Bất Diệt Thánh Linh

Chương 39: Q.4 - Chương 39: Tà Thần phụ linh




Dục vọng tham lam, ảo giác tà niệm.

Biến hóa đột nhiên như thế làm cho thế lực khắp nơi không ứng phó kịp.

Tu sĩ tới nơi đây, vô luận là nam hay nữ, là mạnh hay yếu, trong lòng mỗi người cũng có mấy phần tham niệm may mắn hoặc nhiều hoặc ít.

Bọn họ khát vọng những thứ tốt có thể đoạt được từ trên người của Vân Phàm, nhưng lại sợ hãi lực lượng của Vân Phàm , sợ hãi tử vong, tinh thần mâu thuẫn, tâm linh của bọn hắn tự nhiên sinh ra kẽ hở, bị ác niệm thừa cơ xâm nhập.

Tà Thần là ai chứ?

Tà Thần chính là tà linh vương do tà niệm của vạn vật sinh linh ngưng tụ mà thành, sinh ra từ thuở thiên địa sơ khai, có thể coi là căn nguyên của mọi tội ác trên thế gian này, biết rõ nhược điểm trong nhân tính, cũng hiểu cách lợi dụng những nhược điểm này.

Vì vậy, bị Tà Thần dẫn dắt, những tu sĩ có định lực nông cạn, ý chí yếu đuối thoáng chốc đã lâm vào trong hỗn loạn. Cho dù cửu tinh cường giả, dưới uy thế của Tà Thần, cũng bị áp chế mạnh mẽ, chỉ cần sơ xuất sẽ bị tà niệm xâm lấn.

Đây chính là chỗ cường đại của tiên thiên thần hồn , đây chính là tiên thiên thần hồn áp chế, đây cũng chính là sự khác biệt về bản chất như nước với thủy ngân.

...

"Giết đi giết đi! Các ngươi giết càng nhiều, bổn tôn đạt được càng nhiều lực lượng! Kiệt kiệt kiệt kiệt ~~~ "

Tà Thần điên cuồng cười lớn, đỉnh đầu dâng lên một đoàn khí lưu hắc bạch luân chuyển, hấp thu vô số ý niệm tà ác.

Đẫm máu, chết chóc, sợ hãi, tuyệt vọng, bất cam, tức giận!

Càng ngày càng nhiều tu sĩ đắm chìm vào trong tranh loạn, bị dục vọng điều khiển, bọn họ giết tới đỏ cả mắt rồi, đã phân không rõ địch ta tốt xấu, chỉ biết lao vào tàn sát lẫn nhau!

Thấy tình cảnh này, kể cả Thiên Âm lão quái, Lãnh Thiền Tử, Thiên Hà đám người, hay là Nam Cung Hàn Yên, Lộ Minh Phi đám người, từ tận đáy lòng dâng lên khiếp hãi.

Vân Phàm nhìn đám người chung quanh điên cuồng giết chóc, trên mặt không hề biểu lộ chút cảm xúc nào.

"Thật là tà ác! ? Nó thật sự là tiên linh sao! ?"

Nam Cung Hàn Yên cảnh giác nhìn Tà Thần, mà Khương Thừa Tổ đứng cạnh cũng cảm thấy ngưng trọng.

"Chư vị đồng đạo, mọi người còn không đồng loạt ra tay sao! ? Chẳng lẽ để hắn đánh bại lần lượt từng người ư! ?"

Lộ Minh Phi liếc nhìn Nam Cung Hàn Yên cùng Khương Thừa Tổ, sau đó nhìn sang Vô Hoa tiên tử bốn tỷ muội.

"Đại tỷ, ngươi tính xem làm sao bây giờ?"

Thấy ba vị muội muội cũng đang nhìn mình, Vô Hoa tiên tử trịnh trọng gật đầu: "Lộ Thiếu tông nói không sai, đơn đả độc đấu, chúng ta đều không phải đối thủ của Vân Phàm người này, chỉ có thể hợp sức tấn công."

