Bất Diệt Thánh Linh

Chương 24: Q.3 - Chương 24: Khí tức ô trọc




"Huynh đệ có nghe nói chuyện gì chưa, thiếu minh chủ của Thiên Võ minh đã bị người ta đánh tàn phế!"

"Cái gì? Ngươi nói Thiên Võ minh người kia sao! ?"

"Dĩ nhiên rồi, nếu không phải hắn còn có thể là ai!"

"Ai dám đắc tội với Thiên Võ minh chứ? Chẳng lẽ là Tán Tu minh à?"

"Không đúng không đúng, nghe nói là một thiếu niên từ nơi khác đến."

"Thiếu niên này thật quá mức ngu ngốc, lại đem con trai độc nhất của Hầu minh chủ đánh tàn phế, lần này sợ là sẽ lớn chuyện rồi!"

"Đúng vậy, hiện tại Lạc Nhật thành càng ngày càng rối loạn!"

. . .

Thiên Võ minh thiếu minh chủ bị người đánh tàn phế, một vị võ đạo đại sư đỉnh phong cứ thế mà phế đi.

Tin tức như thế căn bản không thể nào phong tỏa, chỉ có nửa ngày thời gian đã nhanh chóng truyền khắp cả Lạc Nhật thành, nhưng Thiên Võ minh không thấy tỏ bất kỳ thái độ nào, không ít người từ đó cảm nhận được khí tức không đúng lắm, có cảm giác như không khí đè nén trước cơn bão tố!

Cùng lúc đó, Tán Tu minh trụ sở nằm ở đường lớn của thành tây, không khí cũng trở nên quỷ dị.

Các đường chủ ra vào nhiều hơn, thành viên lui tới nét mặt đều thật khẩn trương.

. . .

Hậu viện lầu các, một cô gái tuấn mỹ đang mặc nam trang khẽ vuốt cằm, chung quanh mấy nữ tử xinh đẹp theo tiếng đàn mà ca múa, thiên hình vạn trạng, ánh mắt dao động.

Âm thanh xen kẽ, uyển chuyển du dương.

"Ba !"

Dây đàn đứt lìa, tiếng đàn dừng lại.

Cô gái tuấn mỹ phất tay ý bảo vũ nữ lui ra, trong mắt hiện lên nét lạnh lùng: "Vào đi!"

Vừa dứt lời, một trung niên nam tử đi tới trong lầu, khom người thi lễ: "Thuộc hạ Chu Trùng, bái kiến phó minh chủ."

Không sai, cô gái đang ngồi trong lầu các này chính là phó minh chủ của Tán Tu minh, tên là Dư Hương. . . Dư Hương trong khẽ vuốt bụi hoa cảnh, tàn sắc lưu dư hương.

Rất khó tưởng tượng phó minh chủ của Tán Tu minh lại là một mỹ nữ tuyệt sắc, hơn nữa còn thích hư long giả phượng.

"Chu đường chủ, chuyện đó sao rồi?"

Thanh âm của Dư Hương uyển chuyển, lộ ra một tia lãnh đạm.

Ánh mắt tham lam của Chu Trùng quét qua trên người Dư Hương, gương mặt tái nhợt lộ ra một luồng đỏ ửng: "Hồi bẩm phó minh chủ, thuộc hạ không thể hoàn thành nhiệm vụ, kính xin phó minh chủ trách phạt."

"Bằng vào năng lực của ngươi, không thể nào không đối phó được bọn họ? Chẳng lẽ có chuyện gì ngoài ý muốn đã xảy ra?"

Dư Hương sắc mặt bình tĩnh, không thấy tâm tình ba động.

Chỉ nghe Chu Trùng trầm giọng nói: "Vốn dĩ không có vấn đề gì, nhưng ba người có hình dáng như hải thận trùng miêu tả tất cả đều xuất hiện, nhất là vị thiếu niên đã giết chết Hứa lão bát kia, còn chưa ngưng khiếu, đã có thể so lực với tông sư, võ đạo ý chí lại càng vượt xa tông sư bình thường, ta không phải đối thủ của hắn."

"Thiếu niên? Khanh khách lạc ~~~ "

Dư Hương cười cười đầy ý tứ: "Ta vừa nhận được một tin tức, thiếu minh chủ của Thiên Võ minh bị người đánh tàn phế, người ra tay tựa như đồng dạng là một thiếu niên, ngươi nói chuyện này có phải rất có ý tứ hay không?"

"Nga! Thiếu minh chủ của Thiên Võ minh bị người đánh tàn phế! ?"

Chu Trùng ngẩn người, có vài phần kinh ngạc. Ở Lạc Nhật thành này đã nhiều năm, hắn biết rất rõ【 Thiên Võ Minh 】 mạnh mẽ tới cỡ nào , bối cảnh sâu đậm, tuyệt đối không đơn giản như bề ngoài thường thấy, nếu không đã sớm bị Tán Tu minh thâu tóm lâu rồi.

"Phó Minh chủ, chúng ta nên làm gì bây giờ?"

Nghe câu hỏi của Chu Trùng, Dư Hương cẩn thận suy tư chốc lát nói: "Minh chủ hôm nay đang bế quan trùng kích Thần Phủ cảnh, không nên sinh thêm chuyện, Tam Quang đạo phía kia ta sẽ ứng phó, về phần thiếu niên kia, chúng ta trước không cần để ý hắn làm gì, để cho Thiên Võ minh tới tìm phiền toái, tốt nhất là đến tình thế lưỡng bại câu thương, chúng ta cũng có thể ngồi làm ngư ông đắc lợi."

"Dạ, thuộc hạ hiểu rồi ."

