Bất Diệt Thánh Linh

Chương 21: Q.4 - Chương 21: Hồn tế




Vui vẻ thật sự chính là sự thỏa mãn tâm linh.

Thời điểm mà ngươi khát khao lực lượng, chỉ cần có lực lượng sẽ khiến ngươi vui vẻ.

Thời điểm mà ngươi khát vọng hạnh phúc, chỉ cần nhận được hạnh phúc ngươi cũng sẽ vui vẻ.

Đau khổ là gì? Chính là sự dục vọng tham lam.

Thời điểm ngươi có được lực lượng, lại khát khao lực lượng cường đại hơn.

Thời điểm ngươi đang hạnh phúc, lại khát vọng hạnh phúc càng thêm tốt đẹp.

Biết thỏa mãn ắt sẽ vui vẻ, cũng chính là con đường ngắn nhất để đạt được vui vẻ.

...

Vân Phàm nhớ lại cuộc sống của mình trong quá khứ, trước thời điểm mười tuổi cuộc sống tĩnh lặng, cho đến khi cha mẹ qua đời, bên cạnh chỉ còn lại một người thân duy nhất chính là muội muội, hắn mới cảm thấy hai chữ "quý trọng" đáng quý tới cỡ nào.

Cho nên Vân Phàm những năm sau đó, mặc dù cực khổ, nhưng rất vui vẻ đơn thuần, có thể nuôi sống muội muội, có thể trải qua một cuộc sống yên bình, đó chính là hạnh phúc .

Nhưng thời khắc Vân Phàm bước chân ra khỏi sơn thôn nhỏ bé của mình, cuộc sống của hắn cũng bắt đầu phát sinh thay đổi.

Tiên pháp « Cửu Khổ » , từ khi sáng chế đã không trọn vẹn, hoặc có thể nói, bộ công pháp này chỉ là cương lĩnh tu hành.

Vốn dĩ với số tuổi như của Vân Phàm, hắn sẽ không có quá nhiều cảm ngộ về nhân sinh, nhưng hắn đã trải qua đủ loại cảm xúc bình thường, trầm mặc, mất mác, tuyệt vọng, tốt đẹp, hạnh phúc, bi thương, thống khổ, vướng mắc... Nhân sinh biến hóa, các loại khổ nạn, nhất là thí luyện tại địa cung rèn luyện tâm tình, để cho hắn dần dần bước về phía trưởng thành.

Mà điểm quan trọng nhất chính là trải qua vô vàn trắc trở, Vân Phàm vẫn giữ vững bản tâm, không quên nguyện ước ban đầu, tâm như xích tử, niệm như kim cương. Lấy tâm cảnh hiện tại mà nói, hoàn toàn thỏa mãn điều kiện thần hồn biến hóa. Chỉ cần hắn có thể đốt lên thần hỏa, sẽ có thể ngưng luyện thần đan, mọi chuyện thuận lợi nước chảy thành sông.

Đáng tiếc, để cho Vân Phàm cảm thấy vô cùng buồn rầu chính là hiện tại hắn vẫn không thể đốt lên thần hỏa.

Cũng không phải Vân Phàm không tìm được hỏa chủng thích hợp, vừa vặn hoàn toàn trái ngược, bên trong thần hồn không gian có một viên hỏa chủng hoàn toàn phù hợp với thiên phú thần hồn, hơn nữa phẩm chất không thấp, chỉ là không thể nào khống chế.

Đúng vậy, hỏa chủng chiếm cứ trong thần hồn không gian của hắn, chính là văn minh hỏa chủng ở băng hỏa kỳ cảnh trong động thiên tàn cảnh cắn nuốt Nam Minh hỏa chủng cùng song sinh liên hỏa mà phản bản hoàn nguyên.

Viên hỏa chủng này chỉ lớn bằng viên đậu tương, chính là bổn nguyên chi hỏa diễn biến thành, chất chứa đầy văn minh quang mang, hi vọng tương lai.

Nó quanh quẩn trong thần hồn không gian, bề ngoài nhìn qua không khác gì phàm hỏa, không có nửa điểm đặc biệt, nhưng nó chợt minh chợt diệt, giống như nhịp điệu của sinh mệnh, tựa như một sinh vật sống.

Vân Phàm đã từng thử các loại thủ đoạn như 【 Ngự Linh Thuật 】, 【 Khống Hỏa Thuật 】, muốn lợi dụng thần hồn lực khống chế viên hỏa chủng này, nhưng lần nào cũng chấm dứt trong thất bại. Nếu không phải Vân Phàm đã từng tận mắt nhìn thấy sự thần dị của viên hỏa chủng này, sợ rằng hắn đã từ bỏ ý định này lâu rồi.

...

Mặt trời dần dần hạ xuống phía tây, hoàng hôn phủ xuống.

Lại thử thêm lần nữa, Vân Phàm vẫn không thể thành công, cảm thấy có chút thất vọng.

"Tà Thần tiền bối, ngươi có biện pháp gì để luyện hóa hỏa chủng hay không?"

Nghe Vân Phàm hỏi thăm, Tà Thần đứng ở bên cạnh lim dim mắt tỏ vẻ khó khăn: "Coi như có bổn tôn cũng sẽ không nói cho ngươi biết."

"Vậy đúng là không có sao?"

"Ách!"

Tà Thần rõ ràng giật nảy lên, mở miệng định mắng to, ánh mắt trợn trừng , nhưng sau đó nhanh chóng dương dương đắc ý: "Vân Phàm tiểu tử, ngươi càng ngày càng tồi tệ rồi, dùng lời của Nhân tộc các ngươi tới nhận xét phải nói thế nào nhỉ... Tỏ vẻ trung lương, nội tâm xảo trá. Muốn kích bổn tôn sao, hừ hừ, không có cửa đâu!"

