Bất Diệt Thánh Linh

Chương 13: Q.3 - Chương 13: Vạn bảo lâu




Vạn bảo lâu nằm giữa lộ khẩu ở đường lớn của nam thành, nằm ở vị trí dễ thấy nhất.

Lầu các khí phái cao quý, trang sức xanh vàng rực rỡ, làm cho tu sĩ tới lui ngang qua nơi đây thỉnh thoảng lại ngẩng đầu lên nhìn ngắm.

"Thiên Hà đạo hữu, vạn bảo lâu này có địa vị thế nào? Ta ở Thiên Khung Đế quốc thỉnh thoảng cũng nghe người ta nhắc tới, không biết nơi đây cùng Thiên Khung có phải một nhà hay không?"

Vân Phàm từng nghe đại hồ tử nhắc tới vạn bảo lâu, chẳng qua hắn không nghĩ tới Đại Càn cổ quốc cũng có.

"Lão Đại, sau này cứ gọi ta trực tiếp là Thiên Hà hoặc mập mạp là được rồi, kêu đạo hữu quả thật là vô cùng xa lại? Ngàn vạn lần đừng coi chúng ta là người ngoài chứ!"

Thiên Hà cười hi hi hô hô, sau đó trả lời: "Lão Đại, không chỉ riêng Thiên Khung với Đại Càn, trên Thánh Linh đại lục, trong tứ đại đế quốc, khắp nơi đều có chi nhánh của vạn bảo lâu, thậm chí ngay cả sâu trong Cấm Đoạn sơn mạch đều có, nghe nói vạn bảo lâu bối cảnh vừa lớn lại vừa cứng rắn, có rất ít người dám đắc tội... Thử nghĩ xem cũng phải, địa phương chứa đầy bảo bối như vạn bảo lâu, nếu không có người chống lưng, chỉ sợ đã sớm bị dọn sạch mất rồi. Ít nhất trước mắt ta còn chưa từng nghe nói người nào dám đụng đến vạn bảo lâu."

Hai người vừa nói chuyện bất giác bước qua cửa lớn của vạn bảo lâu, Phương Đồng đi phía sau hai người, không có chút cảm giác câu thúc nào.

...

"Ba vị tôn khách có yêu cầu gì sao?"

Vừa đi vào đại sảnh, một cô gái khuôn mặt tươi cười đón chào, làm cho người ta có cảm thấy thân thiết vô cùng.

Cùng lão bản của nhất phẩm hương cư hạng người trông mặt mà bắt hình dong thái độ hoàn toàn bất đồng, cung trang cô gái cũng không thèm để ý người tới ăn mặc ra sao, thậm chí không để ý người tới tu vi cao thấp, chỉ cần vào vạn bảo lâu, đó chính là khách nhân tôn quý của vạn bảo lâu, nàng tự nhiên phải lấy lễ đối đãi.

Từ nhỏ mà thấy lớn, nội tình của vạn bảo lâu quả nhiên thâm hậu.

Trong nháy mắt, Vân Phàm đã liên tưởng đến rất nhiều.

"Tiểu Thải tiên tử ngươi mạnh khỏe a!"

Thiên Hà tựa như rất quen thuộc nơi đây, vội vàng bắt chuyện với cung trang nữ tử. Hắn rất thích tới nơi này, cho dù thứ gì cũng không mua, cũng có thể hưởng thụ tôn quý đãi ngộ.

"Thì ra là Thiên Hà đạo hữu, hai chữ ‘ tiên tử ’ Tiểu Thải không dám nhận."

Tiểu Thải hiển nhiên cũng nhận ra Thiên Hà, cười dẫn ba người tới một phòng khách ngồi xuống.

"Thiên ca, các ngươi rất thân quen sao?"

Phương Đồng thấy vẻ mặt Thiên Hà vui tươi, cho nên nhỏ giọng hỏi một câu, giọng nói có chút ghen.

