Bất Diệt Thánh Linh

Chương 44: Q.4 - Chương 44: Ngã ý như đao




"Thánh địa! ? Trưởng lão! ? Ta... Ta không hoa mắt đấy chứ?"

"Ai dám giả mạo thân phận của thánh địa chứ, đó chính là khinh nhờn!"

"Hắc hắc hắc, Thánh chủ tự mình hạ lệnh truy bắt tiểu tử kia, xem ra tiểu tử này xong đời rồi."

"Truy bắt cái gì, hai vị trưởng lão rõ ràng nói là dẫn về."

"Tiểu tử này sát nghiệt sâu nặng, tới thánh địa còn không phải chẳng khác gì chết chứ, chẳng qua thật đáng tiếc một thân tu vi!"

"Có cái gì mà đáng tiếc, tà ma ngoại đạo, người người đều muốn diệt trừ!"

"Không sai không sai, người này đáng chết!"

"Ha ha, người ta là tà ma ngoại đạo, chúng ta tới cướp đoạt thì là dạng gì đây? Lời này nói ra khỏi miệng mà chính các ngươi không đỏ mặt hay sao? Vừa muốn lập miếu thờ, vừa muốn làm kỹ nữ ư."

"Cái gì! ? Ngươi... Ngươi muốn chết à!"

"Sợ các ngươi hay sao ?"

Trong đám người vang lên tiếng tranh cãi, không ít người còn nổi lên xung đột.

Thấy tình cảnh này, những người chung quanh vội mở miệng khuyên giải.

"Đủ rồi đủ rồi, đừng có cãi nữa, các ngươi muốn thất lễ trước mặt trưởng lão của thánh địa hay sao?"

"Đúng thế, mọi người còn không mau mau bái lễ."

"Bái kiến thánh địa trưởng lão!"

"Thánh địa từ bi, Thánh chủ thánh minh!"

Chúng tu sĩ kích động vô cùng, không ít người còn quỳ lạy trên mặt đất, thành kính hô lớn, cơ hồ quên mất đau đớn lúc trước.

Thánh địa trong suy nghĩ của tiên đạo tu sĩ, vĩnh viễn là tồn tại cao nhất, cũng chính là mục tiêu sùng bái.

...

So sánh với không khí nhiệt liệt bên ngoài, hậu viện trong Lam gia thương hành yên tĩnh thâm trầm.

Thiên Hà bọn họ cùng Lam gia đám người lúc này cảm thấy vô cùng khổ sở, mặc dù Vân Phàm cường đại vượt quá tưởng tượng của bọn họ, nhưng bọn họ không nghĩ Vân Phàm có thể chống lại được thánh địa trưởng lão.

Theo bọn họ được biết, mỗi một vị thánh địa trưởng lão đều là đại năng vượt trên cửu tinh, bởi vì chỉ có đại năng cảm ngộ thiên địa lực lượng, mới có tư cách trở thành là thánh địa trưởng lão.

Khương Thừa Tổ mặc dù đột phá cửu tinh, nửa bước thần hải, một chân bước vào hàng ngũ đại năng, nhưng hắn dù sao cũng không phải đại năng, thần hồn không hoàn toàn biến hóa, nắm giữ thiên địa lực lượng sao có thể sánh với trưởng lão của thánh địa?

Tạ Lạc Nhi cùng Tống Tiểu Phong đều trầm mặc, Thiên Âm lão quái và Lãnh Thiền Tử chau mày, chuyện tình bọn họ lo lắng nhất rốt cục đã xảy ra.

Thánh địa luôn không quan tâm thế sự, lại đưa ánh mắt tập trung vào trên người Vân Phàm. Trừ nguyên nhân đối phương ngỗ nghịch thánh địa ra, sợ rằng còn vì đối phương đã đem thượng cổ truyền thừa truyền bá khắp thế gian.

"Thiên ca, nên làm sao bây giờ?"

Phương Đồng nhẹ nhàng kéo Thiên Hà, lòng như lửa đốt.

"Đừng nóng đừng nóng, mọi chuyện chưa chắc đã tồi tệ như chúng ta suy đoán đâu."

Thiên Hà lúng túng gãi gãi đầu, kiên trì nói: "Đừng quên tên thiên kiêu rắm thúi họ Khương còn đang trong tay Vân Phàm lão Đại, nhìn bộ dạng hai tên trưởng lão kia, giống như rất quan tâm tới tánh mạng của tên họ Khương kia. Thánh địa nếu dám chọc giận chúng ta, cùng lắm là cá chết lưới rách."

"Thật sự như thế phải không?"

Phương Đồng nửa tin nửa ngờ nhìn phía xa, chỉ thấy Vân Phàm đang cùng hai trưởng lão của thánh địa đứng đối diện, tựa như thật sự có dư âm thương lượng.

...

————————————

Trung tâm đường lớn, tay của Vân Phàm vẫn đặt trên đầu Khương Thừa Tổ, lẳng lặng mà nhìn hai vị trưởng lão thánh địa.

Ma thần hư ảnh khổng lồ bao phủ cả người Vân Phàm, vì vậy tuy Hạc Trưởng lão cùng Hoa Trưởng lão tiên pháp khôn cùng, cũng không thể nào ép được hắn.

"Tiểu tử, ngươi thả người trong tay ngươi ra, bổn tọa có thể cầu tình giúp ngươi trước mặt mấy vị điện chủ, có lẽ có thể tha mạng cho ngươi."

Hoa Trưởng lão giờ phút này cũng đã tỉnh táo lại, cũng biết không thể quá mức cường ngạnh, tránh cho đối phương chó cùng rứt giậu. Cho nên nàng cố nén tức giận đưa ra hứa hẹn, phảng phất đang ban ơn cho Vân Phàm vậy.

