Bất Diệt Thánh Linh

Chương 9: Q.1 - Chương 9: Túy Tiên lâu




Nam hoa thành trung tửu phiêu hương.

Kim tôn độc ẩm bạch nguyệt quang.

Túy tiên lâu thượng thùy tiên túy,

Vãn hà nghênh lai dạ vị ương.

. . .

“ Túy Tiên Lâu “ nằm ở đại thương nhai đông môn Nam Hoa quận thành, nơi này là một trong những khu vực phồn hoa nhất bên trong quận thành.

Từng có lời đồn, trước đây có một vị tiên đạo cao nhân đi ngang qua Nam Hoa quận thành, ngửi thấy nơi đây mùi rượu phiêu dật, cho nên tìm tới tửu lâu. Không ngờ, tiên đạo cao nhân uống rượu ngon, say suốt ba ngày, sau khi tỉnh lại liền lưu lại một bài tửu thi sau đó lướt nhẹ rời đi.

Cũng từ lúc ấy, tòa tửu lâu này mệnh danh là Túy Tiên, hàng năm khi thánh miếu mở ra, tất sẽ có một đám tửu đồ tới nơi này uống hả hê.

. . .

Ngồi trên tầng ba của tửu lâu, cảnh tượng xa xa thu hết vào trong mắt.

- Hồ Tử đại ca, nơi này thật sự là địa phương để ăn cơm hay sao?

Vân Phàm tò mò đánh giá cách bài trí trong tửu lâu, dùng từ tráng lệ để hình dung cũng không hề khoa trương chút nào. Hắn thật tình nghĩ mãi mà không rõ, chỉ là địa phương để ăn cơm thôi mà, tại sao lại đẹp tới mức như vậy chứ? Quả thực quá mức xa xỉ rồi! Nơi này cậy ra bất cứ một viên gạch nào đem bán, sợ rằng cũng đủ để cho mình sinh sống mấy tháng rồi.

Đối với sự thiếu hiểu biết của Vân Phàm, đại hồ tử cũng coi như quen thuộc, cho nên hắn giả bộ không nghe thấy gì, tự mình ngắm cảnh phía xa xa, bộ dạng giống như không hề quen biết người này.

Mà ngược lại Vương Tử Hạo cùng Ngưu Bằng mấy người, rất nhiệt tình giới thiệu nơi này cho Vân Phàm.

- Háo tử ca, ngươi nói các ngươi là bào thương, tại sao ta không thấy hàng hóa của các ngươi chứ?

Thấy vẻ mặt của Vân Phàm đầy kinh ngạc, Vương Tử Hạo cười hắc hắc nói:

- Tiểu Phàm huynh đệ, bây giờ là thời đại nào chứ? Hiện tại chính là thời đại mà tiên đạo vô cùng hưng thịnh, ca ca cho ngươi xem một chút đồ chơi cao cấp nhé.

Dứt lời, Vương Tử Hạo từ trong ngực lấy ra một cái túi gấm, phía trên nổi bật hai chữ "giới tử".

- Háo tử ca, đây là cái gì vậy?

- Thứ này gọi là giới tử đại, mang ý tứ tu di giới tử, bên trong có một không gian rất lớn, có thể cất giữ rất nhiều đồ vật, hơn nữa mang theo trên người lại nhẹ nhàng như không có gì. Như thế nào? Lợi hại hay không?

Nghe thấy Vương Tử Hạo nói khoác, Ngưu Bằng khinh thường bĩu môi:

- Chuột chết, ngươi đừng có khoác lác nữa đi! Khoác lác quá mức rồi. Tiểu Phàm huynh đệ đừng nghe hắn nói linh tinh, đây chỉ là túi đựng đồ bình thường mà thôi, cái gì mà đồ chơi cao cấp chứ, chỉ cần là người trong tiên đạo, mỗi người đều có hai ba cái trong tay, hắn chính là lừa ngươi không hiểu chuyện mà thôi .