"Không... Không quen, không hề quen chút nào."

Thiên Hà cười khan mấy tiếng, bên hông đột nhiên truyền đến đau nhức: "Ôi ôi chao! Đồng Đồng đừng có như thế, ta chỉ theo lão Đại mua đồ thôi."

Tiểu Thải giống như không để tâm tới hai người mờ ám, tự mình pha một bình trà rót cho ba người: "Không biết Thiên Hà đạo hữu tới đây, có việc gì cần giúp không?"

"Chuyện này..."

Thiên Hà nhìn một chút Vân Phàm nói: "Ta muốn mua hai kiện hồn bảo, chỉ là lần này tới đây, chủ yếu vẫn là dẫn lão Đại ta tới để mua đồ ."

"Nga? Lão Đại của ngươi?"

Tiểu Thải thần tình kinh ngạc, ánh mắt hết nhìn qua Thiên Hà lại nhìn tới Vân Phàm.

Dựa vào sự hiểu biết của nàng đối với Thiên Hà, tên mập mạp này nhìn thì có vẻ thuần lương, kì thực bụng dạ hẹp hòi, thích tính toán tỉ mỉ, không dễ dàng chịu thiệt đâu. Có thể để cho hắn cam tâm tình nguyện gọi là lão Đại, thiếu niên trước mắt một thân quần áo da thú, cả người dã tính, tất nhiên có chỗ hơn người.

Trong lòng nghĩ thế, Tiểu Thải tươi cười rạng rỡ hỏi: "Tiểu Thải thất lễ, còn chưa thỉnh giáo tôn khách xưng hô thế nào?"

"Vân Phàm."

"Không biết Vân đạo hữu cần mua gì?"

"Ta muốn mua một thanh lượng hồn xích."

Vân Phàm không khách khí, nói thẳng ý tứ của mình. Từ sau khi ngưng trúc tiên cơ, hắn cũng không có cơ hội khảo nghiệm thần hồn khắc độ của mình, cũng không biết mình tu hành tiên đạo tiến bộ thế nào, hôm nay vừa dịp mua một thanh lượng hồn xích, cũng thuận tiện tu hành sau này.

Tiểu Thải không cảm thấy bất ngờ, lượng hồn xích mặc dù không phải là thứ mà tiên đạo tu sĩ cần có, nhưng rất nhiều tu sĩ độc hành vì muốn thuận tiện, cũng sẽ mua một thanh, có thể tùy thời kiểm tra đo lường tình trạng tu hành của bản thân.

"Vân đạo hữu muốn loại lượng hồn xích nào?"

"Ách, lượng hồn xích còn có rất nhiều sao?"

Nghe thấy Tiểu Thải hỏi vậy, Vân Phàm không khỏi sửng sốt.

Thiên Hà ở bên cạnh vội vàng giải thích: "Lão Đại, lượng hồn xích chế tạo vô cùng tinh tế, cho nên phân chia cũng rất rõ ràng, bất đồng cảnh giới không cùng phân chia, có chút thậm chí còn mang theo chức năng đặc thù."

"Chức năng đặc thù gì?"

Thấy Vân Phàm giống như không hiểu chuyện gì, Tiểu Thải tiếp lời: "Lượng hồn xích chức năng đặc thù, chẳng những có thể khảo nghiệm thần hồn khắc độ, còn có thể trắc lượng thần hồn cường độ cùng thần hồn thuộc tính, sử dụng vô cùng dễ dàng. Hơn nữa, vạn bảo lâu xuất phẩm lượng hồn xích, từ Trúc Cơ cảnh đến Thần Kiếp cảnh đều cókhắc độ cân nhắc chính xác, một khi mua rồi có thể dùng tới cả đời không cần đổi khác."

"Tốt! Ta muốn chức năng đặc thù."

Vân Phàm không chút do dự, thậm chí ngay cả giá tiền cũng không cần hỏi.

"Được, mười vạn linh bối."

