Thánh Linh đại lục thuở ban đầu, vạn vật sinh linh chưa được giáo hóa, con người sinh tồn chỉ bằng bản năng.
Bởi vì nhân tộc trời sinh đã được sớm khai linh trí, giỏi tính toán, hơn nữa biết mô phỏng theo các sinh linh cường đại, thông qua phương pháp rèn luyện đặc thù, làm cho thân thể của mình dần dần trở nên mạnh mẻ. Đây cũng là khởi nguyên của võ đạo.
Thật ra Thánh Linh đại lục thuở ban đầu, thế giới này còn chưa có khái niệm về tiên đạo, chỉ đến khi thánh miếu từ trên trời hạ xuống nhân gian, rất nhiều di tích bí cảnh xuất thế, tiên đạo công pháp cũng từ từ truyền lưu khắp hậu thế, từ đó mới tạo thành thịnh thế như ngày hôm nay.
…
- Thiên địa chi đạo, trăm sông đổ về một biển. Mặc dù tiên võ hai loại có phương thức tu luyện bất đồng, cất bước cao thấp cũng khác biệt, nhưng mục đích cuối cùng đều giống nhau, đó chính là vượt xa cực hạn của bản thân, siêu thoát khỏi trói buộc của thiên địa.
- Chẳng qua là võ đạo là theo đuổi lực lượng thuần túy, tôi luyện bản thân, mỗi bước đều cần thời gian dài khổ tu, khó lòng tìm được đường ngang ngõ tắt, vô cùng gian khổ, khó khăn vô kể, rất ít người có thể đến được một bước cuối cùng. Mà chủ yếu nhất chính là tu hành võ đạo không thể nào vĩnh sinh tựa như tiên đạo, đây cũng là nguyên nhân quan trọng nhất làm cho võ đạo suy bại.
Nghe được lão quỷ giảng giải, tâm tình Vân Phàm hơi trầm xuống , trường sinh bất lão thật sự quan trọng như thế hay sao? Nếu như không còn thân nhân, không còn bằng hữu, không còn gì mong ước, một người sống thật lâu trên thế gian này liệu có ý nghĩa gì?
Một vị tiên nhân không có thất tình lục dục, ngàn vạn năm cô độc đứng trên đỉnh phong của nhân gian, ngắm thương hải tang điền, nhìn cảnh còn người mất, quan sát thế đạo biến thiên, chứng kiến sinh tử luân hồi.
Ý cảnh như thế, chỉ nghĩ thôi cũng cảm thấy đáng sợ, thậm chí là kinh khủng.
Ít nhất, Vân Phàm nghĩ rằng mình không thể làm được.
- Quỷ tiền bối, vậy võ đạo thời thượng cố, tu hành như thế nào ?
- Trước thời thượng cổ, võ đạo hưng thịnh, khi đó võ giả tu hành không phải vì giết chóc, mà là một loại đức hạnh. Thật ra lão phu cũng biết rất ít về cổ võ chi đạo, có nhiều chuyện chỉ là nghe người khác nhắc đến mà thôi .
Tựa như nghĩ đến điều gì, lão quỷ ngừng một chút, sau đó tiếp tục nói:
- Tiên đạo luyện thần, võ đạo cường thân, mà phương pháp cổ võ cường thân chia làm Đoán Thể, Luyện Lực, Tụ Khí, Hóa Kình, Thiên Cương. Hiện tại võ giả, phần lớn chỉ dừng lại ở giai đoạn Đoán Thể, chỉ có thể coi là võ đạo học đồ. Chỉ có luyện thành kình lực, mới có thể coi là võ sư, mà ngưng tụ khí thế, chính là chân chính võ đạo đại sư.
- Nếu như võ giả có thể hóa kình nội liễm, dung nhập vào huyệt khiếu của mình, sau đó ngưng tụ ra võ đạo ý chí của mình, có thể trở thành một võ đạo tông sư. Về phần võ giả, Thiên Cương cảnh đó chính là vương giả trong võ đạo, có thể sánh ngang tiên đạo cường giả Thần Kiếp cảnh. Niên đại mà lão phu tung hoành, dường như trước đó rất lâu cũng chưa từng nghe nói qua tin tức của võ đạo vương giả, dù sao võ đạo vương giả tuổi thọ khó vượt quá ngàn năm, căn bản không thể nào đánh đồng với tu sĩ tiên đạo được.
Vân Phàm vừa lắng nghe vừa gật đầu, trong lòng có cái nhìn đầu tiên về thế giới võ đạo.
