CHƯƠNG 28
Đầu tiên là lạnh lẽo từ đầu tới chân, tiếp theo ầm một tiếng chết lặng.
Hứa Đại Chí không hiểu được chính mình rốt cuộc muốn chạy xe đến đâu, cũng không hiểu được đến tột cùng phải đi về đâu.
Bầu trời xanh thẳm biến đỏ, dần tối sầm lại. Trên trời dưới đất một mảnh tinh quang chợt lóe.
Thuốc hối hận nghìn vàng khó được, đường rút lui vạn vàng khó cầu.
Bực tức nghẹn tắc trong cổ họng, lòng nóng như trong chảo dầu.
Tần Tri Nghi để lại một mẩu giấy đã vội đi đáp máy bay, chẳng còn gì khác.
Lần đầu tiên trong đời Hứa Đại Chí thống hận chính mình như vậy.
Mình thật sự là một ngu X.
Nếu như hôm Tần Tri Nghi muốn chuyển đi đó mình nhất quyết giữ cậu ấy lại ~~ Nếu như tối hôm đó mình không ngừng lại ~~~~ Nếu như sớm biết mình để ý tTần Tri Nghi…
Mình để ý Tần Tri Nghi…
Hứa Đại Chí đậu xe bên đường đưa tay ôm đầu. Mình thích Tần Tri Nghi.
Hứa Đại Chí tự cho mình một bạt tai. Đều là mày con mẹ nó ngại cái gì đồng tính luyến ái ! Đồng tính luyến ái thì làm sao! Ông đây như vậy thì làm sao! Ông đây yêu Tần Tri Nghi thì làm sao!
Tần Tri Nghi cùng Nho Chẩn ca ca của cậu ta song túc song phi.
Cũng là a, Hứa Đại Chí cười lạnh một tiếng, Tần Tri Nghi lại thích Hứa Đại Chí mày ở điểm nào chứ. Cũng chỉ là vớ được để giải buồn thôi. Căn bản cũng chẳng phải là thuyền chạy trên sông.
Ông bà nói thật đúng, nồi nào úp vung nấy. Nồi vàng nồi bạc đương nhiên phải úp vung vàng vung bạc khảm kim cương, sao có thể phối với vung gang vung sắt được.
Nếu như lúc trước mình…
Hứa Đại Chí cảm thấy trong lòng trống trải, tim gan ruột phổi tất cả sôi lên tiêu thành mây khói.
Đèn xe đi qua chiếu lên mặt lúc sáng lúc tối, lờ mờ như lần đầu gặp mặt, trong ánh đèn, Tần Tri Nghi mỉm cười: “Cùng uống chén rượu chứ? Tôi mời.”
Mình con mẹ nó lại sinh ảo giác.