"Cái gì! ?"

Nghe Tiểu Thải báo giá, Vân Phàm không cảm thấy thế nào, cũng là Thiên Hà kinh hãi kêu lên: "Tiểu Thải tiên tử, lượng hồn xích bình thường chỉ cần vài trăm linh bối, cho dù mua mười thanh cũng không cần đắt như vậy sao! ?"

Tiểu Thải nụ cười không thay đổi nói: "Vạn bảo lâu xuất phẩm, tất thuộc tinh phẩm, bảo đảm chất lượng, sử dụng cả đời."

"..."

Thiên Hà chỉ biết im lặng, vốn định khuyên nhủ Vân Phàm, nào ngờ đối phương đã lấy ra một túi hồn tinh đưa cho Tiểu Thải.

"Đa tạ Vân đạo hữu."

Tiểu Thải nhận lấy túi, thần niệm quét qua, bên trong đại khái khoảng trên trăm viên tam tinh hồn tinh.

Một viên tam tinh hồn tinh giá thị trường thấy là một vạn linh bối, trên trăm viên chính là trên trăm vạn linh bối! Đây cũng là một lượng tiền không nhỏ!

Thấy tình hình như thế, Tiểu Thải hơi kinh hãi, có thể tiện tay lấy ra một khoản tiền như thế, tuyệt đối không phải là nhân vật bình thường. Chỉ dựa vào điểm này đã thấy, Thiên Hà mập mạp kia thật sự rất tinh mắt .

Chỉ nghe Vân Phàm nói: "Trên người của ta không đủ linh bối, chỉ có hồn tinh, cần bao nhiêu ngươi cứ trừ đi, còn dư lại phiền toái giúp ta đổi thành linh bối."

"Không thành vấn đề!"

Tiểu Thải tinh thần rung lên, xem ra lần này gặp gỡ khách hàng lớn rồi: "Vân đạo hữu còn cần gì nữa không? Chúng ta vạn bảo lâu mặc dù chỉ là phân bộ, nhưng cái gì cần có đều có, hơn nữa còn có không ít thứ tốt."

"Nga?"

Vân Phàm trong lòng vừa động, nhớ tới trên người mình cửu tinh hồn tinh, cho nên dò hỏi: "Các ngươi nơi này có bán cửu tinh hồn tinh không?"

"Cửu tinh hồn tinh? !"

Tiểu Thải che miệng kinh hô, nhất thời khó xử. Không chỉ riêng nàng, ngay cả Thiên Hà cùng Phương Đồng cũng kinh hãi! Cửu tinh hồn tinh, đây chính là đồ vật trong truyền thuyết, sao có thể dễ dàng xuất hiện tại chỗ như thế?

"Thứ này... Xin lỗi, thứ này còn thật không có."

Tiểu Thải vẻ mặt cười khổ, thầm nghĩ chính mình lời vừa nói lúc trước quả thật là khoa trương.

Cùng lúc đó, Tiểu Thải không khỏi âm thầm suy đoán thân phận của Vân Phàm. Mở miệng chính là cửu tinh hồn tinh, người mang cự phú, bí hiểm, hơn nữa còn trẻ tuổi như thế... Đây rốt cuộc là thiếu niên nhà ai đây? !

Vân Phàm nhíu nhíu mày, tiếp theo lại hỏi: "Vậy cửu tinh hồn tinh đại khái giá bao nhiêu?"

Tiểu Thải lắc đầu nói: "Vân đạo hữu hiển nhiên không biết, cửu tinh hồn tinh có thể so với thiên địa linh vật thượng phẩm, tuyệt đối là bảo vật vô giá, bình thường chỉ có thể dùng thiên địa linh vật cùng giá trị trao đổi. Cho nên, không riêng chúng ta không có thứ này, đại đa số địa phương đều không có, dù sao thiên địa linh vật chỉ có thể ngộ mà không thể cầu .


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.