Hạc Trưởng lão cũng phụ họa nói: "Vân Phàm, bọn ta biết rất rõ ràng chuyện của ngươi, tạm không nói đến chuyện ngươi đả thương thánh địa đệ tử, chuyện hôm nay dù không trách ngươi, nhưng nhiều người như vậy bởi vì ngươi mà chết. Thánh địa chịu trách nhiệm giám sát thiên hạ, tự nhiên muốn dẫn ngươi về thánh địa, cho tiên đạo tu sĩ của Đại Càn một câu trả lời công bằng."

"..."

Vân Phàm trầm mặc, con ngươi màu đen không mang theo nửa điểm tình cảm.

Thấy Vân Phàm không có động tĩnh gì, Hoa Trưởng lão lại bị cơn tức giận làm cho mất đi tỉnh táo: "Tiểu tử, ngươi còn không mau chóng thả người kia ra! ? Nếu như hắn có mệnh hệ nào, cho dù ngươi chết một vạn lần cũng khó mà chuộc tội."

"Hắn muốn giết ta, tại sao ta không thể giết hắn?"

Thanh âm khàn khàn mang theo chút mỏi mệt, con ngươi màu đen lộ ra nhè nhẹ hàn quang.

"Dừng tay Vân Phàm!"

Hạc Trưởng lão vội vàng cản đối phương nói: "Trên thân người này có đại bí mật, quan hệ tới tương lai Đại Càn chúng ta thậm chí là toàn bộ Thánh Linh đại lục ... Chẳng lẽ ngươi muốn trở thành tội nhân thiên cổ của nhân tộc ư? !"

"Hắc hắc, ha ha ha —— "

Khương Thừa Tổ lúc này đã hơi khôi phục, tùy ý cuồng tiếu, trong mắt mang theo vẻ điên cuồng: "Tiểu tử, ngươi không giết nổi ta, ta có đại khí vận, coi như nguy nan trước mắt, cuối cùng sẽ gặp dữ hóa lành! Hơn nữa mỗi lần ngăn trở, tu vi của ta sẽ càng mạnh mẽ, ta sẽ việt tỏa việt dũng, ngươi chẳng qua là viên đá kê chân giúp ta bước tới đỉnh phong mà thôi! Cuối cùng sẽ có một ngày, ngươi bị ta dẫm ở dưới chân, vĩnh viễn dẫm nát ở dưới chân."

"..."

"Tại sao không nói chuyện? Sợ rồi sao? Không dám giết ta ư?"

"..."

"Ha ha ha ha, dĩ nhiên ngươi không dám giết ta! Ta có thánh địa che chở, giết ta, ngươi cũng sẽ chết, tất cả người bên cạnh ngươi cũng sẽ bị chôn cùng!"

Bị đả kích liên tiếp, làm cho tư tưởng của Khương Thừa Tổ cực độ vặn vẹo , như ban đầu từ thiên tài bị đẩy xuống làm phế nhân mà tuyệt vọng điên cuồng. Hắn chưa từng nghĩ tới, chính mình thân là khí vận chi tử, có một ngày lại phó thác tính mạng trong tay kẻ khác, phải nhờ vào người khác van xin mới có thể giữ nổi tính mạng.

Bản thân hắn vô cùng kiêu ngạo, làm sao có thể chịu được kích thích như thế.

"..."

Gương mặt Vân Phàm không hề thay đổi, không để ý đến Khương Thừa Tổ trong tay, chẳng qua chỉ nhìn Hạc Trưởng lão đám người: "Các ngươi đem tương lai của nhân tộc, ký thác vào trên thân người khác? Ngàn vạn năm nay , các tiền bối tiên liệt trấn thủ ngăn cản yêu ma lại được coi là gì đây?"

"Ngươi..."

Hạc Trưởng lão nghẹn lời, lập tức không nhịn được nói: "Rất nhiều chuyện ngươi không thể hiểu, chuyện này liên quan tới số mệnh của nhân tộc. Ngươi không nghĩ đến bản thân mình, cũng nên nghĩ cho những người bên cạnh đi?"

"Ngươi uy hiếp ta sao?"

Hàn quang trong mắt Vân Phàm càng tăng lên: "Đúng vậy, có một số chuyện ta không hiểu, nhưng mà có chuyện ta cũng không cần hiểu. Ta chưa từng nghĩ tới việc đối địch với ai, nhưng có rất nhiều người lại muốn hại ta, hại người bên cạnh ta..."

Trong khi nói chuyện, Vân Phàm cả người sát khí càng ngày càng tích lũy, lực đạo trong tay càng ngày càng nặng.

"Ngươi... Ngươi làm gì! ? Không! Đừng giết ta... Không! A —— "

Khương Thừa Tổ thấy đầu đau nhói, một cổ lực lượng cường đại quán chú vào đại não, tử vong lần nữa ăn mòn linh hồn của hắn.

"Tiểu tử dừng tay!"

"Nghịch đồ ngươi dám!"

Hoa Trưởng lão cùng Hạc Trưởng lão đồng thời tụ lực, hướng Vân Phàm áp đi!

Vân Phàm không sợ chút nào: "Không sai, ta chính là loạn nghịch, rối loạn thế đạo này, nghịch lại quy củ của các ngươi."

"Răng rắc!"

Một tiếng xương vỡ giòn vang, đầu của Khương Thừa Tổ bỗng nhiên nổ tung, chậm rãi quỳ rạp xuống đất.

Một đạo ý chí kinh khủng phóng lên cao, kiên cường như đao, thẳng nhập tận trời.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.