Bất Diệt Thánh Linh

Chương 12: Q.1 - Chương 12: Thiên phú song sinh




Bên ngoài Táng Thạch Lĩnh, khắp nơi tĩnh mịch.

Nơi mà thú triều đi qua, tựa như một vùng đất chết, không còn sót lại một chút khí tức sinh mệnh nào.

...

Qua một hồi lâu, Vân Phàm nhảy xuống từ trên đại thụ.

Hắn cẩn thận đánh giá tình hình chung quanh, không thấy có điểm dị thường, lúc này mới đi tới bên cạnh thi thể của con vượn lớn lông trắng kia.

Bị cả bầy thú giẫm đạp lên, cho dù vượn lớn lông trắng thân hình cứng như sắt, cũng khó tránh khỏi bị biến dạng không còn như lúc ban đầu.

- "Đại gia hỏa, ngươi yên tâm đi. Ta đồng ý với ngươi, nhất định sẽ nuôi dưỡng tên tiểu tử này. Đợi đến khi nó trưởng thành, ta sẽ đưa hắn về đây, để nó có một cuộc sống tự do tự tại.

Vân Phàm hướng về phía thi thể con vượn trắng kia bái một cái, sau đó đem nó an táng ở chỗ này. Hắn không có lập bia mộ, chỉ đem loạn thạch đắp thành một ngôi mộ... Đây là điểm duy nhất chứng minh, một cái sinh mệnh từng tồn tại trên thế giới này.

Tiếp theo, Vân Phàm tiện tay chọn lấy một cành cây, lấy ra một thanh tiểu đao ở bên hôn.

Vụn gỗ bắn ra, hàn mang lóe lên.

Chỉ trong chốc lát, bộ dạng một con vượn đã thành hình. Vân Phàm yên lặng đem tượng gỗ chôn dưới loạn thạch , việc mà hắn có thể làm, cũng chỉ có như vậy mà thôi.

Táng Thạch Lĩnh, thật là một danh tự bất tường.

Nơi này không biết chôn cất biết bao nhiêu loạn thạch, mà bên dưới loạn thạch không biết có bao nhiêu sinh mạng bị chôn vùi.

...

Hôm nay bầy thú dũng mãnh lao về phía Nam Hoa quận thành, Táng Thạch Lĩnh lại trở thành nơi an toàn nhất.

Dĩ nhiên, an toàn chỉ là trong lúc tạm thời, bầy thú kia cuối cùng sẽ phải quay trở về sơn lĩnh.

- Bây giờ nên làm gì đây?

Vân Phàm lẩm bẩm một mình, nhìn một chút sơn lĩnh xa xa, lại nhìn một chút tên tiểu tử trong lồng ngực.

"Rầm Rầm "

Tiếng vang cực lớn đem Vân Phàm thức tỉnh, hắn vội vàng nhìn hướng sâu trong sơn lĩnh, chỉ thấy trên bầu trời phía xa xa, hai đạo thân ảnh quấn chặt lấy nhau, bay trên thiên không. Ở dưới chân hai thân ảnh, hai con chim khổng lồ một đen một hồng cũng đang giằng co kịch liệt.

- Đây... đây chính là tiên linh sư chiến đấu sao? Quả nhiên rất mạnh.

Trong mắt Vân Phàm hiện lên một điểm tinh quang, nội tâm không hề sợ hãi.

Phụ thân của hắn đã từng dạy hắn, trên chiến trường giết địch, chỉ có tiến không lùi. Gặp phải địch nhân cường đại, ngươi có thể bị đánh bại, có thể bị giết chết nhưng ngươi tuyệt đối không được sợ hãi. Tuyệt đối không bao giờ lùi bước.

Mặc dù Vân Phàm chưa từng tới chiến trường, nhưng cuộc sống săn thú để cho hắn hiểu được một đạo lý đơn giản, càng sợ hãi hiểm nguy, chính mình sẽ càng nguy hiểm.

Vân Phàm nhanh chân muốn tới gần quan sát, hắn muốn xem xem cường giả của thế giới này, tiên đạo cường giả là như thế nào.

Hắn nghĩ như thế, cho nên lập tức làm như vậy.

Vân Phàm đem da thú bọc lấy tiểu tử kia, ôm vào trong lòng, sau đó tiềm hành vào sâu trong Táng Thạch Lĩnh.