- Quỷ tiền bối, huyệt khiếu là cái gì? Làm sao mới có thể đem kình lực dung nhập vào trong huyệt khiếu của mình?
Vân Phàm hiện tại đã có võ đạo ý chí sơ khai, chỉ cần tiếp tục tôi luyện sẽ có thể thành hình, mà ngược lại phương pháp cô đọng huyệt khiếu, hắn chưa từng nghe nói , vì vậy không biết là chuyện đương nhiên.
- Chuyện này à.
Hư ảnh của lão quỷ lắc lư mấy lần nói:
- Huyệt khiếu của võ giả tựa như rất nhiều, sở hữu ba mươi sáu Thiên Cương huyệt, bảy mươi hai Địa Ứát huyệt, mỗi một huyệt khiếu cũng có tác dụng khác nhau. Còn pháp môn đem kình lực dung nhập vào huyệt khiếu, lão phu cũng không biết, dù sao lão phu không tu võ đạo, tin tức nghe được cũng chỉ vụn vặt mà thôi . Mặt khác, võ kỹ cũng phân chia đẳng cấp rõ ràng, có thể bộc phát mười thành lực lượng chính là thượng phẩm võ kỹ, có thể bộc phát năm thành lực lượng chính là trung phẩm võ kỹ, có thể bộc phát ba thành lực lượng chính là hạ phẩm võ kỹ, còn dưới ba thành, tất cả đều là võ kỹ bất nhập lưu.
- Cảm ơn tiền bối chỉ điểm.
Vân Phàm hướng hư ảnh cung kính thi lễ, tỏ vẻ cảm kích.
Mặc dù lão quỷ không biết phương pháp cô đọng huyệt khiếu, để cho Vân Phàm có chút ít thất vọng, nhưng tin tức mà đối phương truyền đạt cũng đủ để dẫn dắt hắn, chỉ cho hắn một phương hướng rõ ràng.
- Đúng rồi, Vân Phàm tiểu tử, ngươi là tiên võ đồng tu, tu luyện công pháp gì vậy?
Nghe thấy lão quỷ hỏi, Vân Phàm cũng rất thản nhiên:
- Ta tu luyện tiên pháp là “ Cửu Khổ “ , tu luyện võ đạo Quân Thể Quyền, nhưng mà ta đã xem bản sao của “ Đại Diệt Thần Văn “ , nhớ kỹ chín cái phù văn kỳ quái, cũng không biết có tính là tu luyện bộ công pháp đó hay không nữa."
- Cái… Cái gì ?
Lão quỷ hư ảnh ngừng lại, dị thường kinh ngạc quan sát Vân Phàm:
- Ngươi. Ngươi luyện tiên pháp là “ Cửu Khổ “phương pháp luyện hồn à? Hơn nữa còn nhớ kỹ “ Đại Diệt Thần Văn “ huyết mạch ấn ký, ngươi…ngươi.
Hư ảnh ba động mãnh liệt, lão quỷ rõ ràng tức giận không thôi. Hắn còn nghĩ tới việc thu đối phương làm môn hạ, nhưng bây giờ không cần nhắc tới nữa rồi. Hắn không có tâm tư để quan tâm tới một môn đồ có thể chết không biết lúc nào thế này.
Vân Phàm cũng sớm đoán được đối phương sẽ phản ứng như thế, ban đầu đại hồ tử khổ sở khuyên mình không nên tu luyện “ Cửu Khổ “ và “ Đại Diệt Thần Văn “ , không nghĩ tới chính mình đều đã luyện cả rồi. Nhưng mà trước mắt mà nói, hắn cũng không cảm thấy chuyện này có cái gì không tốt cả .
Kích động chỉ trong chốc lát, lão quỷ tâm tình dần dần bình phục, thanh âm thở dài nói:
- Vân Phàm tiểu tử, ngươi muốn tu luyện võ đạo cùng với võ đạo ý chí, con đường này vô cùng chính xác . Nhưng công pháp mà ngươi tu luyện, nhất định sẽ đưa ngươi bước vào sát sinh chi đạo, “ Cửu Khổ “ còn đỡ, nhưng “ Đại Diệt Thần Văn “ quả thật phi thường nguy hiểm, khó trách ngươi dám tu luyện trên đài sinh tử.
- Haizz. Có nhiều chuyện bây giờ ta còn không thể nói cho ngươi biết, ta chỉ có thể nói, những người tu luyện “ Đại Diệt Thần Văn “ , không phải chết dưới công pháp, mà là chết trong tay mình. Chỉ có khắc chế bản tâm, mới coi là chân chính đại thành.
