Bất Diệt Thánh Linh

Chương 3: Q.4 - Chương 3: Phong Vân thế gia




Vương phủ đại sảnh, mọi người lần lượt rời đi, chỉ có Đông Lăng Vương phụ tử cùng nữ tử đi cùng ở lại.

". . ."

Đại sảnh trầm mặc, phụ tử hai người nhìn nhau , không khí quái dị khó nói thành lời.

Đối với Đông Lăng Vương phủ, Khương Thừa Tổ cũng không có quá nhiều cảm tình, có chỉ là bao nhiêu khuất nhục và đau đớn.

Nhớ ngày đó chính mình thiên phú kinh người, được tộc nhân nâng như nâng trứng, đi đến nơi nào cũng người người chào đón, có thể nói là phong quang vô hạn.

Nhưng sau đó, chính mình trong một đêm trở thành phế vật, lại bị tộc nhân sỉ nhục coi thường. Tất cả mọi người chung quanh coi thường chính mình, sỉ nhã chính mình, bao gồm cả hai vị huynh trưởng cùng cha khác mẹ đang ở xa vạn dặm.

Khi đó, không một ai quan tâm chính mình, ái hộ chính mình, ngay cả phụ thân cũng vô cùng xa cách.

. . .

Bắt đầu từ thời khắc ấy, Khương Thừa Tổ đã hoàn toàn đoạn tuyệt tình cảm với gia tộc.

Dĩ nhiên, cho dù Khương Thừa Tổ có uất hận thế, cũng không dám phản bội gia tộc. Dù sao Đại Càn cổ quốc, chú trọng luân thường cương lĩnh, tuyệt đối không dễ dàng tha thứ cho hạng người đại nghịch bất đạo.

Huống chi, Khương Thừa Tổ còn muốn lợi tài nguyên cùng nội tình trong gia tộc, giúp mình bước tới vị trí cao hơn. Nếu không, hắn đã sớm náo loạn cả Đông Lăng Vương phủ này rồi.

. . .

Mà tâm tình của Khương Thừa Tổ, Khương Văn Nghiệp làm phụ thân tự nhiên vô cùng rõ ràng.

Mặc dù hắn không thích đứa con âm trầm này của mình, nhưng hắn không thể không thừa nhận, cơ hội hưng thịnh trong tương lai của Đông Lăng Khương thị nhất tộc, chính là nằm trên người đứa con này. Cho nên, hắn phải nhẫn nại một chút, dung túng một chút.

Vì thế, Khương Văn Nghiệp cố ý đưa hai vị huynh trưởng của Khương Thừa Tổ trốn vào Tứ Phương tiên viện tại Đại Càn cố đô, tạm lánh phong mang.

Hắn hi vọng trong gia tộc sẽ không xảy ra cảnh huyết nhục tương tàn.

Trong lòng suy nghĩ đắn đo, Khương Văn Nghiệp mở miệng trước tiên: "Thừa Tổ, chuyện lúc trước đã là quá khứ rồi, nên quên đi thì hãy quên đi, Đông Lăng này chính là căn cơ của ngươi, gia tộc cơ nghiệp sau này còn cần ba huynh đệ ngươi thừa kế. Có hai vị huynh trưởng của ngươi phụ trợ, ta tin con đường tu hành sau này của ngươi sẽ tiến xa hơn."

"Phụ trợ ta sao, ha ha. . ."

Khương Thừa Tổ cười đầy châm chọc, sau đó khom người nói: "Phụ thân đại nhân quá lo lắng rồi, ta chính là họ Khương, là Đông Lăng Tiểu vương gia, là con của phụ thân, là bào đệ của hai vị huynh trưởng, cho nên ngươi có thể yên tâm, ta sẽ không làm chuyện gì có hại cho gia tộc."

"Thừa Tổ quả nhiên rất hiểu đại nghĩa."

Khương Văn Nghiệp nghe vậy, lén thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới dời sự chú ý sang bên cạnh: "Đúng rồi Thừa Tổ, không biết vị cô nương này là?"

Không đợi Khương Thừa Tổ trả lời, nữ tử kia nhanh nhẹn tiến lên khom người, tự giới thiệu: "Vãn bối chính là Thiên Sơn nhạc Phong gia Phong Linh Vi, bái kiến Khương bá phụ."

"Thiên Sơn nhạc Phong gia! ? Phong Vân thế gia! ?"

Khương Văn Nghiệp kinh hãi, Phong Linh Vi thì mỉm cười ưu nhã, nhẹ nhàng gật đầu: "Chính là Phong gia."

"Phong Vân thế gia" cũng không phải một gia tộc, mà ám chỉ hai đại tiên đạo thế gia, Thiên Sơn nhạc "Phong gia" cùng Ẩn Trần phong "Vân gia" . Chỉ là hai đại thế gia có nhiều quan hệ thông gia với nhau, tình nghĩa vô cùng gắn bó, trở thành đồng minh cùng tiến cùng lui, vì vậy mới có "Phong Vân thế gia" lưu truyền.

Tiên đạo thế gia trong Đại Càn cổ quốc có trên trăm, nhưng thật sự đứng ở đỉnh phong thì chỉ có bốn mà thôi. . . Tạ, Tống, Phong, Vân.

Mà Tạ gia cùng Tống gia chỉ trong một đêm đã diệt môn, nói cách khác, tiên đạo thế gia ở Đại Càn cổ quốc hiện tại chính là do Phong Vân cầm đầu, không thể nói là không mạnh.

. . .

Nhìn thấy Khương Thừa Tổ cùng Phong Linh Vi quan hệ không hề đơn giản, Khương Văn Nghiệp khó nén được hiếu kỳ nói: "Thừa Tổ, ngươi cùng với Phong Linh Vi cô nương là. . ."

