Nhân sinh có cửu khổ, sinh lão bệnh tử khổ, bi hoan ly hợp khổ, cầu mà không được cũng là khổ.
...
Muốn hỏi, sinh vì sao khổ?
Bước vào tiên đạo trường sinh lộ, hồng trần khổ hải có khổ hay không?
Lại hỏi, lão vì sao khổ?
Tóc đen thành tuyết , tóc mai bạc phơ có khổ hay không?
Hỏi nữa, bệnh vì sao khổ?
Hai mắt mờ mịt tai không nghe, vạn lí bi thu có khổ hay không?
Còn hỏi, tử vì sao khổ?
Hoàng tuyền bích lạc lạnh lẽo, mệnh như giấy bạc có khổ hay không?
...
Năm hỏi, bi vì sao khổ?
Cả đời lục bình trôi theo dòng nước, nước mắt thành bụi có khổ hay không?
Sáu hỏi, hoan vì sao khổ?
Đông phong không biết tây phong ác, vui quá hóa buồn có khổ hay không?
Bảy hỏi, ly vì sao khổ?
Cố nhân đã mất ai còn ở, dài dòng ngàn năm có khổ hay không?
Tám hỏi, hợp vì sao khổ?
Nhân sinh bao nhiêu chuyện biệt ly, tụ tán vô thường có khổ hay không?
...
Chín hỏi, cầu vì sao khổ?
Mệnh có rồi lại mong mãi mãi, mệnh không có thì vẫn cưỡng cầu, cầu mà không được có khổ hay không?
...
Thiên địa bất nhân giai sô cẩu, hàn lai thử vãng kỷ thì hưu?
Dục vấn nhân sinh vô cùng nhạc, phù vân phóng hạ đắc tự do.
...
- Quả nhiên, rất khổ rất khổ.
Vân Phàm yên lặng đọc xong lời mở đầu của “ Cửu Khổ “ , sâu trong linh hồn dâng lên khổ sở, đây là phải trải qua bao nhiêu trắc trở bao nhiêu đau khổ, mới có thể có được bao nhiêu ý niệm cùng cảm ngộ khổ tận xương tủy như thế.
Mà tại phần cuối của lời mở đầu, một thủ tiểu thi tựa như linh hồn thăng hoa, thoát ra từ trong đau khổ. Giống như đại triệt đại ngộ, siêu phàm thoát tục, không thể không khiến cho người ta khâm phục.
Vân Phàm cảm khái một hồi, trên thế gian lại có người khổ như vậy, so sánh với vị tiền bối này, chút ít gian nan của hắn chẳng sánh vào đâu. Khó trách người già thường nói, hạnh phúc chẳng qua chỉ là tương đối mà thôi. Khi mình còn đang oán hận vì chỉ có giầy cỏ để đi, lại có người đang đi chân không, chính mình nên cảm thấy hạnh phúc. Khi mình đang oán giận ăn không ngon, thấy những người thiếu ăn đói kém, chính mình nên hạnh phúc.
Cho nên, khi chính mình còn đang buồn rầu, hẳn là nên nghĩ tới nỗi khổ của cửu khổ này, như vậy hết thảy nỗi buồn tự nhiên tan thành mây khói.
Thế gian nổi khổ, có gì vượt nổi cửu khổ.
Đặt xuống phù vân, mới có được tự do.
"Hô "
Vân Phàm hít một hơi thật sâu, tiếp tục đọc tiếp, đoạn sau tự nhiên là phương pháp tu hành.
“ Cửu Khổ “ là một quyển tiên pháp luyện hồn, đồng thời cũng là một quyển pháp môn luyện tâm. Đem chín loại khổ sở ngưng tụ thành chín loại lực lượng vô hình, thời khắc gõ thần hồn của mình, trui luyện tâm linh tinh khiết .
Càng xem càng mê mẩn, càng xem càng kính nể.
