“Đám cưới gấp gáp, không tuần trăng mật của hai họ Vương và Lý. Là tình yêu thật sự hay bị bắt ép vì lợi ích hợp tác giữa hai công ty?”
Vừa mở tivi lên, bản tin về đám cưới của họ ngay lập tức hiện to trên màn hình. Tống Dương mặt đầy vẻ khó chịu đập tay xuống bàn. Bà phu nhân Vương liền nói tiếp qua điện thoại
- Báo chí đã nói thế rồi, nếu các con không đi thì sẽ ảnh hưởng lớn đến uy tín hai bên công ty lắm
- Dạ... Con sẽ bàn bạc chuyện này lại với anh ấy, mẹ ngủ ngon
Cuộc điện thoại kết thúc, Mộc Nhã với tay lấy cái điều khiển tắt ngay tivi đi, cô nhíu mày nhìn sang anh ngồi bên cạnh rồi gằng giọng nói
- Tôi không muốn đi
- Lũ nhà báo chết tiệt! Công ty vừa mất hợp đồng lớn vậy mà giờ còn thế này
- ......
Mộc Nhã lặng thinh, cô ngồi yên cúi gằm mặt, tay siết chặt váy, trong lòng vẫn kiên định với suy nghĩ của mình. Tống Dương ngã lưng ra ghế, ngẩng mặt thở dài rồi nhìn cô
- Đi thôi! Chỉ cần một tuần là được
- Đám cưới giả thì làm gì phải đi tuần trăng mật chứ?
- Tôi không quan tâm! Chỉ cần công ty không bị ảnh hưởng gì
- Sao anh lúc nào cũng công ty, công việc mãi thế?
*Reng reng*
Lần này là cuộc gọi đến từ ba cô, ông Lý Minh Chương. Chẳng cần nghe máy cô cũng biết được nội dung ông muốn nói là gì, cô lặng lẽ từ chối cuộc gọi rồi lẩm bẩm với Tống Dương “Được thôi, nhưng chỉ một tuần thôi đấy” rồi gửi đi một tin nhắn đến ông Lý “Con sẽ đi, vừa ý ba chứ?”
- ---------
Sau khi sắp xếp công việc ổn thoả, cả hai ra sân bay mua vé đi New York, vì phóng viên tập trung đông ở cửa ra vào nên hai người cố gắng khoác tay, thể hiện cử chỉ thân mật nhất có thể để họ không nghi ngờ.
Máy bay vừa cất cánh, tiếp viên bắt đầu phục vụ đồ ăn thức uống ở khoang hạng thương gia, vì là chuyến bay quốc tế nên tất cả mọi người đều dùng tiếng anh để giao tiếp. Nhưng khổ nỗi, Mộc Nhã đến nửa chữ cũng không biết gì
- Chị muốn dùng gì ạ?
Cô đang rất đói và thèm ăn, nhưng khi chị tiếp viên hỏi thì cô ngớ mặt ra, chẳng hiểu gì cả, cô đỏ mặt lúng túng khều tay Tống Dương đang đeo tai nghe nằm ngủ ở bên cạnh
- Gì cơ?? Cô không biết tiếng anh à?
- Ừ nên là anh gọi món giúp tôi đi!
Tống Dương chán nản quay sang nói với tiếp viên, Mộc Nhã nghe anh nói một cách trôi chảy như người bản xứ làm cô không ngừng thầm ngưỡng mộ về khả năng của anh
- Tôi không nghĩ là tiểu thư nhà họ Lý lại không biết tiếng anh đấy!
- Nên tôi mới nói anh đi du lịch trong nước thôi còn gì...
- Cô muốn cánh nhà báo cứ lẽo đẽo theo sau để chụp ảnh lén à?
Mộc Nhã bĩu môi nũng nịu, chợt trong đầu Tống Dương có dòng suy nghĩ chạy vụt qua “Vẻ mặt này...đáng yêu quá“. Cảm thấy có gì đó không đúng, anh nhắm chặt mắt lắc nhẹ đầu cho tỉnh táo rồi quay sang hướng khác tiếp tục ngủ
Đáp xuống thành phố New York sau chuyến bay dài, Mộc Nhã đau nhức, ê ẩm cả người, cô xách hành lý lết chân chậm rãi vào quầy tiếp tân của khách sạn. Tống Dương đảm nhận nhiệm vụ đặt phòng, sực cô nhớ ra một chuyện nên bẽn lẽn níu lấy cổ tay áo của anh
- Chuyện gì?
- Ma...ngoại quốc ghê lắm.. Nhất là khi chúng nói tiếng anh...
- Ý cô là sao?
- Anh có thể đặt 1 phòng 2 giường được không? Tôi sợ...ma lắm
Thấy dáng vẻ mỏng manh khác thường này của cô làm Tống Dương bật cười, có thể nói là từ khi cả hai gặp nhau cho đến nay, đây là lần đầu cô nhìn thấy anh cười tươi như vậy, khuôn mặt này làm má cô bỗng ửng hồng lên
- Cô không nói tôi cũng đặt một phòng
- Gì? Anh muốn làm gì tôi à?
Câu nói không rõ hàm ý của Tống Dương làm cô giật mình hoang mang, theo phản xạ cô buông hành lý ra rồi giơ chéo hai tay phía trước ngực.
- Cô nghĩ cái gì đấy? Để một người không biết tiếng anh như cô trong phòng riêng rồi không may có gì thì tôi chịu trách nhiệm à?
- Ai biết được lòng dạ đàn ông...
- ---------
Dù là chuyến du lịch mang danh tuần trăng mật nhưng Tống Dương vẫn không thể nào rời xa công việc được, từ lúc nhận phòng đến giờ đã chiều tối nhưng anh chưa một bước rời khỏi bàn làm việc.
- Tôi đói rồi, đi ăn gì đó đi
Sau giấc ngủ trưa dài, bụng cô liên hồi réo inh ỏi. Mặc cho cô nói gì, Tống Dương vẫn một mực im lặng tập trung làm việc
- Này, anh tính ăn mấy con số đấy để no à?
- Cô đói thì tự đi ăn trước đi, tôi đang bận
Mộc Nhã ấm ức trong lòng mà lẩm bẩm thành tiếng “Tôi mà tự đi được thì không nhờ đến anh“. Chiếc bụng lại kêu ọt ọt lên khiến cô phải tự thân vận động, hít một hơi dài lấy dũng khí rồi cô bước ra khỏi phòng
Xuống đến sảnh, nghe người người xung quanh nói chuyện rầm rộ, Mộc Nhã chỉ biết ôm đầu khóc thét “Ôi cái ngôn ngữ ngoài hành tinh này!” rồi tức tốc quay đầu chạy lại lên phòng, cô tủi thân nằm oạch xuống giường ôm bụng mà đắp chăn đi ngủ tiếp cho quên cơn đói. Tống Dương thấy lạ liền quay đầu lại nhìn thở dài rồi tắt nguồn chiếc laptop
- Đi ăn thôi! Tôi đói rồi