Bất Diệt Thánh Linh

Chương 32: Q.3 - Chương 32: Diệu thuật hồi xuân




Lương Khâu sinh ra trong cảnh giàu sang, vốt là người tốt số.

Nào ngờ lúc nhỏ cha mẹ qua đời, gia sản bị chiếm mất, sớm lưu lạc ngoài đời, bởi vì không thể nào thức tỉnh thiên phú, mà bị đưa vào võ quán, trở thành một tên võ đạo học đồ.

Mười tuổi học võ, thiên phú hơn người.

Mười sáu thành công, thiếu niên võ sư.

Mười tám danh hiển, võ đạo đại sư.

Chỉ tiếc, tính cách Lương Khâu bướng bỉnh, nộ sát ác thiếu mà gặp tai họa, bất đắc dĩ phải lưu lạc thiên nhai, rời xa biên thành.

Nhưng trốn tránh mười năm, thiếu niên khi xưa đã trở thành một vị nam nhi thân cao bảy thước.

Lương Khâu không muốn dựa vào Thiên Võ minh, trở thành võ giả tự do, thường xuyên cùng vài vị bằng hữu tụ tập, cuộc sống trôi qua cũng tự tại. Lần này linh thú thành triều, phía nam triệu tập tán nhân thủ thành, hắn liền cùng mấy vị bằng hữu tốt cùng nhau đi tới.

Chẳng qua là công việc thủ thành dị thường hung hiểm!

Lương Khâu vì cứu bạn tốt, vào sinh ra tử, xả thân tương hộ, trước mắt lại là ngàn cân treo sợi tóc.

. . .

Trên đất trống, một thanh niên áo xám nâng đỡ Lương Khâu đang hấp hối, thất hồn lạc phách, mặc nhiên im lặng.

Người này tên Đoạn Thiểu Minh, ngũ tinh tiên linh sư, hắn chính là người mà Lương Khâu xả thân cứu giúp.

Tại hai bên trái phải còn có hai nam tử nữa, người vóc dáng cao gầy ánh mắt sắc bén gọi là Trữ Mạc Viễn, người thấp hơn có vẻ ốm yếu gọi là Đổng Kỳ Chính, hai người đều là ngũ tinh tiên linh sư của Lạc Nhật thành.

Bọn họ cũng không nói một lời, cứ trầm mặc như thế, trong mắt lóe lên lệ quang.

Nam nhi chảy máu không đổ lệ, chỉ vì chưa chạm tới điểm thương tâm mà thôi.

Bốn người tương giao mười năm, từ ngày đầu tiên bọn họ tiến vào Lạc Nhật thành đã nổi lên xung đột, sau đó tranh phong nhiều năm lại ngoài ý muốn mà trở thành bằng hữu tri giao. Chớp mắt một cái, đã mười năm trôi qua.

Đừng nói tới chuyện tiên đạo dài dằng dẵng, đừng nói tới chuyện thoảng qua như mây khói. Người sống trên đời này, chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, bằng hữu với nhau có bao nhiêu cái mười năm chứ. Bọn họ đều là một đám tu sĩ giãy dụa bên bến bờ sống chết, hai chữ "trường sinh" này, đối với bọn họ thật sự quá mức xa xôi.

. . .

Bởi vậy mới có câu đạo bất đồng bất tương vi mưu.

Một vị võ giả, lại cùng ba vị tiên đạo cao thủ trở thành bằng hữu. Chuyện này trong mắt mọi người thật đáng cười, mà đáng cười hơn chính là vị võ giả này còn xả thân cứu một người trong đó.

Nhưng giờ khắc này, không một ai cảm thấy chuyện này có chỗ nào đáng cười .

Một người chấp nhận vì cứu bằng hữu mà liều mình , một người trọng thương sắp chết vẫn có bằng hữu không rời, vô luận thế nào cũng đáng giá để tôn trọng, thậm chí có không ít người cảm thấy tiếc hận. Ít nhất là trong thời đại này, người chân tình như thế thật sự quá ít rồi.

Sinh tử chi giao, cũng chỉ đến thế mà thôi.

. . .

"Nhường đường một chút, ta tới thử xem."

Vân Phàm đẩy ra đám người đi tới trước mặt Đoạn Thiểu Minh mấy người.

Lương Khâu hôn mê bất tỉnh, Đoạn Thiểu Minh ba người thì nhìn chằm chằm vào Vân Phàm.

Đang lúc ba người còn ngơ ngác chưa biết thế nào, Vân Phàm trực tiếp thi triển một đạo Hồi Quang tiên thuật đối với Lương Khâu.

"Phốc!"

Phẩm chất tăng cường, làm cho hiệu quả của Hồi Quang tiên thuật mạnh hơn. Tinh khiết quang hoa vừa nhập vào cơ thể, vết thương trên bụng Lương Khâu dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được khép lại .

"Xôn xao —— "

"Mau nhìn mau nhìn! Vết thương đang khép lại!"

"Di? ! Đây là tiên thuật gì thế, sao lại thần kỳ như vậy? !"

"Hình như là Hồi Quang tiên thuật, nhìn có chút quen mắt."

"Không thể nào! Hồi Quang tiên thuật vô cùng yếu ớt, có đôi khi ngay cả cầm máu cũng không được, đừng nói tới vết thương như vậy."

"Vết thương khép lại thì có ích gì, nội phủ vỡ vụn, mất quá nhiều máu, cuối cùng cũng khó sống được."

"Người này dám đi tới cứu người, hẳn là có chút chắc chắn!"

"Di, vẫn chưa xong."

. . .

Chung quanh bàn tán xôn xao, nghị luận rối rít.

