lại sơn màu xám nhạt ánh xanh, mái nhà lợp ngói đen đồng điệu với màu tường, kiến trúc tổng thể khá giống với phía nam, nhưng so với tiểu lâu thơ mộng* lại hơn ở nét uy nghi.
(*)Nguyên văn là yên vũ tiểu lâu. Yên vũ là mưa phùn, mưa bụi, ngoài ra nó còn ẩn dụ cho cảnh vật như như sương như khói, như ảo như mộng, rất thi vị.
Tiến vào biệt viện nhìn kỹ, thợ mộc ngây ngẩn cả người.
Mảnh sân rộng rãi thoáng mát, trồng rất nhiều loài hoa và cây cối, hai bên là hành lang dài, ở giữa là một hồ nước xây bằng đá, giữa hồ đặt một pho tượng. Hắn thấy rất kỳ lạ, tuy chưa từng thấy qua nhưng trực giác mách bảo đây là thứ tốt. Xa xa là phòng ốc và tường viện, nhìn không rõ lắm nhưng kiến trúc vẫn lộ ra kiểu cách tinh xảo.
“Được rồi, ngắm đủ chưa? Chúng ta bắt tay vào việc thôi.” Trần Thần cười nhắc nhở thợ mộc.
Thợ mộc hoàn hồn, phức tạp nhìn thoáng qua Trần Thần.
“… Ngươi cũng thật lắm tiền.”
Trần Thần cứng đờ, phẫn nộ quệt mũi. Chính vì biệt viện này mà anh đã phải ký khế ước vay nợ. Nếu về sau không kiếm được gấp đôi tiền xây biệt viện, anh buộc phải bán mình —— Được rồi, anh biết điều này là không có khả năng! Nhưng trên khế ước vay nợ quả thật viết như vậy! Trời biết lúc ấy anh ký xong hồn vía lên mây cỡ nào!
“Đi thôi! Chúng ta sang khu bên cạnh.”
Dẫn thợ mộc và xa phu đang đần ra dắt xe ngựa vào trắc viện*, Trần Thần sai tiểu tư trông giữ biệt viện đi lấy tài liệu cần dùng cùng bản vẽ anh để trong chính phòng đến.
(*)trắc ( 侧) là bên cạnh, viện (院) là khu nhà có tường thấp bao chung quanh.
“Thợ mộc, từ giờ ngươi sẽ làm việc ở đây nhé! Cần gì cứ phân phó tiểu tư vừa rồi đi đặt mua là được. Xa phu, ngươi ở lại giúp thợ mộc một tay.”
“A… A, dạ.” Xa phu còn chưa hoàn hồn ngây ngốc trả lời.
“Ừ. Thợ mộc, ngươi xem còn thiếu gì không?”
Thợ mộc quan sát một vòng trắc viện, phát hiện cho dù đây là chỗ ở dành cho ngoại nhân nhưng bố trí rất chu đáo tỉ mỉ.
“Nơi này tốt lắm, thiếu gì ta sẽ nhờ tiểu tư làm, ngươi không cần quản! Với cả đừng kêu thợ mộc này thợ mộc nọ, ta có tên có họ đàng hoàng!”
“Ờm… Vậy ngươi họ gì?”
“Họ Khâu, tên một chữ duy nhất, Mộc trong mộc đầu, tên đầy đủ Khâu Mộc.”
“Vậy Khâu Mộc, khi nào thì…”
“Gọi ta là thợ mộc Khâu!”
Đây khác gì gọi thợ mộc đâu. Trần Thần thầm phỉ nhổ trong lòng.
“Thợ mộc Khâu khi nào thì bắt đầu công việc? Tiền công tính như thế nào?”
“Bắt đầu ngay và luôn đi! Tiền công à! Ấn như lúc trước trả là được. Về phần sô pha gì đó… Chờ khi nào đóng xong thì tính sau!”
“Được! Vậy làm phiền ngươi!”
Thợ mộc Khâu mất kiên nhẫn phất tay. Mở hành trang phía sau, bày hết dụng cụ bên trong ra. Chộp lấy một cái liền nhắm phía xe ngựa.
Trần Thần lần thứ hai yên lặng lùi về sau một bước, chờ bản vẽ đưa tới.