"Phụ thân đại nhân, hài nhi và Linh Vi cùng chung hoạn nạn, tình đầu ý hợp, cho nên quyết định thành thân."

Khương Thừa Tổ nhẹ vuốt ve làn tóc của Phong Linh Vi, giọng nói ôn hòa: "Hài nhi lần này trở về, chính là hi vọng phụ thân có thể đại biểu Đông Lăng, giúp hài nhi sớm ngày đi tới Phong gia để cầu hôn."

Phong Linh Vi hai gò má hiện hồng, ánh mắt hơi nhìn xuống, mang theo vài phần ngượng ngùng cùng hạnh phúc.

"Cái gì! ? Ngươi muốn kết thân với Phong gia!"

Khương Văn Nghiệp không khỏi ngây người, sau đó lập tức trong mắt hiện lên tức giận: "Thừa Tổ, chuyện lớn như vậy, sao ngươi không nói trước một tiếng? Ngươi phải biết rằng, ngươi vốn có hôn ước trong người, hiện tại ngươi đột nhiên quyết định như thế, bảo cha giải thích với biên quân Nam Cung gia thế nào đây? !"

Khương Thừa Tổ cười cười, không thèm để ý nói: "Chuyện này có gì to tát, cùng lắm thì cưới cả về, nam nhi đại trượng phu, tam thê tứ thiếp không phải rất bình thường sao? Hơn nữa cưới mấy nhà, càng dễ dàng làm cho Đông Lăng lớn mạnh. Đến lúc đó, cho dù Hoàng Đế lão nhi cũng phải nể chúng ta mấy phần."

"Hồ nháo!"

Khương Văn Nghiệp vỗ bàn, tức giận quát lớn: "Ngươi nghĩ Nam Cung gia là cái gì? Ngươi làm vậy cố tình muốn sỉ nhục Nam Cung gia hay sao!"

Biên quân Nam Cung, lịch sử đã lâu, có thể sánh bằng với lịch sử Đại Càn.

Bởi vì Nam Cung gia đời đời trấn thủ biên giới, có trăm vạn hùng binh, sau khi mỗi đời Đế Quân kế vị, việc đầu tiên cần làm chính là trấn an Nam Cung gia, nhằm ổn định Đại Càn biên cảnh.

Vì vậy, nếu đắc tội Nam Cung gia, cho dù Đông Lăng Vương gia, cũng khó mà thừa nhận cơn giận của bọn họ.

"Sỉ nhục thì thế nào. . ."

Khương Thừa Tổ vẻ mặt thản nhiên nói: "Ban đầu, lúc hài nhi chịu khổ, Nam Cung gia chẳng những không trợ giúp, ngược lại còn bỏ đá xuống giếng, truyền bá tin tức thoái hôn khắp mọi nơi, chẳng lẽ bọn họ không phải sỉ nhục ta sao? Ta đã từng âm thầm thề, một ngày nào đó, ta sẽ đích thân tới cửa, đem toàn bộ sự sỉ nhục này trả lại cho bọn họ."

Khương Văn Nghiệp sắc mặt đỏ bừng, tức giận nghẹn lời: "Ngươi. . . Ngươi muốn làm gì! ? Đừng nên làm loạn!"

Khương Thừa Tổ trong mắt hiện lên tà dị quang mang: "Bọn họ không phải muốn thoái hôn sao? Ta sẽ phải lấy nữ nhân của Nam Cung gia bằng được. Hắc hắc hắc!"

"Ngươi. . ."

Khương Văn Nghiệp đang định phát tác, Phong Linh Vi đã tiếp lời: "Kính xin bá phụ đừng trách cứ Thừa Tổ, nam tử tài năng như Thừa Tổ, Linh Vi cũng không hy vọng có thể độc chiếm, chỉ cần trong lòng hắn có một chỗ cho Linh Vi là được rồi."

Dừng một lát, Phong Linh Vi ngượng ngùng nhìn Khương Thừa Tổ, sau đó nói: "Mặt khác, xin bá phụ cứ yên tâm, Linh Vi gả vào Đông Lăng Khương gia, nhất định sẽ tận lực xúc tiến quan hệ của Phong Vân thế gia cùng Đông Lăng Khương gia ."

"Không chỉ như thế."

Khương Thừa Tổ cũng nói: "Có Phong Vân thế gia ủng hộ, chức Tông chủ của Thiên Linh tông, sẽ thành vật trong túi của ta. Hơn nữa dưới sự lãnh đạo của ta, Thiên Linh tông sẽ đạt được hưng thịnh trước nay chưa từng có, thậm chí tóm thâu năm tông phái khác, trở thành đệ nhất tiên tông của Đại Càn!"

"Điên rồi điên rồi, ngươi. . . có phải ngươi điên rồi hay không!"

Khương Văn Nghiệp chỉ vào con của mình, cánh tay khẽ run.

Khương Thừa Tổ mặt không hề thay đổi nói: "Được rồi phụ thân, hài nhi đi đường đã mệt mỏi, đi xuống nghỉ ngơi trước."

Dứt lời, Khương Thừa Tổ không hề để ý tới cha mình, xoay người đi ra khỏi đại sảnh.

"Bá phụ, Linh Vi cáo lui."

Phong Linh Vi khom người, vội vàng đuổi theo Khương Thừa Tổ.

"Tên nghịch tử này! Rốt cuộc có bao nhiêu dã tâm!"

Thấy hai người rời đi, Khương Văn Nghiệp chán nản tựa vào trên ghế, cả người bủn rủn, giống như mất đi toàn bộ khí lực.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.