Bất Diệt Thánh Linh

Chương 107: Q.4 - Chương 107: Cấm linh tuyệt thần trận




Bên trong nam uyển, tu sĩ tới tham dự dịch bảo đại hội càng lúc càng nhiều.

Nhìn thấy Vân Phàm cùng lão ẩu chịu trách nhiệm bảo vệ đang xung đột, mấy vị vương tử vội vàng bước lên phía trước.

Thất vương tử Khương Vĩ ánh mắt có chút né tránh, khẽ chậm bước phía sau.

Mà mấy vị vương tử khác đều trầm mặc, chỉ có Nhị vương tử Khương Nguyên Trì tiến lên bắt chuyện: "Đường bà bà, vị này là Vân Phàm tông sư đại biểu cho Cấm Tiên Cốc, được phụ hoàng mời tới tham dự dịch bảo đại hội."

Vừa nói, Khương Nguyên Trì vừa quay sang Vân Phàm nhẹ giọng: "Vân Phàm tông sư đừng trách, vị trưởng giả này là một vị lão tổ tông của hoàng tộc chúng ta, hàng năm ẩn cư ở nơi này, không hỏi thế sự, tuyệt đối không cố ý làm khó chư vị..."

"Thì ra là người của Cấm Tiên Cốc!"

Nghe được Khương Nguyên Trì giải thích, sắc mặt lão ẩu hơi hòa hoãn, nhưng Vân Phàm lại không đổi sắc: "Tại sao người của Thánh Địa có thể trực tiếp đi vào, chúng ta dẫn theo người đi cùng lại không được chứ?"

"Đó là chuyện hiểu lầm thôi."

Khương Nguyên Trì vội vàng giải thích: "Đường bà bà đã từng gặp mặt Thánh tử Thánh nữ của Thánh Địa, nhưng lại không rõ thân phận của các hạ, cho nên chỉ xem xét kim giản mà thôi."

"Nếu là người của Cấm Tiên Cốc, vậy thì đi vào đi!"

Đường bà bà vẫn lộ vẻ rất bình thản, sau đó tránh sang một bên để nhường lối.

Vân Phàm cũng không muốn quá nhiều phiền phức, mang theo Vân Mục bọn họ đi về phía dịch bảo các.

Nhưng khi Vân Phàm vừa đặt chân lên cầu trúc, rõ ràng cảm giác được thân thể hơi trầm xuống, lực lượng toàn thân đột nhiên bị áp chế, hơn nữa thần hồn phảng phất bị một loại lực lượng cường đại nào đó ước thúc, muốn vận chuyển cũng hết sức khó khăn.

Cảm giác như vậy, giống như người bình thường bị chói chặt tay chân, cực kỳ khó chịu.

"Vân Phàm tông sư đừng quá khẩn trương..."

Phía sau truyền đến thanh âm của Khương Nguyên Trì, lại nghe hắn mở miệng giảng giải: "Dưới đáy hồ nơi đây có bố trí 【 Cấm Linh Tuyệt Thần Trận 】, có thể cấm chế linh lực, ngăn cách thần niệm... Chủ yếu là tổ tiên muốn duy trì trật tự của dịch bảo đại hội,nên mới chuyên môn bố trí trận pháp, vì vậy trong dịch bảo các không thể đánh nhau, cũng để phòng ngừa cường giả dùng thần thức theo dõi, bảo đảm an toàn cho giao dịch ."

"Thì ra là vậy."

Vân Phàm nghe xong mới hiểu ngọn ngành, đồng thời trong lòng sinh ra ý niệm, một chiếc hồ nho nhỏ, lại có trận pháp cấm chế kỳ diệu như thế, nếu vậy trận pháp dưới hoàng thành sẽ cường đại đến mức nào.

Nói cách khác, nếu như toàn bộ Hoàng thành cũng bố trí 【 Cấm Linh Tuyệt Thần Trận 】, vậy võ đạo tông sư hoặc tiên đạo cường giả bọn họ chẳng phải là cá trong chậu, chỉ có thể mặc người ta chém giết hay sao.

Dĩ nhiên, ý nghĩ của Vân Phàm chỉ khẽ thoáng qua mà thôi, không nói đến việc tu sĩ đến từ thiên nam địa bắc bản thân đã không đơn giản, mỗi người đều có một vài thức thủ đoạn cuối cùng, hơn nữa cho dù hoàng tộc thật sự có bản lĩnh đem bọn họ trấn áp, cũng muốn suy nghĩ phản ứng của tu sĩ Đại Càn, càng phải cố kỵ Thánh Địa cùng Cấm Tiên Cốc trả thù.

...

Cây cầu này không tính quá dài, đại khái chừng ba trăm bước.

Vân Phàm cùng Thiển Y đám người nhanh chóng đi vào dịch bảo các, mấy vị vương tử cũng theo sát phía sau.

Toàn bộ dịch bảo các không gian không lớn, nhưng phân ra ba tầng thượng trung hạ, mỗi tầng có ba mươi ba gian mật thất, tổng cộng có chín mươi chín cánh cửa.

Ấn tượng đầu tiên của Vân Phàm đối với nơi này chính là đơn sơ, ấn tượng thứ hai lại là cổ quái.

Sở dĩ nói là đơn sơ, bởi vì lầu các không hề trang hoàng rực rỡ như trong tưởng tượng, ngược lại vô cùng cổ xưa cũ kỹ, ngay cả trang sức dư thừa cũng chẳng có.

Sở dĩ nói là cổ quái, bởi vì không gian toàn bộ lầu các tạo thành một hình tròn, trung gian là một chiếc giếng trời, tại đó đặt một tòa đài cao, hơn nữa mỗi một cánh cửa cũng đều quay về hướng đó, trên mỗi cánh cửa được đánh số bất đồng.