Không lâu sau tiểu tư liền đem gỗ và những đồ vật cần thiết đến. Đem bản vẽ đưa cho Trần Thần, xác định không còn chuyện của hắn, tiểu tư liền trở về canh giữ.
Trần Thần lật bản vẽ trong tay, thấy đúng là những gì mình vẽ, hơn nữa có rất nhiều, giao toàn bộ cho thợ mộc Khâu. Thợ mộc Khâu ném việc trong tay đi, hai mắt tỏa sáng tiếp nhận bản vẽ, lật từng trang một xem.
Kỳ thật Trần Thần rất muốn nhắc nhở thợ mộc Khâu: nước miếng sắp rớt cả rồi! Phải chú ý hình tượng chứ! Nhưng nhìn vẻ mặt cuồng nhiệt của hắn, Trần Thần sáng suốt ngậm miệng.
Thợ mộc Khâu xem xong liền cuộn lại cất kỹ trong ngực, Trần Thần bàn giao một ít sự tình cho hắn rồi ly khai.
Từ lúc đó, thợ mộc Khâu toàn tâm toàn ý vùi đầu cải tạo xe ngựa và đóng sô pha bàn ghế. Ban đầu hắn còn về nhà qua đêm, nhưng vài ngày sau hắn ở lỳ tại trắc viện trong nhà mới của Trần Thần, sáng chiều tối đều không về nhà. Ngay cả ăn uống ngủ nghỉ cũng trực tiếp giải quyết tại đây.
Phu lang của thợ mộc Khâu thật sự không chịu nổi, quơ lấy chày cán bột trực tiếp vọt vào nhà mới của Trần Thần. Lúc ấy Trần Thần đang cùng thợ mộc Khâu thương lượng cách đóng ghế quý phi* cùng xích đu. Đối diện với khí thế hừng hực của một ca nhi, lá gan của Trần Thần, thợ mộc Khâu và xa phu hỗ trợ đều run lên, nhất tề lùi về sau một bước.
(*) 贵妃椅:
Cuối cùng, dưới cái nhìn chằm chằm của phu lang nhà mình, thợ mộc Khâu ngoan ngoãn bước ra khỏi hàng, bị phu lang xách tai lôi vào góc nghe giáo huấn, để lại Trần Thần cùng xa phu trộm xầm xì tán phét. Lúc ấy Trần Thần còn hả hê trong lòng vì A Xảo nhà anh thật hiền lành!
Cũng không biết thợ mộc Khâu nói gì với ca nhi, rốt cuộc trấn an thành công phu lang nhà mình, còn khiến phu lang hai mắt phát sáng yêu cầu ở lại.
Khi ca nhi hai mắt bốc lửa nhìn Trần Thần, nói rằng y muốn lưu lại giúp đỡ khâu ghế sô pha, Trần Thần nhịn nửa ngày mới không để khóe miệng của mình co rúm. Người này thật biết cách làm người ta run rẩy!
Cuối cùng, phu phu thợ mộc Khâu đều ngụ lại. Vốn đang bí phương pháp làm sô pha, dưới sự trợ giúp của vị ca nhi khéo tay đã chế tác thành công. Ngoài ra gối ôm, gối lông nhung gì đó, không ngờ vị ca nhi cường đại lại khéo léo này chỉ dựa vào miêu tả của Trần Thần có thể tự mày mò làm ra.
Khi Trần Thần nhìn thấy thành phẩm, anh ngạc nhiên đến mức suýt nữa bật thốt lên hỏi vị ca nhi: Ngươi cũng là người xuyên qua phải không?
—— Tất nhiên, lý trí của anh đã kịp thời ngăn cản. Nhưng suốt mấy ngày sau, anh đều dùng ánh mắt khiến người bối rối thăm dò vị ca nhi này. Đến khi bị thợ mộc Khâu trừng mắt cảnh cáo vô số lần, anh mới thu liễm.
Trần Thần phải cam đoan anh chỉ là sùng bái tay nghề của phu lang nhà hắn, hoàn toàn không có bất cứ ý nghĩ không an phận nào, thợ mộc Khâu mới hào phóng buông tha anh.
Bận rộn quay cuồng suốt một tháng, nhà mới của Trần Thần cuối cùng đã xây xong. Chọn một ngày lành, Trần Thần cùng Tề Xảo chuẩn bị dọn dẹp đón tân gia!