Biên cảnh thành, phủ đại soái.
Một cái bóng trắng xẹt qua bầu trời, bay thẳng vào hậu viện của phủ đại soái.
...
Chỉ hai ngày nữa là đến Trung Thu trăng tròn, trong phủ đại soái tự nhiên giăng đèn kết hoa, vui mừng tấp nập, không khí tươi vui.
Bên trong đấu thú trường tại hậu viện, hai con hắc lang đang cắn xé lẫn nhau, một con trong đó ánh mắt bạo liệt, cả người đầy máu, mà con còn lại thì bị xé rách cổ họng, máu chảy không ngừng... Điểm duy nhất giống nhau là trên bụng hai con hắc lang này, đều có một đạo linh vận lóe sáng, chỉ là không có tiên linh vầng sáng, vật mà chính là linh thú.
- Cắn nó cắn nó cắn nó.
- Vồ đi. Cắn đi. Lên đi
- Lên lên lên
...
Trên ban công bên ngoài đấu thú trường, một đám thiếu nam thiếu nữ cẩm y hoa phục không ngừng gào thét, trên mặt tràn đầy phấn khởi, ngay cả Thiên Lạc công chúa cũng tham dự bên trong, hơn nữa biểu hiện còn kịch liệt khác thường.
Lầu các nhã gian, Sài Thiệu Kiệt nhìn xuyên qua rèm cửa, lẳng lặng quan sát đám thiếu nam thiếu nữ kia, khóe miệng lộ ra nụ cười như có như không.
Nhớ ngày đó, hắn cũng đã từng tùy ý làm bậy, phóng đãng khinh cuồng. Nhưng kể từ khi hắn tới đế đô, bước vào La Thiên tiên viện, hắn mới biết mình nhỏ bé. Biên cảnh thật sự quá nhỏ, làm sao có thể chứa được một con giao long như hắn. Võ đài của hắn, chính là Thiên Khung Đế quốc, chính là Thánh Linh đại lục, thậm chí còn là bên ngoài đại lục.
- Cấm vệ Lãnh Phong, bái kiến thiếu soái.
- Vào đi.
Một thanh âm nghiêm nghị truyền đến từ phía ngoài, Sài Thiệu Kiệt thu hồi tầm mắt, tùy ý ngồi xuống trên ghế.
- Có tin tức gì chưa?
Thanh âm của Sài Thiệu Kiệt khẽ lạnh lùng, trong mắt hiện lên một tia tà dị.
Hắn vốn không để tâm tới chuyện của Vân Phàm, nhưng hai tháng đã trôi qua, lại không bắt được chút tin tức nào của người này, giống như hắn hoàn toàn biến mất. Hắn và Thiên Lạc công chúa đã mất đi kiên nhẫn, nhất là Thiên Lạc công chúa, nếu không phải Sài Thiệu Kiệt toàn tâm toàn ý dụ dỗ đối phương, không chừng nàng sẽ gây ra chuyện gì long trời lở đất cũng không biết.
Lãnh Phong cung kính dâng lên một tờ giấy, mặt không thay đổi nói:
- Vẫn chưa có tin tức của tiểu tử kia, nhưng mà đã điều tra được lai lịch của hắn. Hắn là người ở biên cảnh Thanh Đồng trấn Thanh Mộc thôn, năm nay mười lăm tuổi, thuở nhỏ phụ mẫu đều mất, sống với muội muội của mình, đầu năm nay rời nhà, đến giờ vẫn chưa về."
- Thì ra thật sự là một tên tiểu tử quê mùa, chẳng trách hắn làm việc lỗ mãng như thế.
Sài Thiệu Kiệt cười cười, hắn còn lo lắng tiểu tử này có bối cảnh gì đó, đến lúc đó xử lý mọi chuyện sẽ không dễ dàng gì. Nếu hiện tại xác định được thân phận đối phương, như vậy kế tiếp sẽ đơn giản hơn nhiều.