Dù sao đây là lần đầu Vân Phàm tham gia một cuộc đấu giá long trọng như thế, căn bản không nhận ra cũng chẳng có gì kỳ lạ.

Khương Nguyên Trì từ phía sau đi tới, thấy mặt Vân Phàm lộ vẻ nghi ngờ, trong lòng hiểu rõ liền nói: "Vân Phàm tông sư nhất định cảm thấy kỳ quái đúng không? Thật ra thì dịch bảo các này được kiến tạo từ rất lâu trước, bình thời rất ít khi dùng đến, cho nên dứt khoát không dùng trang sức gì cả ......"

"Về phần mật thất này, chính là chuyên môn để cho người tham gia đấu giá sử dụng , trong mật thất đầy đủ các loại phương tiện, rất dễ dàng giao dịch. Hơn nữa trong mật thất có sử dụng cấm chế, có thể nhiễu loạn thần niệm chung quanh dò xét, thay đổi thanh âm khí tức của chủ phòng, thuận lợi vô cùng, mấy số trên cửa đại biểu số hiệu gian phòng cá nhân, thời điểm cạnh tranh hoặc là giao dịch không cần báo tên họ, chỉ cần báo số hiệu phòng là được."

Nghe Khương Nguyên Trì giải thích rõ ràng, Vân Phàm khẽ gật đầu, tỏ vẻ cảm tạ. Sau đó mấy người bọn họ đi lên lầu hai, tùy ý lựa chọn một gian mật thất bước vào... Chính là số 55.

Đưa mắt nhìn Vân Phàm đám người rời đi, Khương Nguyên Trì âm thầm nhớ kỹ vị trí đại khái mật thất của Vân Phàm, sau đó mới cùng mấy vị vương tử tách ra, lập tức đi lên lầu ba.

...

...

Vân Phàm cùng Thiển Y dẫn theo Vân Mục, Tiểu Hỏa Vân bước vào gian phòng, Thiết Đường cũng đi cùng bọn họ.

Đây là một gian phòng sạch sẽ, diện tích chừng mười phương, trên nóc khảm chín viên minh châu, ở giữa trên bàn ngọc để các loại thức ăn điểm tâm tinh xảo cùng với rượu ngon linh quả, không thể nói là không thịnh soạn.

Thấy thức ăn ngon bày ra trước mặt, Tiểu Hỏa Vân không cầm nổi lòng, lắc mình một cái nhảy lên bàn, bắt đầu ăn uống thả cửa .

"Tiểu tử không có tiền đồ!"

Vân Mục bất mãn trách móc một câu, hướng về phía tiểu tử kia làm mặt quỷ, mà tiểu tử đem linh quả ném cho Vân Mục, cho nên tiểu cô nương cũng nhanh chóng gia nhập với nó.

Một người một khỉ náo loạn chơi đùa, làm gian phòng tăng thêm không ít rực rỡ.

Vân Phàm cùng Thiển Y không để ý tới bọn họ, mà là đem ánh mắt tập trung vào khán đài trong phòng, chỉ thấy khán đài rộng rãi, một mặt lăng kính khảm vào khán đại, có thể quan sát cảnh tượng trên đài cao giữa giếng trời cặn kẽ, vô cùng nhanh chóng và tiện lợi.

Mà mặt bằng khán đài, có đặt một quang bàn ngũ sắc, tựa hồ như dùng để đặt đồ vật.

Mấy người kiên nhẫn chờ đợi dịch bảo đại hội bắt đầu, vừa hưởng dụng thức ăn ngon trên bàn .

Sau khi tu hành, mặc dù bọn họ không có nhu cầu ăn uống quá nhiều, nhưng đối với mỹ vị quả thật khó cưỡng, cũng chỉ có thời điểm ăn cơm, bọn họ mới cảm giác như mình đang còn sống.

...

Ước chừng qua gần nửa canh giờ, tu sĩ tham dự dịch bảo đại hội cuối cùng cũng đông đủ, dịch bảo các đem đại môn đóng lại, biểu thị dịch bảo đại hội bắt đầu.

Lúc này, một luồng thải quang rơi vào trên đài cao.

"Mọi người mạnh khỏe, ta là Tiểu Thải, người của vạn bảo lâu, thật vui mừng vì có thể trở thành người điều khiển chương trình dịch bảo đại hội lần này ..."

Bên trong thanh âm thanh thúy vang lên, một cô gái y phục thịnh trang rực rỡ xuất hiện trên đài cao giữa giếng trời, ở trước mặt của nàng, giống như trước có đặt một cái quang bàn ngũ sắc.

Đối với lời giới thiệu của nữ tử này, tu sĩ trong lầu các tựa như không có bao nhiêu phản ứng, giống như sớm biết sẽ là như thế.

Thử nghĩ thôi cũng không hề quái lạ, vạn bảo lâu chính là đệ nhất thương hội trên Thánh Linh đại lục, làm sao có thể bỏ qua giao dịch hội long trọng như thế.

Chỉ có Vân Phàm thấy nữ tử đứng trên đài cao kia, không khỏi ngạc nhiên.

Người cũng ngạc nhiên còn có Vân Mục: "Di! Thiển Y tỷ tỷ, người này là tỷ tỷ đã tiếp đãi chúng ta ở vạn bảo lâu, không ngờ lần này lại gặp nàng."

Tiểu Thải này không phải người khác, chính là Lạc Nhật thành cùng Vân Phàm từng gặp mặt một lần, cũng là tiểu quản sự cùng Thiển Y và Vân Mục giao dịch ở Đông Lăng thành.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.