Ngay khi bước vào phòng khách, anh cứng đờ người khi nhìn thấy đống tranh đứng dựa vào tường, Mộc Nhã thì lại quỳ gối dưới sàn, trên ghế lại là ông Lý uy nghiêm ngồi ở đó. Đoán được tình hình hiện tại, anh lo sợ chạy về phía Mộc Nhã khoác tay ôm lấy cô rồi quỳ gối xuống rối rít giải thích
- Là lỗi của con! Là con khuyến khích cô ấy vẽ, ba đừng gây tổn thương cho Mộc Nhã nữa
- Ta thật không hiểu sao rõ ràng là một người rất thành đạt, cao sang như con lại chấp nhận một cái bộ môn nghệ thuật thấp kém như này?
- Dạ thưa ba, con thấy hội hoạ không có điểm gì để nói là thấp kém cả. Những người hoạ sĩ luôn có cái nhìn rộng và tinh tế hơn, họ còn biết cách đưa cảm xúc mình vào những nét vẽ. Chẳng phải nó rất tuyệt vời sao ạ?
- Tuyệt vời à? Là con đang bênh vực vợ con hay là thật lòng vậy? Những người không có tài cán gì, thiếu hụt về trí tuệ mới phải theo nghề vẽ. Thật quá sức tầm thường!
- Dạ thưa ba, với con thì không có nghề nghiệp nào là tầm thường...
Chẳng chờ anh nói hết câu, ông Lý đã đùng đùng nổi giận mà đứng bật dậy, to tiếng ngắt lời nói của anh rồi kéo xồng xộc Mộc Nhã đứng lên
- Thôi đủ rồi! Ta không thể chấp nhận một đứa con rể có suy nghĩ như này được, tại sao lại có thể chấp nhận cái thứ nghề nghiệp rẻ tiền, thiếu vinh quang như này được chứ? Thật sai lầm khi gả con gái ta cho con. Thủ tục, chi phí ly hôn ta sẽ chịu hết!
Nghe đến đó, cả hai người đều sững sỡ đến mức bàng hoàng, Mộc Nhã không chịu được sự vô lý của ông liền giật mạnh cánh tay đang bị ông nắm chặt ra mà lớn tiếng phản bác
- Ba phá vỡ hạnh phúc của đứa con gái chỉ vì chuyện này? Chỉ vì vẽ? Vì vẽ thôi sao? Một người quyền cao chức trọng như ba lại có thể thốt ra một lời nói vô lý và thiếu suy nghĩ đến mức ngay cả con chó còn muốn sủa để phản bác lại!
Vừa dứt lời, ông Lý đã vung mạnh tay và tát vào bên má trái của cô một cái tát như trời giáng khiến cô ngã quỵ xuống sàn ngay lập tức mà kêu đau. Tống Dương giật mình, xót thương cho vợ nên anh quỳ gối xuống mà cầu xin ông Lý
- Con xin ba đừng đánh Mộc Nhã như thế, xin ba hãy nghĩ kĩ lại chuyện này, không thể vì một chuyện nhỏ nhặt mà gây ảnh hưởng lớn đến mối quan hệ cũng như hạnh phúc của hai bên
- Nhỏ nhặt à? Một người như ta không thể chấp nhận được những kẻ ủng hộ, tiếp tay cho cái thứ hội hoạ nhảm nhí đó được. Thật không xứng tầm!
Mộc Nhã đứng dậy với bên má đỏ ửng, hằn lên những ngón tay mà uất ức, nước mắt chảy thành dòng, kéo tay Tống Dương đứng lên, cô trừng mắt nhìn ông Lý gằn giọng nói
- Vẽ! Nó là đam mê là sở thích của con! Ba không có quyền xen vào chuyện đó và không có tư cách để phán xét nó đúng hay sai, nó tốt hay xấu! Đã một lần... Ba đã từng một lần ngăn cấm con với người đó... Bằng hành động vô cùng tồi tệ, độc ác của ba! Và sau đó là một mực ép con cưới một người khác vì tương lai của công ty... Và đến giờ, khi tưởng chừng như con sẽ được sống hạnh phúc, thì ba lại một tay phá vỡ đi cái hạnh phúc đó! Con có phải là con gái ba không? Hay chỉ là một con rối cả cuộc đời không có cảm xúc, không có suy nghĩ, chỉ chịu sự điều khiển từ tay ba vậy? Ba đã một lần nghĩ đến con chưa? Hay tất cả mọi việc ba làm đều chỉ theo ý muốn của ba?
- Con cái phải luôn nghe lời ba mẹ dạy dỗ, chỉ bảo. Ta đã luôn dạy con như thế, phải không?
- Dạy dỗ, chỉ bảo? Hay tất cả chỉ là những lời ép buộc, răn đe và bạo lực?
- Ta không muốn đôi co nữa. Mối quan hệ này phải chấm dứt, ta sẽ tìm người khác xứng tầm với gia đình ta để gả con cho họ
Vừa nói xong, một đội vệ sĩ mặc áo đen từ ngoài chạy vào lôi xốc Mộc Nhã trên tay kéo cô ra ngoài. Tống Dương bàng hoàng chỉ biết rơi nước mắt níu lấy khuỷu tay áo của ông Lý cầu xin ông. Khung cảnh hỗn loạn, tiếng la hét, vùng vẫy inh ỏi của Mộc Nhã, tiếng khóc thương, bất lực của Tống Dương, cả tiếng chú chó Boo sủa um lên giữa một căn nhà sang trọng