Bất Diệt Thánh Linh

Chương 35: Q.2 - Chương 35: Vũ kỹ.




Nhanh như vậy đã có người bước lên đài sinh tử, hơn nữa còn là một thiếu niên tuổi không lớn lắm?

Khi Vân Phàm bước lên đài sinh tử một khắc, cả sát đấu trường dần dần trở nên an tĩnh lại.

Bởi vì Vân Phàm không đeo mặt nạ, cho nên mọi người rất dễ đoán ra tuổi của hắn, đồng thời trong lòng cảm thấy âm thầm kinh ngạc. Tuổi nhỏ như vậy đã dám bước lên đài sinh tử, rốt cuộc là phát điên hay là muốn tự sát đây?

Nói như vậy, sát đấu trường mỗi một cuộc chém giết cũng sẽ lập thứ tự trước, để cho mọi ngươi biết được ai sẽ là người chiến đấu tiếp theo, cũng thuận tiện để cho mọi người đánh cược. Nhưng mà chuyện gì cũng có ngoại lệ, giống như Vân Phàm bây giờ trực tiếp ghi danh lên đài khiêu chiến, lựa chọn tiếp nhận bất kỳ một vị võ giả hoặc tiên linh sư nào cùng giai khiêu chiến.

Một cuộc sát đấu như vậy, thường thường tràn ngập khả năng bất ngờ, bởi vì người khiêu chiến phải đối diện với bất kỳ một võ giả hay tiên linh sư cùng giai nào, trình độ nguy hiểm vượt xa các cuộc sát đấu khác .



Hoặc chất vấn hoặc cười nhạo, hoặc khinh thường hoặc thương hại.

Đứng ở trên đài sinh tử, Vân Phàm lần đầu tiên đứng ở địa phương mà vạn người chú mục, lần đầu tiên cảm nhận được cảm thụ khác thường. Nhưng ngay sau đó, hắn trực tiếp ngồi xếp bằng ở trong sân, đem tâm tình bình phục lại.

Lòng của hắn, không có vọng động, không có lỗ mãng, chỉ có một phần kiên quyết đơn thuần.



Rốt cục, người đầu tiên khiêu chiến bước lên đài sinh tử.

Người vừa tới mặt đeo một chiếc mặt nạ sắt lạnh lùng, thân hình lẫm lẫm, một đầu tóc ngắn nhuộm đỏ lộ ra vẻ lão luyện, da thịt cuồng bạo hiển lộ rõ ràng, tăng thêm mấy phần tư thế uy mãnh, nhất là hai tay của hắn buộc khóa sắt nặng nề, vừa nhìn đã biết người này vô cùng cường hãn.

Vân Phàm đứng lên, lễ phép gật đầu với đối phương, đồng thời nắm chặt quả đấm.

- Tiểu tử, không muốn chết thì đi xuống đi.

Tráng hán không nhẫn nại, ánh mắt hung ác nhìn Vân Phàm nói:

- Trận đấu này, vốn là lão tử đánh với tên ‘Quỷ Diện’ kia, ngươi chạy tới đây làm trò gì vậy?

Vân Phàm mặt không thay đổi đứng tại chỗ, không hề có ý tứ rời đi . Hôm nay thương thế của hắn đã sắp hoàn toàn bình phục, tuyệt đối có thể dốc toàn lực, phối hợp với tự thân lực lượng cùng võ đạo cảnh giới, hắn căn bản không sợ bất cứ một võ giả cùng giai nào.

- Hắc hắc, tiểu tử ngươi quả thật rất bướng bỉnh? Tốt. Vậy để cho ‘ Đoạt Mệnh Thiết Quyền ’ ta dạy dỗ ngươi một chút.

Lời còn chưa dứt, “ Đoạt Mệnh Thiết Quyền “ sải bước đi lên. Đối phó với một người “yếu ớt” hơn mình, hắn cần gì phải do dự, đơn thuần dùng một quyền đánh tới.

- Ghi danh? Ngươi sao?

Quyền phong gào thét, thế như mãnh thú.

Vân Phàm không lùi mà tiến, cũng dùng một quyền đón đỡ.



Thấy cử động của Vân Phàm, mọi người thất vọng lắc đầu, nghĩ thầm cuộc chiến này kết thúc quá nhanh.

Ở trong mắt mọi người, Vân Phàm cũng không cao lớn, không hề khôi ngô, tự nhiên được xếp vào loại “yếu ớt”, cho nên mọi người không nghĩ Vân Phàm có thể trở thành đối thủ của “ Đoạt Mệnh Thiết Quyền “ . Bọn họ vốn nghĩ rằng, Vân Phàm sẽ lợi dụng thân pháp linh xảo để né tránh, hoặc sử dụng một loại vũ kỹ đặc thù nào đó để ứng đối. Nhưng bọn họ nghĩ đi nghĩ lại cũng không ngờ tới, Vân Phàm không những không né tránh, ngược lại muốn lấy cứng chọi cứng, đây quả thật là một chuyện ngu ngốc không thể nghi ngờ.

"Oành."

Một quyền đấu với một quyền, phát ra một tiếng trầm đục nặng nề.

Nhưng mọi chuyện phát sinh lại một lần nữa nằm ngoài dự liệu của mọi người, Vân Phàm cũng không bị đánh văng đi như trong tưởng tượng, chẳng qua thân thể chỉ nhẹ nhàng lắc lư mấy cái liền ổn định.

So sánh ra “ Đoạt Mệnh Thiết Quyền “ ngược lại bị đẩy lùi vài bước, quả đấm có chút run run.

