Thiên địa sơ khai, có một tia quang minh, phá vỡ hắc ám.
Còn đây là khai thiên chi phong, tuyệt thế chi mang.
"Vù "
Hàn mang bay tới, đuổi theo Thiên Lạc công chúa.
- Bảo vệ công chúa.
Một tiếng quát vang lên, hai thân ảnh trực tiếp che trước mặt của Thiên Lạc công chúa nhưng hàn mang đâm qua hai người, không hề cách trở chút nào.
- Lạc Lạc.
Sài Thiệu Kiệt thấy tình hình như thế, sợ hãi vô cùng quát lớn.
Thời khắc sinh tử thật là khủng khiếp.
Thiên Lạc công chúa xoay người lại, nhìn thấy hàn mang càng lúc càng gần, sợ hãi đến hoa dung thất sắc. Thời gian giống như ngừng lại, nỗi sợ hãi vô hạn như cắn nuốt linh hồn của nàng.
- Không. Đừng giết ta. Ta không muốn chết... Phụ hoàng cứu ta... cứu ta... phụ hoàng...
Đang lúc thế công như vũ bão, miếng ngọc trước ngực Thiên Lạc công chúa bỗng nhiên sáng ngời, tỏa ra tia sáng vạn trượng, đem Thiên Lạc công chúa bảo vệ bên trong.
"..."
Phi đao tiến vào màn sáng, cùng miếng ngọc trước ngực Thiên Lạc công chúa va chạm, trong chốc lát khí lãng ba động, tia sáng vụt tăng.
"Đinh"
Phi đao văng ra, miếng ngọc cũng vỡ nát.
Thiên Lạc công chúa chỉ cảm thấy trước ngực như bị cự chùy đánh vào, thân thể không thể khống chế bay ngược ra xa, được một gã cấm vệ đỡ lấy.
- Lạc Lạc.
Sài Thiệu Kiệt lông tóc dựng đứng, trong lòng kinh sợ. Mình không có bí bảo hộ thân, hắn không dám nghĩ, nếu như phi đao kia bay về phía mình, vậy thì hậu quả sẽ thế nào đây.
- Chúng ta đi thôi.
Sài Thiệu Kiệt không dám chờ lâu, cũng không dám quay lại, hắn không biết trong tay đối phương có còn phi đao kinh khủng như vậy hay không.
Trong chốc lát, Sài Thiệu Kiệt mấy người biến mất trong màn đêm, trên mặt đất chỉ còn lại thi thể của hai cấm vệ, vẫn còn hơi ấm tỏa ra.
Sinh mệnh làm sao lại yếu ớt như thế?
Đường đường là võ đạo đại sư lại chết đi như thế, để cho người ta cảm thấy khó tin.
...
Bách Hoa lâu, không khí quỷ dị phi thường.
Ánh mắt kinh hãi rơi vào trên người Vân Phàm, giống như đang nhìn một con quái vật.
Hắn quả thật có dũng khí như vậy? Hắn lại dám ra tay sao. ?
Chẳng những hắn dám đả thương công chúa, lại còn muốn giết công chúa... Mà đây chính là công chúa của Đế quốc đấy.
Người này lại có nghịch cốt, có thể nói là đại nghịch bất đạo.
Khó có thể tưởng tượng, nếu để chuyện hôm nay đến tai của Đế quân, chỉ sợ sẽ tạo thành một trường tinh phong huyết vũ. Mà mọi người có mặt ở đây, tất cả đều không tránh thoát liên quan.
Nơi đây không nên ở lâu. Không thể ở lâu.
Mọi người suy nghĩ nhanh chóng, sau đó trước sau rời khỏi hiện trường, thoát khỏi Bách Hoa lâu.
Lúc này, còn có người nào có tâm tình để thưởng thức mỹ nữ chứ.
...
Chỉ một lát sau, tân khách trong lầu đều đi hết, chỉ có nữ tử trong lầu hoa cùng đại hồ tử mấy người còn ở lại nơi này. Chẳng qua cảm thấy ngoài suy đoán nhất, chính là người của Công Tây thế gia cũng không rời đi.
Vân Phàm đứng im không động, ác niệm tiêu tán, trong lòng cảm thấy thanh minh.
- Tiểu Phàm huynh đệ, ngươi có sao không ?