...

- Huyết Vô Thác, ngươi đường đường là hình chủ của Hắc Linh điện, luôn luôn hoạt động tại Đông Nam vực, đột nhiên tới Nam Hoa quận thành nho nhỏ này để làm gì? Nếu không phải yêu linh của ngươi không bị khống chế, gây rối loạn khắp nơi, chúng ta muốn tìm được ngươi cũng không dễ dàng gì.

Trên bầu trời, nữ tử mặc tử y trên mặt có oản sa đứng ở trên lưng xích vũ điểu, sắc mặt trầm tĩnh nhìn về phía trước, mặc dù ánh mắt của nàng không có bất kỳ sắc thái nào, lại làm cho người ta cảm thấy mỹ lệ dị thường.

Đứng phía đối diện nữ tử này là một trung niên nam tử đang mặc huyết y, chân đạp dực điểu , trên đỉnh đầu hắn có một vầng huyết sắc hào quang, cả người tản ra khí tức máu tanh thô bạo.

- Tiểu nha đầu, ngươi muốn hù dọa bổn tọa ư... Ngươi nghĩ bổn tọa là ai chứ? Thời điểm mà bổn tọa tung hoành trên đại lục, ngươi vẫn còn đang bú sữa đấy.

Châm chọc mấy câu , huyết y nam tử đưa tay đến sau lưng, đem một cái bình ngọc lặng lẽ mở ra, khí thể màu đen từ nơi đó tràn ra, phiêu tán đến không trung.

Tử y nữ tử hồn nhiên không biết, thanh âm nhẹ nhàng nói:

- Huyết Vô Thác, ngươi chính là yêu linh sư đã thành danh nhiều năm, cần gì ở trước mặt ta phí lời vô ích. Ngươi đã không nói ra, vậy ta sẽ bắt ngươi lại rồi nói tiếp.

- Muốn bắt ta sao, vậy xem ngươi có bản lãnh đó hay không. Ha ha ha ha .

Trong tiếng cười điên dại, huyết y nam tử đánh ra một đạo thủ ấn, trên đỉnh đầu huyết sắc hào quang bộc phát ra một đạo huyết quang mãnh liệt.

"Vù vù vù "

Không gian vặn vẹo , một con dị thú khổng lồ hiện giữa không trung.

"Gào"

Một tiếng gầm lên giận dữ, phong vân biến sắc.

Con thú này bề ngoài giống như sói, cả người đỏ ngầu như máu, cao bằng hai người bình thường, hình thể vô cùng khổng lồ. Hàm răng của nó nhô ra, sống lưng mọc đầy gai nhọn, dưới ánh sáng chớp động lên hàn ý lạnh lẽo, nhìn qua vô cùng hung ác. Nhìn đến con ngươi của nó, chỉ thấy đó con ngươi tràn ngập điên cuồng, ánh lên nét lạnh lùng thô bạo, quang mang tàn nhẫn khát máu.

Mà để cho người ta chú ý nhất, chính là trên người con thú này có ngũ sắc lưu quang lượn lờ, bên trong bụng ẩn giấu chín viên linh vận quang châu, như ẩn như hiện.

- Cái này là...

Tử y nữ tử mặc dù nhìn không rõ, nhưng cảm giác của nàng vô cùng cường đại, có thể tản mát ra uy áp như vậy, tất nhiên là cửu tinh yêu linh không thể nghi ngờ.

Khác với tiên linh, yêu linh chính là yêu ma chuyển hóa thành linh, lấy huyết nhục của con người làm thức ăn. Một khi chủ nhân của nó không thể nào thỏa mãn nhu cầu của yêu linh, vậy nó chắc chắn sẽ cắn trả lại chủ nhân. Đây cũng là tiên linh sư dùng yêu ma để hóa linh, bị mọi người gọi là "yêu linh sư ", lại không được thế tục chấp nhận.

Dĩ nhiên, không thể phủ nhận, yêu linh sư cùng giai, quả thật cường đại hơn nhiều so với tiên linh sư, đặc biệt là có vô số thủ đoạn công kích âm tàn độc ác. Huyết Vô Thác chính là một yêu linh sư xuất sắc.