- Võ giả?

Sát đấu trường trong nháy mắt an tĩnh lại, mọi người bao gồm cả Mục Hồng Nương, trong đôi mắt đều hiện lên kinh ngạc và khó tin. Chỉ có Nhiếp Trần cùng mập mạp, lão Hắc đám người thở phào nhẹ nhõm, cũng không cảm thấy bất ngờ.



- Tốt, lực đạo thật lớn.

“ Đoạt Mệnh Thiết Quyền “ cũng cảm thấy sững sờ, mặc dù hắn có chút khinh địch chưa dùng toàn lực, nhưng hắn biết lực đạo của mình mạnh đến bao nhiêu. Dưới tình huống bình thường, ỷ vào hình thể của mình, có rất ít người dám so khí lực với hắn, không nghĩ tới thiếu niên trước mắt chẳng những dám mạnh mẽ đón đỡ, thậm chí còn đẩy lui chính mình.

Bên kia, Vân Phàm cũng cảm thấy kinh ngạc vô cùng, đây là lần đầu tiên hắn chân chính giao thủ cùng võ đạo đại sư, hắn rõ ràng cảm nhận được lực lượng của đối phương không bằng chính mình, nhưng trên nắm tay ẩn ẩn có kình khí nhàn nhạt, chẳng những hóa giải một phần lực lượng của mình, còn đem lực lượng phản chấn trở lại. Nói vậy, đây chính vũ kỹ hay sao.

"Vũ kỹ" là kỹ xảo phát lực đặc biệt của võ giả, có thể làm cho võ giả trong nháy mắt bộc phát ra lực lượng mạnh hơn, hoặc là hóa giải lực lượng của địch nhân, đạt tới hiệu quả phòng ngự.

Nghiêm khắc mà nói, “ Quân Thể Quyền “ chính là phương pháp tu hành võ đạo đem luyện thể, quyền pháp, vũ kỹ dung hòa làm một thể. Chẳng qua là “ Quân Thể Quyền “ ghi lại cũng chỉ có luyện thể cơ bản nhất, quyền pháp chiêu thức cơ bản nhất, cùng với kỹ xảo phát lực đơn giản nhất, cho nên không thể coi là vũ kỹ chân chính được.

Vân Phàm trong lòng khẽ kích động, hắn phảng phất vừa phát hiện ra con đường làm cho chính mình càng thêm cường đại. Nếu như mình có thể học được một môn vũ kỹ cường đại, phối hợp với lực lượng cùng quyền pháp cảnh giới của mình, nhất định có thể làm cho thực lực của mình tăng lên gấp bội.

Chỉ tiếc trong thời thế võ đạo suy tàn như hôm nay, vũ kỹ cũng dần dần biến mất. Người mang vũ kỹ trong người, có ai không coi đó làm bí mật, làm sao dễ dàng truyền thụ cho người khác được?

Nếu không được ai dạy, vậy thì chính mình tự học. Nhìn xem người khác phát kình như thế nào, nhờ đó chính mình có thể rút ra kinh nghiệm, thủ trường bổ đoản, một ngày nào đó tự mình có thể sáng tạo ra một bản vũ kỹ cho bản thân.

Không thể không nói, Vân Phàm có thể nói là nghé con không sợ cọp, ý nghĩ của hắn thật sự quá đơn giản. Vũ kỹ lưu truyền trên thế gian này, không loại nào không phải là thiên chuy bách luyện mới có thể thành hình chứ. Hắn hiện tại không tới mười sáu tuổi, đã nghĩ đến việc tự sáng tạo ra vũ kỹ. Chuyện như vậy nếu để cho người ngoài biết được, sợ rằng cười đến rụng răng.

Chẳng qua cho dù bị người khác biết, Vân Phàm vẫn sẽ nghĩ như thế, làm như thế.



- Chiến sao?

Vân Phàm thời khắc này cảm xúc dâng cao, hắn vừa rồi cũng không dùng toàn lực, một quyền đánh ra chỉ mang tính chất thăm dò, trong lòng đối với lực lượng của “ Đoạt Mệnh Thiết Quyền “ đã có ước lượng, khoảng chừng năm trăm quân.

Như vậy kế tiếp, chính là chiến đấu chân chính.

Đang lúc Vân Phàm chuẩn bị toàn lực ứng phó, một tia khí tức thông qua lòng bàn chân tràn vào trong thân thể của hắn.

Tia khí tức này vô cùng lạnh lẽo, mang theo mùi máu tươi điên cuồng thô bạo, dường như muốn cắn nuốt tất cả sinh mệnh sống.

Vân Phàm trong lòng vừa động, đứng im tại chỗ, lẳng lặng cảm nhận biến hóa trong cơ thể.

Đài sinh tử đã thành lập trăm ngàn năm, không biết có bao nhiêu sinh mệnh chết đi ở nơi này, trên đài sát khí nặng nề, ngàn năm không thể tiêu tan, không có lúc nào là không ăn mòn tâm chí của người tham gia sát đấu. Đây cũng là lý do tại sao mọi người bước lên đài sinh tử, thường thường chém giết quên cả sống chết.

Cùng lúc đó mọi người cũng bắt đầu đánh cược.

“ Đoạt Mệnh Thiết Quyền “ được cho rằng có chút danh tiếng ở Lưu Sa thành, mà Vân Phàm chỉ là một người vô danh, đem hai người không cần so sánh cũng rõ phần thắng của ai cao hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.