- Sao ông không nói vào vấn đề chính đi nhỉ, ngài chủ tịch Lý Minh Chương?
- À à phải rồi, tôi quên mất, xin lỗi cậu
Danh Uy hắn ta bật cười lớn rồi ngồi thẳng dậy, giương đôi mắt đểu cáng mà nhìn Mộc Nhã, dường như đợi chờ điều gì đó từ cô. Ông Lý tằng hắng giọng rồi quay sang
- Sau khi thủ tục ly hôn xong xuôi, đây là người con sẽ phải cưới làm chồng. Là một đối tác quan trọng với công ty, cũng sẽ là một người con rể xứng với gia đình ta
- Cái gì chứ? Ba lại nói những điều điên rồ gì nữa đây? Cưới hắn ta? Một tên vừa lùn vừa vô duyên, lại còn thích khoe khoang? Anh ta hơn Tống Dương ở điểm nào chứ?!
Mộc Nhã sốc đến mức đứng bật dậy hẳn rồi la toáng lên khi nghe thấy điều ông Lý nói. Thật quá đỗi sức chịu đựng của cô, ngay cả việc ly hôn với Tống Dương cô cũng chưa từng một lần nghĩ đến. Vậy mà giờ ông Lý lại bắt ép cô phải cưới một người khác...
- Chậc chậc, này cô em! Cô em hơi nặng lời rồi đó. Tôi hơn cái tên Tống Dương đó ở điểm nào sao? Gia thế, địa vị, tôi có đủ, thậm chí còn hơn gấp mấy lần cái tên đó. Tôi đã giữ chức vụ Chủ tịch tập đoàn này được 3 năm, thế còn hắn ta? Chỉ là một tên Giám đốc quèn
- Anh im mồm ngay! Anh lấy tư cách gì mà nói như thế về Tống Dương chứ?
- Haha! Chưa hết, nếu cưới anh về, em sẽ không cần phải đụng vào đến mấy cái thứ dơ bẩn, nhem nhuốc mà vô vị như tranh vẽ, hội hoạ đâu. Em chỉ cần ngồi yên một chỗ vẫn có thể sống trong nhung lụa, còn gì bằng chứ?
- Dơ bẩn... Nhem nhuốc... Vô vị... Anh đang tự tả bản thân đấy à?
- Này này! Sao em cứ phải như thế nhỉ? Em đã rất xinh đẹp rồi, không cần phải diễn vai Lọ Lem nữa đâu, trông thấp kém lắm!
Mộc Nhã tức tối mà cắn môi, hai hàm răng nghiến ken két vào nhau, cô nắm chặt bàn tay lại lấy dũng khí để tiến tới “dạy dỗ” hắn một bài học. Nhưng ngay lúc này, ông Lý bỗng đứng bật dậy dang tay ra ngăn cản cô động thủ, giọng nói uy lực liền cất lên
- Đây là đối tác, con phải cư xử cho phải phép vào!
- Nhưng ba không thấy cách hắn ta nói sao?
- Cậu ấy nói điều gì sai à? Ngồi xuống, mau lên!
- Những lời ngông cuồng, hạ bệ người khác như thế mà là đúng sao?
- Ta nói im ngay!
Ông Lý quát lớn lên làm cả nhà hàng đều phải giật mình mà quay sang bàn tán, Mộc Nhã trong phút chốc hoảng sợ đến mức thở dốc, chân chẳng còn sức để đứng vững nên liền ngồi oạch xuống ghế
- Xin lỗi cậu, chuyện đám cưới của hai người tôi xin đảm bảo chắc chắn sẽ diễn ra. Nên là tại sao chúng ta không bàn bạc kĩ lưỡng hơn về hợp đồng nhỉ?
- Được rồi, thấy ông nói thế nên tôi tin tưởng đấy! Tôi sẽ đọc thử xem hợp đồng viết những gì
- Vâng, cậu cứ thong thả đọc. Tôi xin phép vào toilet một chút
Nói rồi ông tằng hắng giọng, chỉnh lại chiếc áo vest và bước vào phòng vệ sinh, bước theo sau là một người vệ sĩ to con. Ngoài này, Danh Uy như được có thêm không gian riêng để thoải mái nói chuyện với Mộc Nhã, cậu kiêu hãnh xoay chiếc bút trên tay và dựa lưng vào ghế
- Cũng biết sợ à? Ông Lý vừa hét toáng lên mặt liền không còn giọt máu
- Tôi chỉ đang diễn tả lại nét mặt của anh khi cưới phải tôi thôi. Sao? Rút lại lời nói còn kịp đấy
- Chà chà, mồm mép ghê nhỉ? Em nghĩ anh sẽ sợ em à? Không không, thằng Vũ Danh Uy này chưa từng phải khiếp sợ trước ai cả. Ngay cả ông già nhà em còn phải cúi gập người trước anh cơ đấy! Haha
- Vậy sao? Nói thế thì anh chưa biết về con người của tôi rồi. Anh nói hội hoạ là thứ nhem nhuốc, vô vị... Thế sẽ ra sao nếu tôi đổ hết tất cả lọ sơn tôi có vào tất cả các lỗ trên người của anh khi anh ngủ say nhỉ? Vẻ mặt bị chết ngộp trong đống sơn nhiều màu sắc đó của anh, liệu có còn vô vị nữa không? Hay là tôi nên dùng thân xác của anh để làm nên một tác phẩm nghệ thuật chưa từng có? Cái thân thể ngọc ngà này mà bị dìm đông cứng trong lớp vôi trắng, sau đó được hoạ màu lên trên, chẳng phải sẽ rất đẹp mắt sao? Đến lúc đó, ai ai cũng phải ngước nhìn anh đấy hahaa
Mộc Nhã tỏ ra vẻ suy ngẫm xong rồi chợt phá lên cười đầy hào hứng, nhưng lại có chút đáng sợ. Danh Uy chẳng hiểu sao tay chân lại tự động co quắp lại mà che lấy lỗ tai, lỗ mũi trên gương mặt
- Cô... Đừng có mà ăn nói hàm hồ nha! Chuyện đó làm sao có thể được chứ... Thật vô lý
- Nhưng với một người am hiểu về nghệ thuật như tôi, chẳng có gì là vô lý hay không thể làm được cả. Chà, tôi rất mong chờ đến ngày đó đấy, tuyệt tác của tôi!
Cô rướn người về phía hắn ta, thướt tha lướt từng ngón tay thon dài trên gương mặt rồi tặc lưỡi tấm tắc khen ngợi. Danh Uy sợ hãi hất mạnh bàn tay của cô ra
- Cô bị điên thật rồi!
- Điên sao? Cũng phải~ Người ta vẫn hay nói các nhà nghệ thuật thường sẽ không được bình thường mà
- Cô đừng có mà hù doạ tôi!
- Mà này! Có thể những lời tôi nói chỉ là giả, nhưng việc tôi là một con người khác hoàn toàn so với những gì anh biết, thì là thật đấy! Cẩn thận vào!
Từng lời nói như chắc nịch của Mộc Nhã khiến tay hắn bắt đầu đổ mồ hôi lạnh toát cả da, sau đấy cả buổi bàn bạc hợp đồng đều diễn ra suôn sẻ trong sự im lặng và có chút “rén” nhẹ đến từ bên đối tác