"Vù Vù"

Tâm niệm khẽ động, hai vầng tử sắc quang hoàn từ đỉnh đầu tử y nữ tử dâng lên, giống như song nguyệt tranh huy, rực rỡ vô cùng.

Ngay sau đó, hai con chim cả người bao phủ lôi đình bay ra từ hư vô, xuất hiện hai bên trái phải của tử y nữ tử, hai đôi cánh che kín cả đỉnh núi.

Cũng tương tự như dị thú của Huyết Vô Thác, hai con lôi điểu này cũng có ngũ sắc quang hoa, chín viên linh vận quang châu ẩn trong lồng ngực, chợt minh chợt diệt.

...

- Đây chính là song sinh phong linh hoàn trong truyền thuyết sao. ? Hơn nữa... còn là lôi thuộc tính nữa .

Huyết Vô Thác thấy thế vô cùng khiếp sợ, hắn đã từng nghe nói Thánh Địa có một vị Thánh nữ, thiên phú song sinh, vô tiền khoáng hậu. Chẳng qua đến khi nhân vật như vậy chân chính xuất hiện tại trước mắt mình, vẫn khó lòng tránh khỏi khiếp sợ.

Phong linh hoàn chính là thiên phú ấn ký của tiên linh sư hoặc yêu linh sư, bởi vì ấn ký này có thể phong ấn tiên linh hoặc yêu linh, cho nên còn được gọi là "phong linh hoàn”.

Chẳng qua là phong linh hoàn không phải là trọng điểm, bất kỳ một vị tiên linh sư hoặc yêu linh sư nào, đều có phong linh hoàn thuộc về mình, có thể bình thường có thể đặc biệt, có thể yếu ớt cũng có thể cường đại quang trọng là tử y nữ tử này có song sinh thiên phú.

Song sinh là thế nào?

Không những có thể đồng thời triệu hồi song linh, hơn nữa tiên linh trưởng thành gấp hai so với tiên linh bình thường, chớ nói chi là song sinh phong linh hoàn vẫn là lôi thuộc tính, lực công kích cường đại nhất trong bảy đại phong linh thuộc tính. Thế gian lại có loại thiên phú như vậy hay sao. Nếu không phải hai mắt nàng không nhìn thấy, mấy chục năm sau nàng tuyệt đối là có một không hai trong thiên hạ, không người nào dám tranh phong.

Không. Mặc dù hai mắt nàng không nhìn thấy, mấy chục năm sau, cũng có thể trở thành một trong những người mạnh nhất Thánh Linh đại lục .

Hâm mộ cùng với ghen tỵ, Huyết Vô Thác không nén được cảm thán:

- Tốt tốt tốt. Một cái thiên phú song sinh thật là tốt, bổn tọa tới xem một chút, xem lôi điểu của ngươi cường đại, hay là huyết thú của ta lợi hại hơn.

"Ngao"

Một tiếng gầm vang dội, huyết thú hung tàn chớp mắt biến thành sương mù, đem Huyết Vô Thác bao phủ bên trong.

Chỉ trong mấy giây, thân hình của Huyết Vô Thác đột nhiên phóng lớn, cả người được một tầng áo giáp đỏ như máu nghiêm nghiêm thực thực bao phủ... Cùng lúc đó, một đôi cánh bằng xương từ trên lưng hắn nhô ra, dữ tợn kinh khủng, đôi cánh mở ra lại dài hơn một trượng.

Lực lượng, đây mới thực sự là lực lượng cường đại. Một loại lực lượng tràn đầy máu tanh và cuồng bạo.

"Ha ha ha "

Huyết Vô Thác cuồng tiếu không ngừng, cả ngọn núi tựa như cũng dao động ở trong tiếng cười của hắn.

- Ngự linh.

Lại một tiếng quát lạnh lẽo vang lên, chỉ thấy tử y nữ tử cung hai con lôi điểu thân hình biến đổi, hóa thành hai đạo lôi quang kiếm thể, đánh thẳng về phía Huyết Vô Thác .

"Xoẹt "

Lôi quang như kiếm, kiếm như lôi quang, chợt lóe liền diệt.

- Chiến.

Huyết Vô Thác uy thế không yếu, ra sức huy động đôi cánh sau lưng, hàng trăm hàng ngàn lưỡi phong nhận tập trung về phía tử y nữ tử.