"Ngươi đi về dưỡng thương trước đi, kế tiếp còn có chuyện quan trọng hơn cần làm. . . Gần nhất không biết vì nguyên nhân nào, thú triều nhiều hơn, thậm chí linh thú thường lui tới cũng càng ngày càng nhiều."

"Có phải Cấm Đoạn sơn mạch nội bộ xảy ra vấn đề gì hay không?"

"Những vấn đề này không phải chuyện chúng ta có thể biết ."

"Vậy thuộc hạ cáo lui."

"Được, đi đi."

Chu Trùng đáp lời lui ra, Dư Hương lẳng lặng đứng im, nhẹ nhàng nhíu mày.

Trầm ngâm một hồi lâu, nàng thay một chiếc áo choàng màu đen, phi thân về phía đông thành.

. . .

————————————

Vạn tiên tập, trong một căn nhà gỗ nhỏ.

Lúc này Vân Phàm đang ngồi trong một gian phòng, xếp bằng trên bệ đá, sắc mặt hơi chút mỏi mệt .

Bởi vì thi triển Hồi Quang tiên thuật liên tục gần trăm lần, thần hồn lực của Vân Phàm cơ hồ tiêu hao hầu như không còn, bất đắc dĩ, Thiên Hà đám người dẫn hắn tới nơi này tu dưỡng.

Chỉ là thi triển tiên thuật gần trăm lần, ma độc vẫn trong cơ thể Phương Lôi cũng chưa thể loại trừ, hiệu quả duy nhất chính là đem ma độc vững vàng áp chế ở vị trí tay trái của Phương Lôi. Đồng thời, Vân Phàm cũng thấu hiểu thêm bản chất của Hồi Quang tiên thuật.

Thiên địa quang minh, xua tan hắc ám.

Hồi Quang tiên thuật cũng nhờ đó mà dính một tia khí tức quang minh, cho nên khả năng áp chế ma độc càng tăng cường.

Đáng tiếc chính là Hồi Quang tiên thuật dù sao cũng là phế phẩm tiên thuật, hiệu quả vô cùng có hạn. Nếu như, phẩm chất của bộ tiên thuật này có thể nâng cao thêm một chút, hoặc là dung nhập càng nhiều quang minh ấn ký, nói không chừng thật sự đem ma độc giải trừ.

Nhưng làm sao có thể nâng cao phẩm chất của tiên thuật đây?

Vân Phàm vốn định đi thỉnh giáo một chút vị tiên đạo tiền bối Phương Lôi kia, nhưng ý nghĩ vừa lóe lên, trong lúc bất chợt lại nghĩ tới Tà Thần.

Tà Thần chính là tàn niệm của viễn cổ thần ma, chắc chắn sẽ biết không ít chuyện!

"Khúc khích!"

Phong linh hoàn không gian một trận ba động, thân thể lông xù mập mạp của Tà Thần từ trong hư vô bay ra.

"Vân Phàm tiểu tử, ngươi lại dám nhốt ta, còn nhốt lâu như thế, bổn tôn muốn ăn ngươi! Ăn ngươi. . ."

Tà Thần vừa rơi xuống đất, đã giương nanh múa vuốt nhào về phía Vân Phàm, ôm lấy bắp chân đối phương muốn dùng sức cắn xé, nào ngờ trong cơ thể Tà Thần có một nửa khác kiên quyết không muốn thương tổn tới Vân Phàm, làm cho hắn có một tư thế cực kỳ quái dị gục ở bên chân của Vân Phàm.

"Tà Thần, ta có một số chuyện muốn hỏi ngươi."

Vân Phàm rất hiếm khi trịnh trọng như vậy, Tà Thần nhất thời cảm thấy tò mò, cho nên cười quái dị nói: "Cạc cạc cạc ~~~ bổn tôn trải qua vô số thời đại, thiên hạ vô song, độc nhất vô nhị, ngươi muốn biết cái gì cứ hỏi đi? Nhưng không nhất định bổn tôn sẽ nói đâu! Cạc cạc cạc ~~~ "

"Vậy ngươi có biết ma độc có lai lịch gì hay không?"

"Ma độc? !"

Nghe thấy Vân Phàm hỏi, Tà Thần vẻ mặt khinh thường nói: "Bất quá là một chút khí tức ô trọc, không có gì đặc biệt ."

"Khí tức ô trọc?" Vân Phàm lần đầu tiên nghe nói: "Là thứ gì?"

Tà Thần chậm rãi đàm đạo: "Các ngươi tiên đạo tu sĩ mượn tiên linh khí tu hành, chúng ta tà linh dùng ác niệm mà sống, yêu ma tự nhiên dựa vào khí tức ô trọc này mà sinh tồn. Chẳng qua khí tức ô trọc đến từ Cửu U, yêu ma có thể hấp thực, nhưng sinh linh khác chạm vào sẽ chết."

"Cửu U là nơi nào?"

Vân Phàm tựa như một tờ giấy trắng, không biết bất cứ chuyện gì.

Tà Thần giọng nói mờ ảo nói: "Thiên cao cửu trọng việt, địa có thập phương giới, trong đó có một giới chính là Cửu U, đó là một nơi tử địa, sinh linh tuyệt chủng, chỉ có yêu ma hoặc tử linh mới có thể sinh tồn."

Thiên cao cửu trọng việt, địa có thập phương giới.

Đối với những chuyện này, Vân Phàm cảm thấy quá mức xa xôi, cũng không để ở trong lòng, cho nên lại hỏi: "Vậy có phương pháp giải trừ ma độc hay không?"

"Có, rất nhiều biện pháp."

"Biện pháp gì?"

"Biện pháp thì rất nhiều, nhưng tại sao bổn tôn phải nói cho ngươi biết? Cạc cạc ~~~ "

Tà Thần cười quái dị mấy tiếng, tà quang trong mắt phải vụt sáng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.