- Đa tạ tiền bối chỉ điểm, vãn bối sẽ nhớ kỹ.
Thấy lão quỷ úp úp mở mở, Vân Phàm cũng không hỏi nhiều.
…
Hoàng Phong độ, Lưu Sa thành.
Đây là một địa phương tự do, mỗi ngày cũng sẽ có người rời đi, mỗi ngày cũng sẽ có người đi tới.
Lúc này đang là buổi trưa, một đoàn thương đội đang chậm rãi đi vào thành từ cửa phía đông.
Người đi đầu thương đội là một trung niên nam tử cao lớn gầy gò, thân mặc áo bào xám, nhìn qua phong trần mệt mỏi. Người này mi gian nhỏ hẹp, ánh mắt sắc bén, bên khóe miệng có hai chòm râu nhỏ, nhìn qua rất nhanh trí.
Mà thương đội mới vừa bước vào thành đã phát hiện không khí nơi đây có chút kỳ quái.
Vốn dĩ khu chợ náo nhiệt trở nên vắng lạnh rất nhiều, người đi đường hai bên đường phố tựa như đều đang thảo luận cái gì. Tình huống như thế, rất ít xuất hiện ở Lưu Sa thành, trừ phi có chiến sự phát sinh.
…
- Nè, lão Lưu.
- Một tiếng kêu gọi, một gã trung niên nam tử trang phục phú thương từ xa xa đi đến, phía sau hắn có bốn hán tử cường tráng khôi ngô.
- Ta nói này Lão Lưu, ngươi đã thật lâu không tới Lưu Sa thành chúng ta rồi, thế nào, chẳng lẽ cảm thấy Lưu Sa thành buồn chán, hay là ghét bỏ đám huynh đệ chúng ta rồi?
Phú thương trêu đùa mấy câu bước tới, nhiệt tình nắm tay Lão Lưu.
Lão Lưu nghe thế cười khổ nói:
- Trần huynh đệ nói thế thật sự là oan uổng cho ta. Lưu Thế Nhân ta coi như quên mất lão nương của chính mình, cũng không thể quên mấy huynh đệ các ngươi được. Hơn nữa, một nơi như Lưu Sa thành làm sao có thể buồn chán được, nếu không phải một thời gian trước Thương Minh ra ngoài buôn bán gặp chuyện, sợ rằng đã sớm đến đây rồi.
- Oh? Gặp chuyện sao? Chuyện gì xảy ra?
Phú thương họ Trần thu hồi nụ cười, hiếu kỳ nói:
- Có Khấu đại chưởng quỹ trấn giữ, chẳng lẽ còn có người dám gây chuyện với Thương Minh sao?
Lưu Thế Nhân cười ha ha nói:
- Thật ra cũng không có gì lớn , chính là cùng biên quân Sài gia nổi lên chút ít xung đột, nhưng mà có bên trên áp xuống, cuối cùng cũng không có chuyện gì .
- Oh.
Phú thương họ Trần thấy lão Lưu không muốn nhắc tới việc này, cũng không hỏi nhiều, nói sang chuyện khác:
- Đúng rồi lão Lưu, lần này tình hình thị trường của biên cảnh như thế nào rồi?
Nhắc tới chuyện bào thương, trên mặt Lưu Thế Nhân không khỏi lộ ra nụ cười có mấy phần căng thẳng :
- Có thể tiến hành, biên cảnh lần này đánh có chút kịch liệt, tiêu hao cực lớn, sở hữu hàng hóa đều cung không đủ cầu, Trần huynh cũng có thể suy nghĩ nhúng tay vào tham gia một chút.
- Phải không? Vậy cũng phải suy nghĩ kỹ một phen xem sao.
Phú thương họ Trần ánh mắt đảo mấy vòng, một tay kéo Lưu Thế Nhân nói:
- Lão Lưu, nếu lần này vất vả mới tới được đây, vậy thì vui vẻ mấy ngày rồi tính tiếp, hảo huynh đệ ta cũng còn một số việc muốn thỉnh giáo ngươi.
- Hắc hắc, được rồi được rồi. Đi tới hồng lâu đi, ta mời khách.
Lưu Thế Nhân khuôn mặt cười cười, cùng phú thương họ Trần sóng vai mà đi, không ngờ người sau lại lắc đầu:
- Không không không, ban ngày đi đến hồng lâu cũng không có gì vui, huynh đệ dẫn ngươi đi một địa phương vui thú hơn.
- Hả? Địa phương nào?
- Sát đấu trường.
- Ách.