Bất Diệt Thánh Linh

Chương 80: Q.2 - Chương 80: Thập môn tỏa thiên




Sâu trong vụ lâm, không gian tĩnh lặng.

Vân Phàm đi đằng trước, mà Thiển Y thì theo ở phía sau.

"Nơi này chúng ta đã từng đi qua rồi, trên mặt đất còn có ký hiệu mà ta lưu lại."

Vân Phàm dừng bước, ngồi xổm xuống đất quan sát một cách tỉ mỉ, đăm chiêu suy nghĩ.

Bọn họ đã đi lại hơn nửa canh giờ, dọc đường đi cũng không có quá nhiều nguy hiểm, chỉ là thỉnh thoảng gặp phải một nhóm tà linh, bị Vân Phàm cùng Thiển Y tiêu diệt dễ dàng. Nhưng điểm làm cho bọn họ nhức đầu nhất chính là nơi đây quá mức quỷ dị, bọn họ đi thật lâu cũng không thể kiếm được lối ra.

"Ngươi có thể miêu tả hoàn cảnh chung quanh cho ta biết được không?"

Thiển Y bỗng nhiên cất lời thăm hỏi, Vân Phàm yên lặng gật đầu nói: "Đây là một mảnh rừng rậm toàn vụ chướng, chung quanh đen tối vô cùng, khắp nơi đều có hắc vụ, khó có thể nhìn rõ mọi thứ nằm ngoài mười trượng, cho nên ta cũng không thể nào xác định được phương hướng, chỉ có thể dựa vào phương pháp nguyên thủy nhất đó là khắc dấu hiệu xuống đất, mới không lạc ở nơi đây."

Nghe Vân Phàm miêu tả, Thiển Y thở dài khe khẽ: "Ta cũng giống vậy, bước vào nơi này, tất cả các bảo vật dùng để xác định phương hướng đều mất đi tác dụng."

"Vậy ngươi tới nơi đây để làm gì?"

Vân Phàm tùy ý hỏi một câu, sau đó tìm kiếm chung quanh.

Thiển Y hai mắt trống rỗng nhìn Vân Phàm, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.

"Ta tới chỗ này để tìm người."

"Tìm người? Nha."

Sau khi nghe được Thiển Y trả lời, Vân Phàm cũng không truy vấn nữa, hai mắt trầm thấp như đang tìm kiếm điều gì.

Thiển Y thấy thế cũng không nói thêm gì, ngược lại nói: "Xem ra chúng ta bị trận pháp giam cầm rồi, chẳng qua trận pháp này chỉ có hiệu quả làm cho người ta mỏi mệt, không có thủ đoạn công kích, nếu không chúng ta khó lòng mà bình yên vô sự thế này."

"Trận pháp? ! Trận pháp là gì?"

Vân Phàm lần đầu tiên nghe nói về trận pháp, nhất thời cảm thấy đây là một thứ cực kỳ thâm ảo, ít nhất hiện tại bọn họ bị nó giam cầm, hết đường xoay sở.

Thiển Y thật tình chăm chú giảng giải, không một chút không kiên nhẫn: "Nếu nói về trận pháp, chính là trận hình phương pháp, có thể mượn hoàn cảnh địa hình cùng một chút bảo vật đặc thù, bố trí thành một không gian ngăn cách. Không gian này có rất nhiều công hiệu, có thể công có thể thủ, có thể vây khốn có thể mê hoăc, biến hóa vô thường. Nếu như bình thường mà nói, trận pháp phạm vi càng lớn, hiệu quả của trận pháp tất nhiên càng mạnh. Như ta đánh giá, trận pháp nơi này tất nhiên cực mạnh, hơn nữa cực kỳ huyền diệu."

"Vậy chúng ta bây giờ phải phá trận thế nào?"

Vân Phàm không hiểu nhiều về trận pháp, cũng không hứng thú bao nhiêu. Hiện tại điều duy nhất mà hắn muốn biết, chính là làm sao có thể an toàn rời khỏi nơi này.

"Chỉ có hai phương pháp dùng để phá trận, một là lấy lực phá trận, hai là lấy xảo phá trận."

Thiển Y chậm rãi giải thích: "Lấy lực phá trận, chính là dùng lực lượng cường đại lao ra khỏi phạm vi của trận pháp, mạnh mẽ đột phá rời đi. Về phần lấy xảo phá trận, chính là lần theo quỹ tích vận chuyển của trận pháp, nhờ đó tìm được đầu mối mà phá trận."

"Lấy lực phá trận?" Vân Phàm ngẩn người: "Chẳng lẽ dùng lực lượng của ngươi cũng không thể phá được trận pháp này?"

"Ngươi xem thường trận pháp quá rồi ..."

Thiển Y không có ý châm chọc đối phương, lộ ra cười khổ nói: "Trận pháp chi đạo, bác đại tinh thâm, thường thường đều là mượn thiên thời địa lợi, dung hợp một thể với hoàn cảnh chung quanh . Trừ phi ta có thể cuốn bay toàn bộ phiến rừng rậm này, nếu không dùng lực lượng của cá nhân ta, căn bản không thể nào phá nổi nơi này, lao ra bên ngoài được."

"Vậy thì lấy xảo phá trận thì sao?"

Vân Phàm hỏi xong cũng tự mình lắc đầu, đã không còn hi vọng gì, nhưng câu trả lời của Thiển Y lại nằm ngoài dự liệu của hắn.

"Cách này cũng có thể thử một chút xem sao."