Chỉ thấy Vân Phàm từ trong càn khôn trạc lấy ra một lọ đan dược hồi phục khí huyết, giúp Lương Khâu ăn vào một viên, đây là Tiểu Thải ở vạn bảo lâu lúc trước tặng hắn, trước mắt cần dùng đến.

"Huyết Linh đan! ?"

Đoạn Thiểu Minh vội hét lên kinh hãi, Trữ Mạc Viễn cùng Đổng Kỳ Chính nghe thấy giật mình hồi tỉnh.

【 Huyết Linh Đan 】 chính là máu huyết của trên trăm loại linh thú, phối hợp thêm trăm loại linh thảo dược trân quý đề luyện mà thành. Vân Phàm không biết thuốc này trân quý thế nào, nhưng Đoạn Thiểu Minh bọn họ ở Lạc Nhật thành sinh sống nhiều năm, làm sao có thể không biết hiệu quả của viên thuốc này. Một viên 【 Huyết Linh Đan 】đôi khi tương đương với một mạng, giá tiền cao vô cùng, hơn nữa thường là có tiền mà không mua được.

Có thể nói không khách khí là, cho dù đem Lương Khâu bán đi, cũng không thể so với giá tiền của một viên 【 Huyết Linh Đan 】 .

Ăn vào đan dược, khí sắc của Lương Khâu quả nhiên tốt lên rất nhiều, hô hấp suy yếu cũng dần dần khôi phục vững vàng.

"Đa tạ các hạ, cám ơn cám ơn!"

Nhìn thấy có hi vọng Lương Khâu khôi phục, Đoạn Thiểu Minh ba người mừng rỡ như điên, luôn miệng nói cám ơn với Vân Phàm, lúc này bọn họ mới cẩn thận đánh giá đối phương .

"Ách, là ngươi! ?"

Đoạn Thiểu Minh nhận ra Vân Phàm, ngày đó Tán Tu minh tới vạn tiên tập bắt người, chính là đối phương đánh bại Chu Trùng, khi đó Đoạn Thiểu Minh mới vừa trở về nơi ở, mới bắt gặp một màn tranh đấu .

"Các ngươi biết nhau?"

Nghe thấy Trữ Mạc Viễn thắc mắc, Đoạn Thiểu Minh vội vàng giải thích: " Mạc Viễn, lão Đổng, vị huynh đệ này chính là người mà hôm qua ta nói với các ngươi, chính là thiếu niên đánh bại nội đường đường chủ của Tán Tu minh . Lúc ấy các ngươi không có ở đây, không thấy được Chu Trùng tên kia vô cùng chật vật, thật sự đáng tiếc."

"Thì ra là các hạ, thất kính thất kính."

Trữ Mạc Viễn cùng Đổng Kỳ Chính chắp tay bái kiến, mặc dù bọn họ chưa từng gặp Vân Phàm, nhưng từ chỗ của Đoạn Thiểu Minh nghe nói qua chuyện của đối phương. Bằng hữu gặp nạn, trượng nghĩa tương trợ, đây mới thực sự là nam nhi. Cộng thêm đối phương mới vừa rồi cứu trị Lương Khâu, ba người này hiện tại tràn đầy cảm kích và hảo cảm.

"Vị huynh đệ kia, vừa rồi ngươi thi triển tiên thuật gì vậy?"

Nhắc tới tiên thuật, Đoạn Thiểu Minh tựa như nhớ tới điều gì: "Không đúng! Ngươi không phải võ giả hay sao! ? Sao. . . Làm sao có thể thi triển tiên thuật! ?"

"Cứu người trước."

Vân Phàm không nhiều lời, tiếp tục thi triển Hồi Quang tiên thuật, chữa trị nội phủ của Lương Khâu.

Hôm nay hắn có thể khống chế thần hồn lực nói không ngoa chút nào đã tới mức độ đỉnh phong, có thể đem Hồi Quang tiên thuật dẫn dắt tới bất kỳ địa phương nhỏ nào, để nó đạt tới hiệu quả lớn nhất.

"Phốc!"

Lại một đạo Hồi Quang tiên thuật rơi xuống, sắc mặt Lương Khâu từ từ trở nên hồng nhuận, hô hấp cũng càng ngày càng có lực lượng.

Thể chất võ giả vốn là cường đại, được Hồi Quang tiên thuật cùng 【 Huyết Linh Đan 】 đồng thời trợ giúp , cái mạng của Lương Khâu cuối cùng cũng được cứu về .

. . .

"Ngô?"

Mí mắt khẽ chớp mấy cái, Lương Khâu chậm rãi mở hai mắt ra, mấy hình dáng mơ hồ hiện ra trước mặt của hắn.

Hắn cảm giác giống như mình đã mơ một giấc mơ rất dài, trong mơ thú triều điên cuồng, yêu ma loạn vũ, cuối cùng chính mình lâm vào trong hắc ám cùng sợ hãi khôn cùng. Ngay lúc ý thức của mình sắp hoàn toàn biến mất, một chút tia sáng từ hư không lóe lên, đốt sáng cả thế giới của hắn, xua tan hết thảy hắc ám.

"Ta đang ở chỗ nào?"

Thanh âm khàn khàn của Lương Khâu vang lên, Đoạn Thiểu Minh trong lòng run lên, ôm chặt lấy đối phương!

"Lương Khâu ngươi thật khốn kiếp! Không phải là thiếu ta mấy bình rượu sao, ngươi lại dùng mạng tới trả, ngươi bảo Đoạn Thiểu Minh ta làm sao trả lại ngươi! Làm sao trả lại ngươi!"

Cảm nhận được tiếng nói quen thuộc, Lương Khâu ngạc nhiên, ngay sau đó nở nụ cười: "Vậy chúng ta, coi như làm huynh đệ cả đời này đi."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.