Phiền Trọng cũng tỏ rõ thái độ, thể hiện sự hợp tác của mình.

Thái gia vẫn giữ vững trầm mặc, Thái Văn Nguyệt không hề để tâm đến chuyện này, không ai biết trong lòng nàng còn đang suy tính điều gì.

Thấy mọi người đều thể hiện lập trường của mình, Nam Cung Hàn Yên trong lòng do dự, nếu như không có Khương Thừa Tổ hỗ trợ, lấy thực lực trước mắt của nàng, căn bản không có tư cách để đánh cược một lần.

"Hàn Yên muội muội đừng gấp gáp..."

Khương Thừa Tổ hiển nhiên nhìn thấu tâm tư của Nam Cung Hàn Yên, chỉ cười nhạt: "Trò hay sắp bắt đầu rồi."

...

"Động thủ!"

Một tiếng quát vang lên, Lộ Minh Phi cùng Vô Hoa tiên tử đám người đồng loạt xuất thủ.

Bảy vị cửu tinh cường giả, một vị võ đạo tông sư, còn có mấy vị bát tinh cường giả, không bị lôi đình áp chế, thế công của bọn họ vô cùng hung mãnh.

"Tới hay lắm! Đang muốn để cho Vân Phàm tiểu tử được chứng kiến thủ đoạn của bổn tôn, hống hống hống! ! !"

Tà Thần điên cuồng gào thét, thân thể khổng lồ lao về phía trước.

Một trảo vung ra, mạnh mẽ bức lui cửu tinh tiên linh, xé rách bát tinh tiên linh!

"Hống hống hống! Ăn hết... Ăn hết... Ăn hết tất cả!"

Tà Thần há miệng khẽ hút, từng con bát tinh tiên linh đã trọng thương bị nuốt vào trong miệng.

Mà chủ nhân của tiên linh, thần hồn bị phản phệ, hộc máu ngã lăn ra!

La Bằng cũng là một người trong đó, hắn còn định xuất công không xuất lực, thấy tình thế không ổn sẽ lập tức bỏ chạy, ai ngờ chính mình vừa đánh tới đã trọng thương không thể gượng nổi.

"Gặp quỷ! Nó là loại quái vật gì vậy! ?"

La Bằng sợ hãi vạn phần sinh lòng thối ý, thừa dịp Lộ Minh Phi mấy người không chú ý, lặng lẽ rút lui về phía sau, muốn nhân cảnh hỗn loạn để chạy trốn.

Nhưng còn chưa chờ La Bằng bước được hai bước, một đạo hàn mang phá không mà đến!

"Phốc!"

Hàn mang đâm tới đầu La Bằng, phá vỡ mi tâm của hắn xuyên qua.

Cửu La môn chủ một thời từng hùng bá biên hoang chết đi một cách vô cùng đơn giản như thế, không hề có một chút cơ hội nào thoát được.

Thấy cảnh tượng như thế, sắc mặt Lộ Minh Phi càng thêm lạnh lẽo. Hắn cũng không để ý sự sống chết của La Bằng, chẳng qua Vân Phàm giết người của hắn ngay trước mặt hắn, để cho hắn cảm thấy xấu hổ dị thường, sát niệm trong lòng càng thêm sâu nặng.

...

Bên trong Tề Lương thành, ánh lửa nổi lên bốn phía, bụi mù tràn ngập, tràng diện càng thêm cuồng loạn.

Trong hoàn cảnh chém giết, không ít tu sĩ tràn vào Lam gia thương hành.

Lúc này, cơ hồ tất cả mọi người đã mất đi lý trí, may mà nơi đây có cửu tinh cường giả như Thiên Âm lão quái cùng Lãnh Thiền Tử che chở, nếu không Thiên Hà đám người đã bị nhấn chìm giữa cuồng triều.