Chỉ nghe Thiển Y thành thật nói: "Mặc dù ta chưa quen với hoàn cảnh trận pháp nơi đây, nhưng cảm giác của ta vô cùng nhạy bén, có thể cảm thụ được khí lưu ba động, chỉ cần cho ta một không gian tương đối an bình, có lẽ ta sẽ cảm nhận được quỹ tích của trận pháp này."

"Ta phải làm sao."

"Bắt đầu từ bây giờ, để ta đi phía trước dẫn đường! Chẳng qua là ta phải tập trung tinh thần, có thể không thể phân tâm chú ý, cho nên cần ngươi bảo vệ ta, để cho tà linh không thể tới gần."

"Tốt."

Vân Phàm đáp lời gọn gàng nhanh nhẹn, để cho Thiển Y hiểu ý cười khẽ.

Ngay sau đó, hai người một trước một sau, đi về phía trận pháp căn cơ.

...

————————————

Trong sơn cốc, trắng đen lẫn lộn.

Sài gia phụ tử cùng hắc bạch nhị lão mấy người bước đi từng bước, cực kỳ cẩn thận tiến lại gần tế đán.

Không có thanh âm, chung quanh tĩnh mịch.

Mặc dù trên đường đi tới không có hiểm nguy, cũng không thấy tà linh xuất hiện, nhưng cảm giác áp bách đè nén trong lòng, càng tới gần tế đàn, càng cảm thấy ngưng trọng dị thường.

...

Không lâu sau đoàn người đã đi tới bên ngoài của tế đàn.

Mười cây cột đá khổng lồ sừng sững đứng trên mặt đất, tạo thành một loại lực lượng vô hình ngăn cách tế đàn với bên ngoài, làm cho ngoại lực căn bản không thể nào thẩm thấu vào trong.

"Phụ thân, chúng ta phải làm gì bây giờ?"

Sài Thiệu Kiệt lúc này đã không thể kiềm chế nội tâm kích động, chỉ hận không thể lao lên đỉnh tế đàn, đem tà linh vương được cung dưỡng ở đó luyện hóa thu phục!

"Đừng quá khẩn trương, cái gì của ngươi sẽ thuộc về ngươi, yên tâm đi."

Sài phụ vỗ nhẹ nhẹ vào lưng của Sài Thiệu Kiệt, trên mặt bỗng nhiên nở nụ cười.

Là phụ thân, hắn đương nhiên hiểu rõ tâm tình của con mình lúc này. Tà linh lưu lại từ thời thượng cổ, tuyệt đối là cực phẩm tiên linh, cho dù là Thánh tử hay Thánh nữ của thánh địa, cũng chưa chắc có được tiên linh như thế, chỉ nghĩ thôi cũng đã hưng phấn vô cùng. Nếu không phải thuộc tính bất đồng, Sài phụ đã chiếm lấy cho mình sử dụng rồi .

Dĩ nhiên, Sài Thiệu Kiệt chính là người nối nghiệp của Sài gia, cực phẩm tiên linh như thế cho hắn cũng không sao cả. Hơn nữa từ độ phù hợp đến xem xét, không thuộc về Sài Thiệu Kiệt thì còn có thể là ai.

Tuy nhiên nói đi cũng phải nói lại, nếu như năm đó Sài phụ không ngộ nhập nơi đây, cũng khó lòng biết đến vùng đất cực kỳ tà dị này. Nếu như hắn không phát hiện ra thượng cổ tế đàn, dĩ nhiên không thể nào biết được tà linh vương tồn tại.

Mà điểm quan trọng nhất, nếu như thiên phú của Sài Thiệu Kiệt không phải là tà ác thuộc tính, như vậy cực phẩm tà linh nơi này cũng chỉ có thể lãng phí rồi.

Hết thảy mọi thứ trùng hợp một cách bất ngờ, phảng phất như ông trời muốn ban đồ tốt cho bọn họ, chỉ có bọn họ mới có cơ hội đạt được mà thôi.

Cơ duyên là gì, chuyện như thế chính là cơ duyên.

...

"Tất cả đi theo ta."

Sài phụ dẫn theo mọi người đi tới trước một cây cột đá, xem xét kỹ càng, không khỏi vuốt cằm: "Thiên Cơ Tử lão nhân quả nhiên không lừa gạt ta, thập môn tỏa thiên, sinh linh cấm diệt!"

"Phụ thân, người nói vậy có ý gì thế?"

"Đây là một cấm chế vô cùng lợi hại! Người bố trí ra nơi này, đã lợi dụng mười cây cột lớn trấn trụ thập phương chi môn, khóa thiên địa nguyên khí, trấn áp hết thảy mọi sinh linh, để cho sinh linh chết đi khó lòng siêu thoát, hóa thành oan hồn, cung dưỡng cho tà linh cắn nuốt, bởi vậy không khí nơi đây mới trở nên tà sát như thế."

"Cấm chế này thật đáng sợ!"

Hắc bạch nhị lão đám người chỉ biết nhìn nhau, trong mắt hiện rõ vẻ sợ hãi.

Sài phụ cũng không nói thêm gì mà phất tay áo, sau đó truyền thụ một bộ cấm chế thủ quyết cho đám tiên sĩ áo đen, đồng thời ra lệnh cho bọn họ đồng thời ra tay, đem tiên linh lực rót vào trong cột đá, mở ra cấm chế của tế đàn.

Sau đó, Sài phụ an bài hắc bạch nhị lão bảo vệ chung quanh, tránh để người khác quấy rầy.

Không sợ nhất vạn, chỉ lo vạn nhất, nếu có tà linh hay là người ngoài tiến tới, giết không cần hỏi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.