Vừa nói dứt lời, Ngưu Bằng từ giới tử đại của mình lấy ra một cái vỏ ốc biển, giới thiệu đến:

- Tiểu Phàm huynh đệ, ta nói cho ngươi biết, thứ này mới là đồ tốt. Thiên lý truyền âm loa, như thế nào, nghe thấy tên đã thấy khí phách rồi chứ, hơn nữa truyền âm loa chỉ cần là trong phạm vi ngàn dặm, có thể cảm ứng lẫn nhau, có thể trực tiếp nói chuyện với nhau. Dĩ nhiên, quan trọng nhất, thứ này không có hạn chế, bất luận người nào đều có thể sử dụng, vừa rẻ tiền vừa dễ sử dụng.

- Bao nhiêu tiền vậy?

Vân Phàm nghe lời hai người khẽ sửng sốt, cho nên lập tức hỏi câu này.

Ngưu Bằng khuôn mặt tươi cười đón chào nói:

- Giá cả mười linh bối, Tiểu Phàm huynh đệ là người quen, ta có thể giảm giá cho ngươi. Không có linh bối cũng không có vấn đề gì, có thể viết giấy vay nợ, chỉ cần sang tháng trả hết là được, coi như tặng ngươi ba phần lợi ích?

"Bốp "

" Bốp"

- Được được cái rắm! Coi coi cái rắm!

Đại hồ tử một người quát ầm lên, đập vào trên đầu Vương Tử Hạo cùng Ngưu Bằng, tức giận nói:

- Ta thấy hai tên tiểu tử ngươi càng sống càng vô lại rồi, thấy ai cũng lừa gạt hay sao? Cũng không xem một chút Tiểu Phàm huynh đệ có thích hợp hay không?

Dứt lời, đại hồ tử quay qua Vân Phàm nói:

- Tiểu Phàm huynh đệ đừng trách, đây là bệnh cũ của bọn họ thôi, đánh cho mấy cái sẽ tỉnh táo lại rồi.

Vân Phàm cũng không để ý, ngược lại hỏi:

- Hồ Tử đại ca, linh bối là cái gì?

- Nói đơn giản, linh bối là một loại linh vật trong biển sâu, có thể dùng để luyện vật hoặc tu hành, cho nên người trong tiên đạo thường dùng linh bối làm tiền tệ trao đổi. Mà người bình thường dùng kim ngân tài bảo, chẳng qua lưu thông trong thế tục mà thôi, người trong tiên đạo bình thường không để mắt tới.

- Oh.

Nghe xong đại hồ tử nói, Vân Phàm đáp một tiếng cũng không hỏi nữa, bởi vì ánh mắt của hắn đã chuyển qua chỗ khác.

. . .

"Soạt soạt, soạt soạt, soạt soạt. . ."

Dưới cầu thang, truyền đến một trận thanh âm soạt soạt, tiết tấu vô cùng nhẹ nhàng.

Đi lên là một cô gái mặc áo tím, tay cầm ngọc trúc, trên mặt oản sa, một đầu tóc đen rủ xuống trước ngực.

Đây là một cô gái cực kỳ xinh đẹp, xinh đẹp không cách nào dùng ngôn ngữ để miêu tả, mặc dù nàng mang mạng che mặt, nhưng cũng khó lòng che giấu khí chất thanh tú thoát tục.

Nhưng mà lúc mọi người nhìn về phía đôi mắt của cô gái này, không khỏi lắc đầu thở dài.

Đó là một đôi mắt màu đen, mặc dù đẹp, lại không có nửa điểm thần thái cùng tiêu cự.

Đúng vậy, đây đúng là một cô gái tuyệt sắc, chẳng qua là nàng là một người mù. Ngọc trúc trong tay của nàng, chính là công cụ để dò đường.

Đáng tiếc.

Một cô gái xinh đẹp đến như thế, nhưng lại không thể nhìn thấy gì, chẳng lẽ đây chính là vẻ đẹp không trọn vẹn hay sao?

Đại hồ tử đám người khẽ thở dài, sau đó liền không nhìn nữa.