Đại hồ tử không để ý thương thế trong người, đi tới trước mặt Vân Phàm.
- Hồ đại ca...
Vân Phàm vừa mở miệng, cảm giác suy yếu tràn ngập toàn thân, không khỏi ngồi bệt xuống trên mặt đất.
"Chi chi."
Tiểu bạch viên chui vào trong ngực Vân Phàm, giống như đang an ủi hắn.
- Tiểu Phàm huynh đệ.
Mọi người kinh hãi, vội vàng vây quanh hắn.
Vân Phàm vuốt ve tiểu bạch viên, lắc đầu nói:
- Ta không sao, chỉ cảm thấy mệt mỏi một chút, nghỉ ngơi sẽ đỡ mà thôi.
Nghe Vân Phàm giải thích, lúc này mọi người mới yên lòng.
Nhưng mà vừa nghĩ tới Vân Phàm chẳng những đắc tội với biên quân, còn đả thương công chúa Đế quốc, chuyện này sợ còn chưa kết thúc. Mà may mắn nhất, thân phận của Vân Phàm tạm thời chưa bại lộ, chỉ cần rời khỏi nơi này, sau đó trốn tránh một thời gian, đợi mọi chuyện yên ổn lại chắc sẽ không sao.
...
- Thiếu gia, chúng ta cũng mau đi khỏi đây đi. Nếu không...
- Đừng nói nhiều.
Công Tây Tu Văn lạnh lùng ngắt lời của nam tử mặc hắc bào, đi tới bên cạnh Vân Phàm:
- Vân Phàm tiểu tử, ngươi có biết ngươi gây ra chuyện rất lớn hay không?
So với bình thường, khí thế ngang tàng lớn lối trên người Công Tây Tu Văn đã biến mất, trên mặt chỉ thấy thâm trầm.
Đại hồ tử đám người thấy thế, không khỏi âm thầm sợ hãi than, quả nhiên là đệ tử mà tiên đạo thế gia bồi dưỡng, mỗi người đều là hạng người tâm cơ thâm trầm.
Vân Phàm nhìn Công Tây Tu Văn một cái, lẳng lặng gật đầu. Hắn dĩ nhiên biết chuyện rất phiền toái, nhưng cho dù được quay trở lại thời điểm đó, nếu cần ra tay hắn vẫn sẽ ra tay, đây chính là tính cách của hắn, cũng chính là làm theo bản tâm của hắn.
- Vân Phàm tiểu tử, nếu như ngươi chịu gia nhập Công Tây thế gia, bản thiếu gia đảm bảo ngươi có thể an toàn.
- Thiếu gia.
- Không thể.
Hai gã nam tử mặc hắc bào đang chuẩn bị khuyên can Công Tây Tu Văn, ai ngờ Vân Phàm đã trả lời... Hắn không nói gì, chẳng qua chỉ lẳng lặng lắc đầu, không một ai biết trong lòng hắn đang nghĩ điều gì.
- Ngươi...
Công Tây Tu Văn rõ ràng hơi giận, nhưng hết lần này tới lần khác không thể mở miệng. Hắn biết, có một loại người khi đã đưa ra quyết định, sẽ rất khó lòng thay đổi. Rất rõ ràng, tên tiểu tử nhà quê trước mặt chính là người như thế nhưng mà đây mới là một nam nhân chân chính.
- Quên đi, nếu như ngươi đổi ý, hãy tới Tây Nam Bạch Hạc lĩnh tìm ta. Nhớ kỹ, ta tên là Công Tây Tu Văn, tu văn trong tu trị văn điển. Ta biết tên của ngươi, Vân Phàm... vân trong bạch vân, phàm trong bình phàm. Hi vọng sau này chúng ta sẽ còn gặp lại. Ta sẽ giới thiệu cho ngươi rất nhiều tỷ tỷ xinh đẹp.
Nói xong, Công Tây Tu Văn xoay người rời đi, câu nói cuối cùng vẫn bại lộ bản chất của hắn. Mà hai nam tử mặc hắc bào thì lén lén thở phào nhẹ nhõm, ngay sau đó cũng rời đi.
Đây là một người có ý tứ.
Vân Phàm bất giác cười cười, tựa như cũng không quan tâm đến phiền toái.