Trong lòng âm thầm tính toán, Sài Thiệu Kiệt ngón tay chỉ chỉ nói:
- Tiểu tử kia khẳng định hiện tại không dám xuất hiện, đã như vậy, chúng ta sẽ ép hắn phải hiện thân.
- Ép hắn hiện thân?
Lãnh Phong ngẩn người, nhưng ngay sau đó hiểu được:
- Ý của thiếu soái là muốn bắt toàn bộ đám người kia sao?
- Bắt thì chắc chắn rồi, chẳng qua chỉ cần bắt muội muội của hắn là được.Còn những người khác, vậy hãy để cho bọn họ biến mất toàn bộ là được rồi. Ta tin rằng chỉ cần thôn hắn có chuyện, chắc chắn hắn sẽ xuất hiện .
Sài Thiệu Kiệt giọng nói rất bình thản, lộ ra lạnh lùng đến vô tình, tựa như toàn bộ sinh mệnh trong mắt hắn, cũng đều bé nhỏ như một con kiến, không đáng để hắn quan tâm.
- Vậy để thuộc hạ gọi người chuẩn bị.
Lãnh Phong gật đầu, đang chuẩn bị rời đi, không ngờ Sài Thiệu Kiệt gọi hắn lại:
- Chờ chút, dù sao chuyện này không phải là chuyện vẻ vang gì, nếu như truyền tới tai những biên quân khác, chắc chắn sẽ có lời ra tiếng vào. Cho nên, chuyện như thế mượn tay người khác là hợp lý nhất.
- Thiếu soái có ý là?
- Hôm nay biên cảnh thú triều càng lúc càng nhiều, gần nhất không yên ổn, nếu như đột nhiên xuất hiện một đợt thú triều không may càn quét qua Thanh Mộc thôn, sợ là chúng ta không thể cứu viện được . Chuyện này quả thật là thê thảm.
- Thuộc hạ hiểu rồi .
- Pháo hoa chóng tàn, trăng có tròn khuyết, ngươi hiểu phải làm gì chứ.
- Dạ, thuộc hạ cáo lui.
Lãnh Phong khóe mắt khẽ giật, vội vã lui ra.
...
Mặt trời ngả về tây, hoàng hôn tăm tối.
Bên ngoài núi rừng, thanh yên cô phần.
Mục Mục ngồi trước mộ của mẫu thân, khóc đỏ hồng mắt, im lặng thật lâu.
Nàng vẫn chưa đầy chín tuổi, có rất nhiều chuyện nàng không biết rõ.
Nàng không biết thế giới bên ngoài hiểm ác ra sao. Nàng không biết vì sao ca ca của mình tốt như thế, lại có người muốn hại hắn. Nàng cũng không biết tại sao lại có người đến bắt chính mình. Nàng càng không biết tại sao mình phải rời đi?
Nàng vẫn chưa đầy chín tuổi, cho nàng rất sợ, vẫn rất sợ. Cũng như năm đó lúc mà mẫu thân qua đời, nàng chỉ cảm thấy bất lực và mê mang.
Ở trong lòng của tiểu cô nương này, ca ca chính là người chống đỡ cho nàng, là hi vọng của nàng, là lực lượng giúp cho nàng kiên trì được.
Hôm nay, rốt cuộc ca ca đang ở nơi nào? Nàng cảm thấy chung quanh thật là âm u, trong lòng thật lạnh lẽo.
- A cha a nương, Mục Mục nên làm gì bây giờ? Mục Mục thật sự sợ hãi. Huh u.
- Ca ca không biết ở đâu, thôn trưởng gia gia nói có người xấu muốn làm hại hắn, còn có người xấu muốn tới bắt Mục Mục để uy hiếp ca ca. Mục Mục không thể để bọn họ làm thương tổn ca ca, Mục Mục không thể làm ca ca lo lắng, cho nên ngày mai Mục Mục sẽ phải rời đi.
- A cha a nương, Mục Mục phải đi rồi, Mục Mục không nỡ rời khỏi nơi này, thực sự không nỡ, Mục Mục không muốn đi .