Mà không giống người khác, Vân Phàm nhìn cô gái này, thật không có chú ý vẻ bên ngoài của nàng, mà nhìn về phía hai chân của nàng, bởi vì hắn phát hiện, nữ tử này bước đi không có nửa điểm tiếng động. Hơn nữa từ lúc lên lầu cho đến khi ngồi xuống, cơ hồ không có nửa điểm khó khăn, trực tiếp ngồi xuống một chỗ không người, giống như mọi thứ chung quanh đều hiển hiện rõ ràng trong lòng nàng.

Đây là một nữ nhân rất lợi hại, hơn nữa năng lực cảm giác vô cùng mạnh mẽ, nếu như nàng là một thợ săn, như vậy con mồi bị nàng nhắm tới sẽ không bao giờ phát hiện ra.

Đây chính là ý nghĩ của Vân Phàm lúc này.

Đại hồ tử đám người nếu như biết những ý nghĩ này của Vân Phàm, sợ rằng sẽ bị sặc hơi mà chết mất. Đây căn bản cũng không phải là suy nghĩ của người bình thường a.

Trong lúc mọi người nói chuyện với nhau, món ngon thịnh soạn đã được đưa lên.

Mọi người không khách khí, ăn uống thoải mái, cho đến lúc này Vân Phàm mới thu hồi ánh mắt.

. . .

Hoàng hôn buông xuống, dư huy trời chiều dần dần chiếu rọi, cả Nam Hoa quận thành phủ kín một tầng ánh sáng vàng nhạt.

Ăn uống no say, mọi người lười nhác ngả người trên ghế, vẻ mặt đầy thỏa mãn.

Nhưng mà, bữa cơm này chỉ để lại cho Vân Phàm hai cái ấn tượng, một cái là "ăn ngon", một cái là "thật là đắt", tiền trả cho bữa cơm này, đủ để cho người trong thôn ăn uống hai ba ngày.

- Tiểu huynh đệ, rất hân hạnh được biết ngươi. . .

Đại hồ tử một bên xỉa răng, một bên từ giới tử đại lấy ra một vật:

- Chúng ta còn có một số việc cần làm, cho nên hiện tại chúng ta tạm thời từ biệt, chờ mấy ngày nữa công việc xong xuôi, chúng ta sẽ gặp lại nhau. Cái truyền âm loa này ngươi hãy cất đi, đến lúc đó cũng dễ liên lạc.

- Được, cám ơn Hồ Tử đại ca.

Vân Phàm không từ chối, hào phóng đem truyền âm loa nhận lấy.

- Khách khí cái gì.

Đại hồ tử vuốt bả vai Vân Phàm, cười lớn đầy hào khí. Hắn rất thích thiếu niên ngay thẳng, không nói nhiều, không giả dối này, tiếp xúc với người như vậy, thật thoải mái và thư thái.

- Hồ Tử đại ca, cám ơn ngươi đã chiếu cố ta hai ngày qua, ta biết mình đã gây ra rất nhiều phiền toái cho các ngươi.

- Ha ha, thật ra cũng không có gì, hai ngày qua nói chuyện với ngươi, ta cảm thấy thật vui vẻ, ít nhất, năng lực chịu đựng của ta được gia tăng không ít, ha ha ha ha. Nói đùa nói đùa thôi, chỉ hy vọng ngươi nên nhớ kỹ, sau này nói chuyện, suy nghĩ nhiều một chút, không nên không nên nói chuyện quá mức thẳng thắn, nếu không sẽ dễ dàng thương tổn tới người khác.

- Vâng, ta sẽ chú ý.

Vừa nói, Vân Phàm đem da thú chính mình đóng gói đặt tại trước mặt của đại hồ tử:

- Hồ Tử đại ca, đây là lễ vật ta tặng ngươi, hi vọng ngươi sẽ không từ chối.

- Này! Tên nhóc nhà ngươi, khách khí với ta làm gì?

Đại hồ tử trừng mắt nói:

- Không phải là tiện đường dẫn ngươi đi một đoạn đường, mời ngươi ăn một bữa cơm hay sao, nói cái gì cám ơn với không cám ơn chứ? Hơn nữa, ngươi cảm thấy ta giống người thiếu tiền hay sao?

- Hồ Tử đại ca tất nhiên là người có tiền rồi.