Vân Phàm không biết tiên pháp khác như thế nào, nhưng mà Cửu Khổ luyện hồn phương pháp, thực sự bác đại tinh thâm, huyền diệu vô cùng. Hắn cũng tin tưởng, nếu là dùng phương pháp này ngưng trúc tiên cơ, hiệu quả tuyệt đối không phải chuyện đùa. Nếu như có pháp môn sau Trúc Cơ, “ Cửu Khổ “ tuyệt đối được coi là công pháp đứng đầu. Dĩ nhiên, điều kiện tu luyện công pháp này vô cùng hà khắc, không phải người đại triệt đại ngộ đại nghị lực, căn bản không thể nào Trúc Cơ thành công.
Dần dần, Vân Phàm hoàn toàn đắm chìm trong đó, không tự chủ bắt đầu tìm hiểu Cửu Khổ luyện hồn.
...
Sinh lão bệnh tử, bi hoan ly hợp, cầu cũng không được.
Quan tưởng chín loại khổ thái của nhân sinh, ngưng tụ chín loại tâm tình, lại đem tâm tình từng điểm từng điểm chuyển hóa trở thành chín loại lực lượng.
"Vù"
Linh khiếu khẽ rung động, chín loại tâm tình theo tâm mà sinh, dẫn động thần hồn.
Sinh lão bệnh tử nổi khổ, bi hoan ly hợp nổi khổ, cầu mà không được nổi khổ... Vân Phàm trải qua trăm năm cô độc, ý chí cường nhận, tâm như hổ phách tinh khiết hoàn mỹ, vì vậy hắn rất dễ dàng đem chín loại khổ thái ngưng tụ thành hình, không bị ngoại lực quấy nhiễu nửa phần.
Chín loại lực lượng gắn kết phân hoá, đan vào lẫn nhau, cuối cùng hóa thành bể khổ chi võng, đem tâm thần Vân Phàm bao phủ bên trong.
"Xoạt "
Từ linh khiếu bay ra, huyền phù ở đỉnh đầu của Vân Phàm, tỏa ra quang hoa vụt sáng, giống như sinh vật sống đang hô hấp.
Ý niệm vừa động, bể khổ chi võng từ từ bao phủ khắp toàn thân, cho đến đem thân thể hoàn toàn bao trùm.
Trong khoảng thời gian ngắn, chín loại khổ sở tư vị xông lên đầu.
Khổ. Khổ. Khổ.
Thật khổ thật khổ.
Linh hồn trui luyện ở trong bể khổ, cảm giác thống khổ kích thích thần kinh của Vân Phàm .
Đau khổ phát ra từ nội tâm, đau đớn rót vào cốt tủy.
Đây hoàn toàn không phải là thống khổ vể nhục thể, mà là hành hạ linh hồn.
Điểm này vô cùng hung hiểm, nếu như ý chí không đủ kiên định, tín niệm không đủ mạnh, chắc chắn trầm luân trong bể khổ, trọn đời không thể siêu sinh.
Vân Phàm gắt gao thủ vững tâm niệm, làm cho thần trí của mình tận lực giữ vững thanh minh, thậm chí cố gắng đem tâm thần đắm chìm trong bể khổ.
...
"Vù "
Đại hung hiểm tất sẽ có đại cơ duyên.
Vân Phàm giờ phút này, muốn hét lên lại không thể hét, muốn dừng lại không thể dừng, đành phải yên lặng nhẫn nại, muốn chịu đựng qua nổi khổ cửu khổ, muốn chịu đựng tâm thần đau đớn.
Dưới nỗi thống khổ như thế, thời gian lộ ra chậm chạp dị thường, thậm chí trì trệ không tiến, đây là một quá trình cực độ dài dòng, thậm chí so sánh với thời gian trăm năm trong bóng tối còn dài hơn, còn gian nan hơn.