- Mục Mục nhớ ca ca, ca ca là một tên xấu xa, một tên ngu ngốc. Ca ca từng nói sẽ bảo vệ Mục Mục , ca ca đã dùng tính mạng để đảm bảo, nhưng mà hắn hiện tại không cần Mục Mục nữa rồi, không cần Mục Mục .
...
Khóc đến cổ họng khàn khàn, khóc đến khàn cả giọng.
Mục Mục tựa như mệt mỏi, dần dần trở nên trầm mặc.
- A cha a nương, các ngươi nhất định phải phù hộ ca ca thật tốt , nhất định phải thật tốt . Ta sẽ kiên cường , kiên cường, cố gắng giống như ca ca vậy. Một ngày nào đó, ta sẽ để cho đám người dám làm thương tổn ca ca phải trả một cái giá thật đắt.
Một hồi lâu sau, tiểu cô nương cúi đầu vái lạy, chậm rãi đứng dậy đi về nhà.
Giờ khắc này, một cô bé đơn thuần chất phác , bỏ xuống tất cả ảo tưởng không thực tế, chân chính bắt đầu trưởng thành . Từ nay về sau, nàng gọi là Vân Mục, vân trong bạch vân, mục trong sát mục.
...
"Chi chi."
Sau khi tiểu cô nương rời đi một lát, một thân ảnh từ trong chỗ tối bước ra.
- Thật sự xin lỗi, Mục Mục.
Những năm gần đây, đây là lần đầu tiên Vân Phàm chứng kiến muội muội khóc thương tâm đến thế, bi thống đến thế. Hắn vừa rồi đã nghĩ tới việc lao tới ôm muội muội vào lòng, vỗ về an ủi nàng... Đáng tiếc hắn không dám cũng không thể làm thế. Hắn tưởng rằng hơn hai tháng trôi qua, mọi chuyện sẽ dần dần trôi vào quên lãng. Không ngờ tới biên quân quyết tuyệt đến vậy, muốn đẩy chính mình vào chỗ chết mới bằng lòng.
Vân Phàm hôm nay, hai tay dính đầy máu tanh, cả người mang theo sát nghiệt, còn bị biên quân truy nã. Cho dù muội muội nguyện ý đi theo hắn xông pha nguy hiểm, nhưng hắn làm sao có thể nhẫn tâm để cho muội muội đi theo chính mình lưu lạc thiên nhai, phiêu bạc khắp nơi, thậm chí giống như chuột qua phố đông trốn chui trốn lủi, cả đời không thấy ánh mặt trời.
Hắn cảm thấy rất áy náy vì những lời mình đã nói lại không thể thực hiện.
Hắn cảm thấy thống khổ muốn giãy dụa phản kháng lại sự thực phũ phàng này.
Hắn còn có Tiểu Hỏa Vân bên người làm bạn, mà muội muội chỉ có một mình thừa nhận cô đơn và đau khổ.
"A."
Hai đầu gối của Vân Phàm rơi xuống đất, nặng nề quỳ rạp trước mộ của mẫu thân, nước mắt không tiếng động nhỏ xuống.
Thương tâm muốn chết, thê thảm ly biệt.
Vân Phàm vốn vẫn tưởng mình đã rất kiên cường, sẽ không rơi lệ. Nhưng chạm đến nỗi đau trong tâm, hắn vẫn không thể kìm được nước mắt, hơn nữa khóc vô cùng thảm hại, khóc vô cùng bất lực.
Thật sự xin lỗi. Mẫu thân.
Thật sự xin lỗi. Muội muội.
Tất cả là lỗi của ta. Tất cả là lỗi của ta.
Vân Phàm hai mắt đỏ bừng, tự trách chính bản thân mình.
Trên vai hắn, Tiểu Hỏa Vân dang cánh tay nhỏ bé nhẹ nhàng ôm cổ của Vân Phàm, không lên tiếng, cứ như vậy yên lặng làm bạn với hắn.