CHƯƠNG 4
Đèn trong Pure time toàn là màu đỏ, Hứa Đại Chí vừa tựa vào quầy bar vừa nhìn xung quanh, quả nhiên lọt vào mắt là một đôi ngồi cùng nhau. Thế nhưng thoạt nhìn cũng hết sức bình thường, không giống mấy đoạn trên TV mà một người đàn ông mặc đồ tây cùng một người đàn ông mặc áo hoa Hồng Kông ôm ấp nhau gặm cắn, hơi thất vọng chút. Thầm nghĩ vào đây được một chuyến cũng chẳng dễ dàng gì, cần phải nắm lấy thời gian gặm cắn thì nên gặm cắn, nên ôm thì nên ôm chứ, cầm lấy một cái ly thủy tinh tự lấy tinh thần.
Tửu bảo tiểu ca (anh bồi ở quán rượu) vồn vã sáp tới:”Hai vị uống gì?”
Hứa Đại Chí chưa từng đi uống rượu ngoại ở bar, Lý trợ lý thì lại lẩm bẩm từ nước ngoài gì đấy, thanh âm quá thấp cũng không nghe được rõ, vậy nên bảo:”Gì cũng được.”
Tửu bảo tiểu ca nhếch mép cười:”Vị tiên sinh này rốt cuộc là uống rượu gì đây?” Hứa Đại Chí nhanh trí, chỉ qua Lý trợ lý:”Giống anh ta.”
Ly thủy tinh nhỏ, màu vàng nhạt dâng tới nửa ly. Hứa Đại Chí nhấp một ngụm, chậc chậc lưỡi:”Chẳng có vị rượu.” Lý Khắc ghé vào tai hắn:”Một chén này, hơn ba trăm đấy!” Hứa Đại Chí quay người hít một ngụm lương khí:”Kháo! Còn chưa được một ngụm của tôi!”
Lý trợ lý lại bắt đầu ho khan:”Nhỏ giọng chút, bên cạnh người ta nghe thấy.”
Hứa Đại Chí nhìn qua hai bên, thấy một người đứng tựa vào quầy bar. ánh đèn chiếu nghiêng không thấy rõ mặt mũi, chỉ thấy dưới ánh đèn khóe miệng giương lên, rõ ràng là đang cười.
Hứa Đại Chí cũng không để ý người ta cười hay không, quay về quan sát xem có màn nào đặc sắc để làm tư liệu không. Lý Khắc thấy hắn trắng trợn quay ngang quay ngửa chỉ sợ lộ thân phận, giả bộ lơ đãng nhìn qua lại, bắt đầu tìm kiếm nói:”Ở đây bài trí ngược lại cũng rất sáng tạo.”
Hứa Đại Chí đáp:”Ờ.”
“Cũng an tĩnh.”
Hứa Đại Chí đáp:”Ờ.”
“Không khí cũng không tồi.”
Hứa Đại Chí lần này nghe lọt được Lý trợ lý nói gì, tiếp theo lắc đầu:”Chính là đèn lại quá mờ!”
Người bên kia rốt cuộc cũng không nhịn được mà cười khúc khích. Mặt Lý trợ lý đỏ như cà chua, bắt đầu liều mạng mà ho khan.
Hứa Đại Chí không nhận ra chỗ nào đáng cười, quay lại nhìn người kia. Người nọ cũng xoay người lại phía này, ánh đèn chiếu xuống lộ ra khuôn mặt tuấn tú, hướng phía Hứa Đại Chí mỉm cười gật đầu:”Cùng uống chén rượu chứ? Tôi mời.”
Có câu hữu tửu tựu hữu (có rượu thành bạn), xưng tên nữa thì chính sẽ thành bạn.
Hứa Đại Chí hiểu đây chính là giờ phút quan trọng, đang lo hôm nay không được tích sự gì thì trên trời lại rơi xuống thằng ngốc tự chui đầu vào rọ.
Gã tự chui đầu vào rọ tên là Tần Tri Nghi, Lý Khắc nhìn chằm chằm khuôn mặt Tần Tri Nghi, mừng thầm là lão bà không có ở đây, không thì cả bar chắc phải chìm trong dòng lũ nước miếng mất. Trên thực tế thì đã có ít nhất nửa bar bắt đầu qua đây nhìn rồi, ngay cả tửu bảo tiểu ca cũng không khỏi hâm mộ, liên tục qua chỗ Tần Tri Nghi và Hứa Đại Chí mà ngắm.
Khách sáo qua lại mấy câu, Hứa Đại Chí bắt đầu chuyển sang đề tài chính:”Sao cậu đi có một mình?”
Tần Tri Nghi quả nhiên không để Hứa Đại Chí thất vọng, dáng tươi cười bắt đầu có chút thương tâm:”Thực ra tôi vừa mới thất tình.”
Quai quai (ngoan)! Không ngờ nha!
Hứa Đại Chí liền thuận chiều mà nói:”Tình cảm thứ này thường thích trêu đùa người ta. Như chúng ta, so với người bình thường càng phải chịu nhiều đau khổ. Ôi! Khó tránh được, quên hắn đi là tốt rồi.”
Tần Tri Nghi dần theo bẫy mà tới:” Nếu quên được đã tốt.”
Hứa Đại Chí lại mượn gió bẻ măng (1) tiếp:”Tôi xem cậu giờ tinh thần không tốt, nếu như thực sự khó chịu thì tìm lấy một người mà tâm sự, cứ từ từ (mà giải quyết).”
Ai dè Tần Tri Nghi bắt đầu tới thời khắc mấu chốt lại giậm chân tại chỗ:”Tôi giờ đã không sao rồi, thực sự cảm ơn.”
Hứa Đại Chí cười gượng:”Vậy là tốt rồi.” Kháo! Muốn tạ ơn thì dốc hết bầu tâm sự ra đây đi, để lão tử còn ra được cái trường thiên báo đạo (bài báo dài kì)!
Hứa Đại Chí bắt đầu vắt óc nghĩ hết cách để biến Tần Tri Nghi thành Tường Lâm tẩu (2). Nghĩ đến mê muội, không để ý Tần Tri Nghi bên dưới ngọn đèn đang cười đến rạng rỡ. Quay qua vừa lúc đối diện với tầm mắt của Tần Tri Nghi. Cả người như bị điện giật mà run lên. Tiếp đến trong lòng cả kinh:
Quai quai! Cậu ta không phải sẽ yêu mình đi?!
(1) nguyên là “thuận phong sử thuyền”, thuận theo gió mà điều khiển thuyền, mình cũng chưa nghĩ được dùng thành ngữ Việt nào thay vào cho tốt nữa