"Xoạt "
Theo cửu khổ trui luyện, Vân Phàm cảm giác thần hồn của mình đang từng điểm từng điểm kiên cố, từng điểm từng điểm cường nhận hơn. Chuyện này làm cho hắn vô cùng hưng phấn, trong lòng không một chút nghi ngờ... Hắn không sợ đau đớn, càng không sợ khổ cực, hắn hi vọng chỉ cần cố gắng, sẽ có thu hoạch, cho dù chỉ là từng điểm nhỏ nhoi. Điều này làm cho hắn cảm thấy phương hướng cố gắng của mình chính xác , hắn rất thích thú với cảm giác sung sướng của việc thu hoạch thành công sau khi nỗ lực.
"Ông"
Cửu khổ gieo xuống, vốn dĩ phong linh hoàn chói mắt nhất thời tối sầm lại, tia sáng nội liễm.
Trong tối tăm truyền đến một tia cảm ứng, giống như vật sống bình thường, cùng với tư tưởng của Vân Phàm sinh ra liên lạc vi diệu nào đó, tựa hồ chỉ cần một ý niệm trong đầu, có thể đem nó khống chế.
- Đây chính là ảo diệu của ‘ ngự ’ hay sao? Không quá khó khăn.
Vân Phàm không khỏi nhớ tới, miếu chủ thánh miếu từng nói với hắn, sau khi mình có thể khống chế phong linh hoàn, có thể tùy tâm sở dục khống chế tia sáng, sau đó tu luyện tiên thuật. Về phần tiên pháp tu luyện khó hay không, vậy thì phải xem tu luyện tiên pháp gì.
Trong tình huống bình thường, công pháp càng phù hợp với thiên phú thuộc tính, tu luyện tự nhiên càng đơn giản.
Tiên pháp “ Cửu Khổ “ , không có thuộc tính, ai cũng có thể tu luyện, chủ yếu là xem có thể trong thống khổ vô cùng kiên trì được bao lâu, hơn nữa không đánh mất bản tâm.
Mà trong lòng Vân Phàm có quang minh, tất cả thống khổ đều không thể làm mất đi ý chí của hắn, ảnh hưởng tới bản tâm, vì vậy “ Cửu Khổ “ luyện hồn phương pháp đối với hắn mà nói, ngược lại tự nhiên có thể nhập môn .
Đang lúc Vân Phàm mừng rỡ, “ Cửu Khổ “ trong tay của hắn trong nháy mắt hóa thành bụi phấn, theo gió phiêu tán.
- Ách, chuyện…chuyện gì đã xảy ra?
Vân Phàm đầu tiên cảm thấy sửng sốt, ngay sau đó nhớ lời đại hồ tử dặn dò, bảo hắn không tu luyện “ Cửu Khổ “ tiên pháp. Chẳng qua là, hắn hoàn toàn không nghĩ tới, mình trong lúc bất tri bất giác cũng đã luyện thành tiên pháp này. Nguyên nhân chính vì như thế, mới xúc động cấm chế trên cổ thư , trong nháy mắt hóa thành tro bụi.
- Chuyện này phiền toái thật.
Vân Phàm đau khổ cười cười, hắn cũng không lo lắng “ Cửu Khổ “ đối với mình tạo thành ảnh hưởng tốt hay xấu, mà do hắn đã đồng ý với đại hồ tử, hôm nay lại nuốt lời mất rồi .
- hỏi chuyện này, cùng lắm thì xin lỗi hắn thôi... Huống chi, Cửu Khổ luyện hồn pháp môn huyền diệu như thế, nói không chừng thật sự có thể làm cho mình cường đại hơn.
Ở trong bể khổ trui luyện một lần, giờ phút này tâm cảnh của Vân Phàm càng thêm rộng rãi cũng càng thêm thông suốt .
- Nếu đã luyện rồi, vậy thì tiếp tục thử một chút, xem có thể luyện hóa không.
Có quyết định, Vân Phàm đối với “ Cửu Khổ “ càng để ý, lần nữa đem tâm thần đắm chìm trong đó