Bát Điểm Đương

Chương 11: Chương 11




CHƯƠNG 11

Rốt cuộc cũng có một ngày Hứa Đại Chí biết được tình sử của Tần Tri Nghi.

Đương nhiên là do tự Tần Tri Nghi tự nói ra.

Tối hôm đó, Hứa Đại Chí thấy cũng chẳng có gì khác ngày thường, Tần Tri Nghi lại bảo đêm nay sắc trời đặc biệt thâm trầm, thế nên ra ban công hóng gió uống rượu. Hứa Đại Chí rất muốn nói buổi tối ở đầu gió uống rượu lạnh rất dễ đau bụng nhưng phỏng chừng họ Tần là muốn mượn rượu giải sầu nên cũng đến ngồi chồm hỗm bên cạnh nhìn. Tần Tri Nghi uống được ba chén liền bắt đầu thở dài, thở dài khiến da gà Hứa Đại Chí roẹt roẹt dựng cả lên, thế nên đến ngay bếp đun nồi sủi cảo đông lạnh làm bữa ăn khuya. Lại chân thành mà mời Tần Tri Nghi ăn một bát sủi cảo uống canh nóng cho ấm bụng.

Tần Tri Nghi ôm chén rượu không chịu buông, đứng ở ban công nhìn sao: “Tôi với hắn ta chia tay tròn năm tháng rồi.”

Hứa Đại Chí đem miếng sủi cảo vội vã nuốt xuống: “Hắn… của cậu, cái đó? Cậu với hắn ta quen nhau thế nào, sao lại chia tay?”

Tần Tri Nghi cười có chút thê lương: “Nói ra thì dài lắm…”

Hứa Đại Chí chỉa chỉa sô pha: “Vậy cậu ngồi xuống trước đã.”

Tần Tri Nghi ngồi trên sô pha, bắt đầu hồi tưởng: “Tôi với hắn ~~” Hứa Đại Chí bưng đĩa sủi cảo gật đầu: “Nguyên lai là?”

“Tôi và Chẩn cùng nhau lớn lên. Gia đình Chẩn ~~~” Nửa miếng sủi cảo từ miệng Hứa Đại Chí rớt ra, vẻ mặt ngưng trọng: “Chờ chút đã.”

“??”

“Lúc cậu nói Chẩn gì đó, có thể nói tên đầy đủ hoặc là gọi hai chữ được không? Tôi còn muốn ăn sủi cảo.”

Tình sử kể ước chừng khoảng mấy tiếng đồng hồ, Hứa Đại Chí không nhịn nổi sụt sịt: là câu chuyện tình yêu đồng tính cỡ nào ngây thơ thuần khiết!

Nhân vật nam thứ nhất trong cố sự tên là Lý Nho Chẩn. Tần Tri Nghi năm đó còn là một thiếu niên trong sáng như mặt nước, gia đình giàu có, cùng Nho Chẩn ca ca nhà bên lớn lên. Nho Chẩn ca ca từ nhỏ dẫn hắn đi ăn kẹo, khi hắn bị ức hiếp sẽ thay hắn ra mặt. Vì vậy, tâm hồn non nớt của thiếu niên Tần Tri Nghi chôn xuống mầm mống ngưỡng mộ với Nho Chẩn ca ca, lặng lẽ nảy mầm, nhưng chính cậu vẫn chưa nhận ra.

Những ngày hạnh phúc kéo dài cho đến khi Nho Chẩn ca ca tốt nghiệp trung học, ba mẹ cho hắn đi học ở Anh. Tần Tri Nghi nhỏ hơn Lý Nho Chẩn một tuổi, gia đình lại không muốn hắn tốt nghiệp đại học ở nước ngoài nên phải rời xa Nho Chẩn ca ca năm năm. Năm năm sau, Tần Tri Nghi đến Anh làm nghiên cứu ở cùng một đại học với Lý Nho Chẩn. Hồi ức sau năm năm xa nhau bừng tỉnh, chỗ ở của Tần Tri Nghi đương nhiên là thuê cùng Nho Chẩn ca ca.

Năm năm qua, Lý Nho Chẩn từ thiếu niên anh tuấn trở thành thanh niên anh tuấn, Tần Tri Nghi cũng ngày càng tuấn tú nhã nhặn. Lý Nho Chẩn có rất nhiều bạn gái, Tần Tri Nghi cũng được rất nhiều mỹ nữ theo đuổi. Cho tới giờ căn bản đều rất bình thường, xác định sẽ là tình bạn tốt đẹp của hai thanh niên đầy triển vọng. Thế nhưng một đêm trăng thanh gió mát, Nho Chẩn ca ca mò tới, không, là đi vào phòng ngủ của Tần Tri Nghi, nói với hắn: “Thật ra anh vẫn luôn chỉ yêu mình em.” Sau đó liền ngang ngược kéo dây cung, làm gạo biến thành cơm. Tần Tri Nghi cũng phát hiện ra kỳ thực mình chính là vẫn chỉ luôn yêu Nho Chẩn ca ca. Nho Chẩn ca ca tốt nghiệp thạc sĩ ở Anh xong tự mình mở công ty, xin nhập quốc tịch. Từ đó hai người ngươi là củi, ta là lửa, ta là sơn ngươi là keo, bắt đầu cuộc sống ngọt ngào.

Thế nhưng ngày vui ngắn chẳng tày gang. Sau hai năm sống hạnh phúc, Tần Tri Nghi vừa mới lấy được học vị, mẹ Nho Chẩn ca ca đến Anh thăm con trai phát hiện ra quan hệ bất chính của hai người. Thiên địa biến sắc, gió giục mây vần, Lý lão mụ dùng nhục mạ, ẩu đả, treo cổ, uống thuốc độc, đủ loại thủ đoạn để uy hiếp con trai. Lý Nho Chẩn dùng tâm sự, thuyết phục. nhảy lầu, đủ mọi phương pháp để đáp lại mẹ hắn. Cuối cùng, Lý gia lão ba đem chuyện Lý gia tam đại con một mấy đời, không thể đoạn tử tuyệt tôn ra khuyên con trai vì đại nghĩa. Lý Nho Chẩn rốt cuộc khuất phục dưới truyền thống hiếu đạo, tùy ý cả nhà quyết định vị hôn thê. Nho Chẩn ca ca và Tần Tri Nghi cũng mỗi người một nơi. Tần Tri Nghi giấu cả nhà kéo tiểu hành lý về nước, đến một thành phố xa lạ, muốn quên đi đau thương.

Sau đó giữa tuyệt vọng đối mình nhất kiến chung tình sao? Hứa Đại Chí cầm cái đĩa rỗng không, nhìn chằm chằm mặt Tần Tri Nghi.

Không đúng, có chỗ nào đó không đúng. Nhìn dáng vẻ hắn không giống như đang nói dối, vậy thì rốt cuộc không đúng ở chỗ nào?

Tần Tri Nghi nhìn về phía Hứa Đại Chí, trong mắt một mảnh mông lung.

Ý thức Hứa Đại Chí keng một tiếng trống rỗng mất ba giây. Xì xì, ta bớt cùng tiểu tử này đối mắt, đối mắt không phải chuyện tốt đẹp gì! Con mẹ nó bài học kinh nghiệm còn chưa đủ thê thảm?!

Quân địch ngay trong doanh trại ta, chiến đấu chính là thầm lặng mà đấu tranh, then chốt là phải nắm được phương hướng cách mạng!

Hứa Đại Chí đánh cái ngáp, bưng đĩa chạy vọt vào bếp: “Ngày mai còn phải đi làm, không thể ngủ muộn được.”

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.