Dừng một chút, Vân Phàm cười nói:

- Nhưng mẫu thân đã dạy ta, không thể chiếm tiện nghi của người khác được, mặc dù là bạn tốt, cũng phải tỏ lòng cảm tạ. Ta biết Hồ Tử đại ca không thiếu tiền, cũng không thiếu những thứ này, nhưng ta chỉ muốn tỏ lòng cảm tạ của ta, cho nên hi vọng Hồ Tử đại ca không cần từ chối. cũng như ta không từ chối ý tốt của Hồ Tử đại ca, đạo lý cũng giống như nhau.

Vân Phàm mặc dù tuổi còn chưa lớn, hiểu chưa nhiều chuyện, nhưng mà hắn tuyệt đối không ngu ngốc, ngược lại, hắn thấy rõ ràng hơn so với nhiều người, cái gì là tốt cái gì là xấu. Hắn cảm thấy, đại hồ tử chính là người mà hắn có thể kết giao bằng hữu, cũng là người bạn đầu tiên từ sau khi hắn rời khỏi thôn trang, hắn rất quý trọng tình hữu nghị này.

- Chẳng lẽ, ngươi chính là tam hữu thiếu niên( thiếu niên 3 có) trong truyền thuyết hay sao?

Đại hồ tử có chút thất thần, không khỏi lẩm bẩm tự nói.

Vân Phàm nghe vậy cảm thấy tò mò:

- Hồ Tử đại ca, tam hữu thiếu niên là cái gì vậy?

- Chính là có đạo đức, có lý tưởng, có lễ phép.

Đại hồ tử đánh giá Vân Phàm rất khoa trương, sắc mặt cổ quái nói:

- Dường như, tiểu tử ngươi trừ không có tiền, thật sự không có điểm nào không tốt.

- Như vậy có điểm gì không tốt sao?

Lần đầu tiên được người khác tán dương như thế, mặc dù Vân Phàm tâm trí thành thục, cũng tránh không khỏi xấu hổ đỏ mặt.

- Không, như vậy rất tốt, thật sự rất tốt! Chẳng qua là. . .

Chẳng qua là cái gì, đại hồ tử cũng không có nói ra.

Những năm qua trải qua bào thương, mặc dù kiến thức của hắn càng thêm uyên bác, nhưng tâm của hắn cũng dần dần bị chuyện trong thế tục xâm nhiễm, làm cho hắn trở nên càng ngày càng thực tế, cho đến khi gặp được thiếu niên trước mắt, hắn mới dần dần thấy rõ được bản tâm của mình.

. . .

Đang lúc đại hồ tử ngây người ra, dưới lầu truyền đến một âm thanh trêu ghẹo.

- Tiểu tỷ tỷ, ngươi thật đẹp nha, làm lão bà của ta đi!

- Cái gì, ngươi chê ta bé ư? Không sao, có thể đợi ta lớn lên chứ!

- Này này, đừng như thế a!

. . .

- Nè đại tỷ tỷ, không phải chúng ta đã gặp nhau ở chỗ nào a?

- Không có sao? Không thể nào, trong mộng, nhất định chúng ta đã gặp nhau trong mộng rồi.

- Ôi chao ôi chao! Đại tỷ tỷ đừng đi nha, chúng ta tán gẫu hàn huyên một chút đã, trước lạ sau quen sao.

. . .

Vân Phàm cùng đại hồ tử đám người theo âm thanh nhìn lại, chỉ thấy trên đường phố có một gã thiếu niên tuổi tầm mười mấy, đuổi theo mấy cô nương miệng ba hoa không dứt. Sau lưng hắn, hai gã nam tử mặc hắc bào mặt không chút biểu tình lặng lẽ đi theo.

Người đứng xem càng ngày càng nhiều, thiếu niên kia không hề cảm thấy xấu hổ, ngược lại càng thêm vênh váo nói:

- Nhìn cái gì, chưa từng nhìn thấy thiếu gia đùa giỡn cô nương sao? Hay là nhà các ngươi có cô nương nào đẹp , muốn giới thiệu cho bổn thiếu gia à? Hắc hắc.

Mọi người nghe vậy, vội vã rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.