"..."

Vân Phàm cảm thấy không có lời nào để nói, hắn chỉ tùy ý hỏi thôi, không có cũng chẳng sao, hắn thật sự không hề có ý kích Tà Thần phải nói ra.

Nhưng nhìn bộ dáng tiểu nhân đắc chí của Tà Thần, Vân Phàm có thể khẳng định, đối phương tuyệt đối có không ít thủ đoạn.

Cho nên Vân Phàm kiên trì nói: "Kính xin Tà Thần tiền bối chỉ điểm."

"Không có cửa đâu."

"Tiền bối có điều kiện gì sao?"

"Không có."

"..."

Vân Phàm không thể làm gì được, Tà Thần càng thêm đắc ý: "Hắc hắc, Vân Phàm tiểu tử ngươi không có cách nào sao?"

"Vâng, quả thật không có cách nào."

"Vậy tại sao ngươi không cầu xin bổn tôn?"

"Được, cầu xin tiền bối chỉ điểm cho ta."

Nhìn bộ dạng Vân Phàm vẫn bình tĩnh không có biểu hiện gì, Tà Thần cảm thấy mất vui nói: "Không có chút thành ý, thật mất hứng!"

"Tà Thần tiền bối, nếu như vãn bối không thể luyện hóa được hỏa chủng, sẽ không thể đốt lên thần hỏa, không đốt được thần hỏa, sẽ không có biện pháp ngưng luyện thần đan, không ngưng luyện được thần đan, thần hồn sẽ bị giới hạn... Thần hồn giới hạn, phong linh hoàn không thể biến hóa, tiền bối cũng không thể tiến giai, tu vi ngưng trệ, bị người áp bách, thậm chí nguy hiểm tới tánh mạng..."

"Đủ rồi đủ rồi!"

Tà Thần rốt cục không nhịn nổi cắt lời: "Vân Phàm tiểu tử, ngươi đừng có dài dòng như thế, nếu để cho ngươi nói tiếp, có phải bổn tôn là kẻ cùng hung cực ác hủy thiên diệt địa, tội ác tày trời thiên địa bất dung hay không? !"

"Ta chỉ nói sự thật thôi."

Vân Phàm đột nhiên phát giác, trêu chọc Tà Thần cũng là một chuyện vô cùng thú vị. Tâm tình của hắn lúc này vui vẻ y như thời điểm mình trêu chọc muội muội của mình.

Bất tri bất giác, thái độ của Vân Phàm đối với Tà Thần dần dần thay đổi, từ hiểu lầm, cảnh giác, phòng bị lúc ban đầu, đến hiện tại đã biến thành tín nhiệm, tôn trọng, thân cận.

Tà Thần tựa như cũng dần quen với việc đấu khẩu với Vân Phàm, nhưng ồn ào thì ồn ào, cuối cùng vẫn thỏa mãn yêu cầu của Vân Phàm.

...

"Vân Phàm tiểu tử, phương pháp luyện hóa hỏa chủng vốn có không ít, nếu như dùng ngoại lực không có hiệu quả, vậy thì dùng hồn tế thuật thử xem."

"Hồn tế! ?"

"Không sai, hồn tế thuật, đem thần hồn dung nhập vào trong hỏa chủng, để cho 【 Thần 】【 Hỏa 】 nhất thể."

Lập tức, Tà Thần giảng giải ngọn nguồn cùng với phương pháp thi triển hồn tế thuật.

【 Hồn Tế Thuật 】 là thuật pháp cực kỳ thường thấy ở thời thượng cổ, hơn nữa cũng rất có danh tiếng, mặc dù là thủ đoạn tà đạo, nhưng vô cùng thực dụng. Đây là một loại tế luyện thuật vô cùng tà dị, chẳng những có thể luyện hóa hỏa chủng, còn có thể luyện hóa linh bảo, luyện hóa hồn bảo, luyện hóa tiên linh... Thậm chí, luyện hóa thần hồn của tiên sĩ, rút ra trí nhớ của người khác.

Thật lòng đánh giá, hồn tế thuật và đoạt xá thuật tuy có cách làm khác nhau nhưng hiệu quả tuyệt đối tương đồng.

Dĩ nhiên, bởi vì thuật pháp này quá mức tà dị, bị tiên đạo tu sĩ coi là cấm kỵ.

Đối với chuyện này, Tà Thần không nhắc đến nhiều, Vân Phàm cũng không để ý.

...

Được Tà Thần chỉ đạo , Vân Phàm lần này lại thử đem thần hồn đắm chìm vào trong không gian.

Lần này, hắn không vận dụng thần hồn lực để điều khiển hỏa chủng, mà trực tiếp đem thần hồn bao phủ hỏa chủng, sau đó dần dần dung nhập vào bên trong.

"Tư tư ~~~ "

Một cảm giác đau đớn như lửa đốt dâng lên trong tâm linh, cảm giác như giống như người bình thường đang bị thiêu đốt vậy.

Vân Phàm cố nén đau đớn, khống chế tâm thần dần dần đi đến nội bộ của hỏa chủng.

...

Càng đi tới bên trong càng thêm nóng rực!

"Oanh!"

Một tiếng nổ vang thật lớn, sóng nhiệt cuồn cuộn, đem Vân Phàm cuốn vào trong một không gian.

Đây là một mảnh biển lửa, trừ ngọn lửa vô cùng vô tận, không có bất cứ thứ gì.

"Hoàng —— hoàng —— hoàng —— "

Một âm phù vang dội cả không gian, giống như năm tháng cổ xưa reo hò, xuyên qua mênh mông thời không.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.