Bất Diệt Thánh Linh

Chương 91: Q.2 - Chương 91: Không ngừng chiến đấu




"Hưu hưu hưu!"

Tiểu Ngu nhút nhát nhìn ngân vĩ xà trước mắt, dường như không có một tia khí chất của linh thú.

Mà ngân vĩ xà thấy tiểu tử kia lùi bước, càng không kiêng nể, hung uy tăng thêm, mở cái miệng to như chậu máu lao đến phía tiểu tử!

"Tê tê —— "

Tốc độ của ngân vĩ xà cực nhanh, thân thể dẻo dai cường tráng.

Mà đối lập với nó, Tiểu Ngu động tác chậm chạp, yếu đuối vô lực, làm sao có thể trở thành đối thủ được.

"Oành!"

"Oành! Oành! Oành!"

Loạn đả liên tục, cả người Tiểu Ngu đầy thương tích, bộ lông trắng đen cũng rối loạn thành một mớ.

Mà giống như đùa vui đã đủ, ngân vĩ xà cắn lấy Tiểu Ngu, chuẩn bị đem nó nuốt trọn, nhưng vừa rơi vào trong miệng, một cảm giác lạnh thấu xương lan khắp toàn thân, làm cho nó hãi sợ lập tức phun Tiểu Ngu ra.

"Ken két!"

Tiểu Ngu lăn trên mặt đất, trong mắt tràn đầy uất ức, nó nhìn chung quanh, lại không tìm thấy thân ảnh quen thuộc của người kia. Đó là người đầu tiên mà nó chứng kiến khi vừa mở mắt, cũng là người đầu tiên cho nó ăn, đồng thời cũng là người đầu tiên chăm sóc nó, sưởi ấm cho nó. Dĩ vãng nếu gặp phải chuyện gì nguy hiểm, người kia sẽ lao tới bảo vệ cho nó, nhưng giờ này hắn lại ở nơi nào.

Người kia không cần mình nữa sao? Người kia không thích mình hay sao?

"Hưu —— hưu hưu —— "

Tiểu Ngu kêu rên mấy tiếng, tựa như muốn kể lể, lại như đang kêu gọi, đáng tiếc cuối cùng không có ai trả lời nó.

Ngân vĩ xà sau khi đã vượt qua được cảm giác sợ hãi kia, lại lao về phía Tiểu Ngu. Lần này nó không định nuốt trọn con thú bé nhỏ kia nữa, mà là dùng đuôi ra sức đánh vào thân thể của nó.

"Oành!"

"Oành! Oành! Oành!"

Tiểu Ngu lại ngã xuống, sức lực cạn kiệt, ánh mắt có chút rời rạc, nếu không phải có thân thể sánh ngang với linh thú, e rằng lúc này đã trở thành một đống thịt nát mất rồi.

"Hưu!"

Kêu to bất lực, rên rỉ đầy tuyệt vọng. Tiểu Ngu bị ngân vĩ xà dùng thân thể quấn chặc, co rúm thành một viên thịt, thống khổ phi thường.

Mà Vân Phàm ở trên cây lần nữa nắm chặt tiểu đao, đang chuẩn bị ném ra, đột nhiên có dị biến phát sinh!

"Hưu! Thu thu —— thu —— "

Không giống với tiếng kêu lúc bình thường, hai con mắt tinh khiết của Tiểu Ngu chuyển sang màu xám, trong cổ họng phát ra gầm thét cực độ tức giận.

"Két băng!"

Tiểu Ngu há miệng cắn mạnh vào thân thể của ngân vĩ xà, dùng sức xé ra, đem thân thể của đối phương xé rách.

"Hí! ! !"

Đột nhiên cảm thấy đau nhức, để cho ngân vĩ xà vạn phần kinh sợ, nó vội vàng duỗi người quăng Tiểu Ngu ra thật xa.

Nhưng Tiểu Ngu lúc này, giống như vừa ăn thuốc súng, lông trên người dựng ngược, màu xám trong mắt lưu chuyển, không những không trốn, ngược lại lao về phía ngân vĩ xà, bộ dạng chậm chạp hoàn toàn bay biến.

"Oành!"

Đụng nhau một cái, tiểu tử dùng cả thân thể lao thẳng vào đầu ngân vĩ xà, để cho nó choáng váng không thôi.

Còn chưa chờ ngân vĩ xà tỉnh táo, trên bụng lại thấy đau nhức.

"Thu thu —— thu thu —— "

Tiểu Ngu dùng sức cắn xé , không ngừng cắn xé , ngân vĩ xà mấy lần muốn hất nó ra, nhưng đối phương giống như một tấm cao dán dù có xé bỏ thế nào cũng không dời.

...

"Hí!"

"Thu thu —— "

Thời gian dần dần trôi đi, ngân vĩ xà cuối cùng bất đắc dĩ té xuống, khí tức tiêu tán.

Mà Tiểu Ngu vẫn cắn chặt bụng của nó, không chịu nhả ra!

Vân Phàm từ trên cây nhảy xuống, đi tới bên cạnh Tiểu Ngu, muốn ôm lấy đối phương, nào ngờ tiểu tử này quay sang cắn chặt tay của Vân Phàm!

"Ách!"

Vân Phàm bị đau, khẽ nhíu nhíu mày, nhưng không đẩy tiểu tử này ra.

Hồi tưởng lại cảnh tượng vừa rồi, Vân Phàm không khỏi khổ tâm thở dài, âm thầm tự trách mình quá lỗ mãng. Dù sao tiểu tử này mới xuất thế chưa đầy nửa tháng, dựa theo tính toán của thường nhân cũng chỉ là ấu thú mà thôi.