"Vù"

" Rầm Rầm"

"Oanh. Oanh. Oanh."

Va chạm kịch liệt, dẫn tới không gian chấn động, khí lãng lan tỏa khắp nơi.

...

Cát bay đá chạy, bụi mù ngập trời.

Ngọn núi lớn như thế chỉ trong giây lát đã bị san thành bình địa, vô số loạn thạch bị đánh thành phấn vụn.

Chỉ thấy trên bầu trời, hai đạo thân ảnh càng đánh càng hăng, chiến đấu càng thêm quyết liệt.

...

"Oanh "

Hai người tựa hồ đều sử dụng thủ đoạn mạnh nhất của mình, sau một kích liền nhanh chóng tách ra, trong đó có một đạo thân ảnh rơi xuống trên mặt đất.

...

Sau một hồi lâu, bụi mù dần dần tiêu tán.

Tử y nữ tử đứng ở trong loạn thạch, quanh thân điện quang bao phủ, song kiếm bay múa, hệt như thiên thần hạ phàm, để cho người ta không dám nhìn trực diện.

Ngược lại, Huyết Vô Thác ngã trên mặt đất, nửa thân thể bị cát đá chôn vùi, khôi giáp tan vỡ, hai cánh bị chặt gãy, toàn thân huyết nhục mơ hồ, không còn nửa điểm khí diễm ngang ngược như trước.

"Khụ khụ "

Khẽ phun ra một ngụm máu, Huyết Vô Thác nhìn thiên không tới thất thần. Hắn đã từng nghĩ tới chính mình sẽ thất bại, cũng từng nghĩ tới chính mình sẽ chết đi, nhưng hắn chưa bao giờ tưởng tượng được mình lại không chịu nổi một chiêu như thế.

- Tại sao... Tại sao lại không có chuyện gì...

Huyết Vô Thác lẩm bẩm một mình, giống như là đang muốn hỏi ông trời, hoặc là tự hỏi chính mình.

- Có phải ngươi cảm thấy rất kỳ quái, tại sao ta lại không bị trúng độc sao?

Tử y nữ tử nhẹ nhàng mở miệng, nàng cũng không chờ đối phương đặt câu hỏi, đã tự nói ra:

- Ngươi đã quên rằng ta là một người mù sao, người mù mặc dù không nhìn thấy gì, nhưng linh giác và ngũ giác nhạy bén hơn nhiều so với người thường. Vì vậy, người mù thường thường thấy rõ ràng hơn so với rất nhiều người trên thế giới này, hơn nữa còn thấy rất chân thật.

- Thật sao... Thì ra ta đã thua trên tay của một kẻ mù sao, ha ha ngươi không phải kẻ mù... ta mới đúng là mù...

Cười một tiếng đầy sầu thảm, huyết sắc hào quang trên đầu Huyết Vô Thác vỡ tan, hóa thành làn bụi trong suốt tan đi theo gió.

Một đời yêu linh sư, cứ như vậy vẫn lạc tại trong cô sơn.

...

"Phốc"

Tử y nữ tử ngực cứng lại, cũng phun ra một ngụm máu, sắc mặt tái nhợt mấy phần.

Thu hồi tiên linh, tử y nữ tử khẽ vung cổ tay, cổ tay của Huyết Vô Thác khẽ giơ lên, một cái vòng ngọc màu đen từ trên cổ tay hắn bay ra, rơi vào trong tay nàng.

Tiếp theo, tử y nữ tử thu hồi vòng tay, bắt đầu khoanh chân điều dưỡng. Vừa rồi vì không để cho Huyết Vô Thác có cơ hội chạy trốn, nàng ra vẻ cường thế liều mạng, mặc dù cuối cùng nàng thắng, nhưng chấn động trong cơ thể không nhỏ. Bây giờ nhìn thấy Huyết Vô Thác đã chết đi, tâm tình của nàng cũng thoải mái hơn, tự nhiên không có cố gắng chống đỡ nữa.

- Xin hỏi, ngươi cần giúp đỡ gì không?

Một thanh âm trong trẻo truyền đến bên tai, tử y nữ tử bỗng nhiên ngẩn ra, tay phải không tự chủ giơ lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.