Nhưng dù có người trấn giữ, Lam gia thương hành cũng đã tàn phá tan hoang, máu tanh rải khắp nơi.

...

Phiền Trọng là một vị võ đạo tông sư duy nhất ngoại trừ Vân Phàm, cũng là người duy nhất có thể chính diện đối kháng với Vân Phàm.

Nếu Vân Phàm không dùng tới lực lượng cấm kỵ, có lẽ thực lực không thua thượng vị tông sư, mà Phiền Trọng chỉ là trung vị tông sư, tự nhiên không phải đối thủ của Vân Phàm. Chỉ là Phiền Trọng xuất thân danh môn, lại xông xáo chém giết lâu năm giữa chiến trường, một thân quyền pháp vũ kỹ uyển chuyển nhẹ nhàng, cũng có thể cuốn lấy Vân Phàm không nghỉ.

So sánh hai bên, quyền pháp Vân Phàm tự ngộ ra mặc dù có thể tụ tập sở trường của nhiều nhà, nhưng thiếu hụt hỏa hầu, tự nhiên không sánh bằng Phiền Trọng.

Đây là lần đầu tiên Vân Phàm chiến đấu với võ giả có thực lực ngang nhau, để cho hắn hiểu được tầm quan trọng của vũ kỹ đối với võ giả.

...

Dùng ít địch nhiều, thời gian kéo dài càng lâu, đối với Vân Phàm càng bất lợi.

Tà Thần thấy tình huống như vậy, làm gì còn có lòng để ăn nói linh tinh.

"Vân Phàm tiểu tử, để cho bổn tôn phụ linh trên người của ngươi!"

Tà Thần vừa nói xong, Vân Phàm hiểu ý gật đầu.

Tâm niệm vừa động, tiên linh phụ thể, một cổ lực lượng cường đại quán chú toàn thân của Vân Phàm!

"Ong ong ông ~~~ "

Chỉ thấy Tà Thần hóa thành một đạo huyền quang, bám vào bên ngoài cơ thể Vân Phàm, khí lưu trắng đen bao trùm toàn thân của hắn, biến ảo thành một bộ y phục, tựa như nón giáp mà không phải nón giáp, tựa như giáp mà không phải giáp, làm cho người ta cảm giác thần bí phiêu miểu.

Đây là lần đầu tiên Vân Phàm để cho tiên linh phụ thể, cảm giác kỳ diệu xông lên đầu, chỉ cảm thấy cả người tràn đầy lực lượng.

Lực lượng này khác hẳn với lực lượng cấm kỵ bộc phát, mà là thần hồn cùng thân thể kết hợp, chân thật mà trầm trọng.

Thiên phú 【 Thần Lực 】 là thiên phú đầu tiên Vân Phàm đạt được, theo lực lượng tăng trưởng, hắn dần dần không để mắt đến thiên phú của mình. Chẳng qua hắn không nghĩ tới, thì ra thiên phú 【 Thần Lực 】, không chỉ có tác dụng với thần hồn, còn tác dụng tới thân thể của hắn, là cơ hội để thần hồn cùng thân thể dung hợp.

"Hô!"

Tâm linh phúc chí, Vân Phàm một quyền đánh thẳng, bình bình đạm đạm, bình thường đơn giản.

Bỗng nhiên, Phiền Trọng cảm thấy lông tóc dựng lên, trực giác có được từ nhiều năm chém giết bên bờ sinh tử, xúc động bản năng cầu sinh của hắn, thu tay đưa về trước ngực ngăn trở.

"Oanh!"

Một quyền đánh xuống, hai cánh tay Phiền Trọng bị bẻ gãy, cả người giống như viên đá bị đánh văng tới xa xa.

"Giết giết giết giết giết!"

Tà Thần phụ linh, quán chú cho Vân Phàm không chỉ lực lượng, còn có ý chí cùng cuồng bạo sát niệm kinh khủng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.