Hồi Quang tiên thuật!

Một đạo linh quang rơi vào trên người của Tiểu Ngu, để nó vô cùng ấm áp, chẳng những khôi phục thương thế trên người, ngay cả màu xám trong mắt cũng từ từ tan biến.

"Hô ~~~ hô ~~~ "

Buông lỏng hàm răng, Tiểu Ngu ngơ ngác nhìn Vân Phàm, thân thể không tự chủ co lại. Nó dùng lưỡi liếm liếm vết cắn trên cánh tay của Vân Phàm, sau đó ngủ thật say, giống như mọi chuyện vừa rồi chỉ là một giấc mộng mà thôi.

...

...

Năm ngày sau, mặt trời ló rạng.

Ánh nắng sớm xuyên thấu qua kẽ lá phủ xuống mặt đất, sương trắng mơ hồ làm cho không gian nơi đây như tiên cảnh.

Trên đỉnh đại thụ, Vân Phàm đang ngồi khoanh chân, vừa trui luyện thần hồn, vừa thổ nạp tử khí giữa thiên địa nhân gian.

Không còn tâm linh trói buộc, tinh thần của Vân Phàm càng thêm sung mãn, mỗi ngày mặt trời mọc lên đường, mặt trời lặn tu luyện, phảng phất dung nhập vào với tự nhiên, tựa như mây tựa như gió, tựa như cỏ tựa như cây... Cảnh giới của hắn tăng lên vô cùng vững chắc, căn cơ cũng càng thêm kiên cố.

Mà phía dưới đại thụ, một thân ảnh nho nhỏ dùng sức đánh vào thân cây, không có một chút lười biếng.

Trải qua ranh giới sinh tử lần trước, tiểu tử đã hiểu chuyện hơn nhiều, sau khi ăn xong, liền yên lặng tu hành cùng với Vân Phàm, không còn biếng nhác như khi trước.

Mà tình huống cụ thể của Tiểu Ngu, Vân Phàm cũng không biết rõ ràng. Hắn không biết nên huấn luyện đối phương thế nào, chỉ có thể dựa theo phương pháp nguyên thủy nhất, nâng cao khí lực, rèn luyện thể chất cho nó.

Dọc theo đường đi, không ngừng chiến đấu.

Chỉ cần gặp phải hung cầm mãnh thú, Vân Phàm bình thường cũng sẽ để cho Tiểu Ngu tới đối mặt, trừ phi gặp phải nguy hiểm ảnh hưởng tới tính mạng, nếu không hắn tuyệt không ra tay tương trợ .

Sau mỗi lần chiến đấu, tiểu tử cũng thảm hại phi thường, cả người mỏi mệt vô cùng. Nhưng có Vân Phàm sử dụng Hồi Quang tiên thuật, chỉ một thời gian ngắn có thể trở lại sinh long hoạt hổ. Dần dần, khí lực cùng năng lực chiến đấu của tiểu tử càng ngày càng mạnh.

Trải qua tổng kết, Vân Phàm phát hiện biện pháp của mình quả nhiên hữu hiệu.

Sau năm ngày rèn luyện, Tiểu Ngu đã từ một con tàn linh u mê yếu đuối, phát triển thành một con tiểu thú có chút hung mãnh.

...

————————————

Cấm Đoạn sơn mạch trung bộ, một đội tiên sĩ săn thú đang tìm đường đi ra phía ngoài của sơn mạch.

"La lão đại, thu hoạch lần này không tồi đâu!"

"Đúng vậy La lão đại, nói không chừng Liệp Ma đại điển năm nay, chúng ta có cơ hội xếp hạng mười đó!"

"Mọi người nói xem, nếu chúng ta có thể vào hạng mười, có phải nên để La lão đại dẫn chúng ta đi hồng lâu giải trí hay không?"

"Dĩ nhiên rồi ! Liệp Ma đại điển năm nay sẽ náo nhiệt hơn năm ngoái nhiều, ngay cả Thành chủ đại nhân cũng gia nhập phần thưởng, đảm bảo sẽ phong hậu vô cùng ."

"Ha ha ha!"

Nghe các huynh đệ cười nói, trung niên nam tử dẫn đầu không khỏi nhe răng cười một tiếng: "Lần này quả thật vận khí không sai! Trong sơn mạch không biết có phải xảy ra biến cố gì không, một con linh thú cao cấp cũng không gặp phải, nếu không cũng sẽ không thuận lợi như thế đâu. Nếu không phải thời khắc sắp đến, ta cũng không nỡ rời đi sớm thế."

"Không biết tình hình các tiểu đội khác có giống chúng ta không!"

"Thật sự khó nói chính xác."

"Quan tâm gì nhiều như thế, dù sao lần này không tổn thất, thu hoạch lại nhiều, cho dù không được hạng mười, cũng đủ để chúng ta chi tiêu thoải mái ."

"Đúng thế."

Mọi người vừa nói vừa cười, chỉ thấy một đạo hắc ảnh vụt sáng lên, một tên thiếu niên xuất hiện tại phía trước đội ngũ này.

"Ai đó!"

"Cẩn thận!"

Mọi người vội vàng tế phong linh hoàn, trận địa sẵn sàng đón địch.

Mà trung niên nam tử dẫn đầu cũng trầm ổn hơn, sắc mặt ngưng tụ, phất tay ngăn cản các huynh đệ ra tay.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.