Bất Diệt Thánh Linh

Chương 60: Q.4 - Chương 60: Vượt trên thượng phẩm




Viễn cổ kiếm tu cũng chia ra làm nhiều loại.

Cửu thải lưu quang đã coi phẩm chất cực hạn của đao phách.

Mà lúc này Vân Phàm tiêu hao rất nhiều tài liệu trân quý, dùng đan làm phách, thần hồn làm dẫn, thiên cương trui luyện, rốt cục chế tạo ra đao phách thuộc về mình. Từ giờ về sau, chuôi đao phách nho nhỏ này chính là thần hồn của hắn, sẽ theo ý chí của hắn mà dần dần trưởng thành , phá vỡ trói buộc, trảm diệt tinh hà.

...

Nhìn đao phách đang lơ lửng trước ngực, Vân Phàm nhất thời có cảm giác như huyết mạch tương liên, không cần dò xét cũng nắm rõ mọi diễn biến trong đao phách.

Tinh thần chi duệ, hàn băng chi lãnh, kỳ lân chi nhuận, huyền thiết chi ngạnh, u minh chi trầm, âm dương chi biến, thiên cương chi sát, long nha chi lệ, tịch diệt chi không, thái ất chi cương, thái thanh chi nhu, lưu ly chi tĩnh, bích linh chi huyết, văn lân chi khinh, phượng huyết chi tức.

Đao phách bao hàm mỗi một đạo khí tức, cũng đại biểu cho một loại lực lượng diễn hóa mà thành, bác nhưng không tạp, nhiều nhưng không loạn, dung hợp lẫn nhau sinh sôi không ngừng.

Nhất là thần đan màu vàng dung hợp cùng đao thể, mười hai luồng tử khí cũng dung nhập vào trong đó, vẫn lưu chuyển tuần hoàn linh động tựa như có sự sống vậy.

Vân Phàm có thể cảm nhận được sự bền bỉ bên trong đao phách, cho dù đao phách hao tổn, cũng có thể tự động khôi phục, tựa như phượng hoàng niết bàn, bất tử bất diệt. Hắn không biết đao phách của mình so sánh với viễn cổ kiếm tu chênh lệch thế nào, nhưng hắn lại biết, tài liệu dùng để chế tạo chuôi đao phách này, tuyệt đối không kém hơn so với tài liệu của viễn cổ kiếm tu.

Nếu như đao phách đã thành, việc kế tiếp chính là khắc lên văn ấn phía trên đao phách, để cho nó trở thành bổn mạng hồn bảo của mình.

Vân Phàm không học tập qua nhiều loại văn ấn, thứ duy nhất mà hắn biết đó chính là công kích văn ấn, cho nên hắn liền gieo xuống văn ấn công kích đơn giản nhất phía trên đao phách.

Tâm thần khẽ động, Vân Phàm đem một đạo văn ấn khắc vào đao phách.

Ngay lập tức, một đạo văn ấn rất nhỏ xuất hiện trên đao phách, quanh co khúc khuỷu, phức tạp thần bí.

Tài liệu luyện bảo có phẩm chất càng cao, có thể chứa được càng nhiều văn ấn, thao tác cũng sẽ càng thêm dễ dàng.

Đạo văn ấn đầu tiên khắc xuống, đao phách vô cùng ổn định, không hề có cảm giác khó khắn.

Đạo văn ấn thứ hai cùng thứ ba khắc xuống, đao phách bỗng nhiên chớp động, đây cũng là phản ứng khi hồn bảo mới hình thành, nói cách khác, hiện tại chuôi đao phách này đã có thể tính là hạ phẩm hồn bảo.

Chỉ là Vân Phàm cũng chưa định dừng tay, hắn không muốn bổn mạng hồn bảo chính mình hao hết tâm tư luyện chế chỉ đạt tới hạ phẩm. Vì vậy hắn hi vọng có thể khắc lên càng nhiều văn ấn càng tốt, tăng lên phẩm chất bổn mạng hồn bảo, đây cũng là điều mà hắn đã tính toán ban đầu.

...

"Tư tư! ! !"

Mỗi một đạo văn ấn được khắc xuống, đao phách lại càng thêm rung động.

Đạo thứ tám, đạo thứ chín, đạo thứ mười...

Mười đạo văn ấn chính là cực hạn của hạ phẩm hồn bảo.

Vân Phàm không do dự, tiếp tục khắc xuống đạo văn ấn thứ mười một...

"Khúc khích!"

Tia sáng lóe lên lần nữa, so với lúc trước còn sáng hơn một phần, đao phách đã được xếp vào trung phẩm hàng ngũ.

Vân Phàm vẫn tiếp tục.

Đạo thứ mười hai, đạo thứ mười ba, đạo thứ mười bốn...

Càng khắc ấn nhiều, càng thêm khó khăn.

Lúc Vân Phàm khắc xuống đạo văn ấn thứ hai mươi, cảm giác bắt đầu trở nên suy yếu , hai mắt hoa lên, khí huyết sôi trào, tựa như áp lực thật lớn đè lên thân thể.

"Tà Thần tiền bối giúp ta!"

Vân Phàm dùng tâm thần kêu gọi, Tà Thần đang trong tu dưỡng lập tức hiển hóa ra, há mồm đem một đạo tiên linh lực lượng rót vào trong cơ thể Vân Phàm.

Cùng lúc đó, Vân Phàm mở ra càn khôn trạc, đem tất cả linh bối cung cấp cho Tà Thần.

Một ngàn, hai ngàn, ba ngàn...

Một vạn, hai vạn, ba vạn...

Tà Thần luyện hóa liên tục gần mười vạn linh bối, mới giúp cho Vân Phàm bình phục.

Vừa mới khôi phục, Vân Phàm tiếp tục chuyên tâm luyện bảo, gắng sức khắc xuống văn ấn. Hắn phải đem văn ấn khắc xuống trước khi hồn bảo thành hình, nếu không mọi cố gắng sẽ tan thành mây khói.

...

Đạo văn ấn thứ hai mươi mốt hiện lên, đao phách lóe lên lần thứ ba, tia sáng càng thêm chói mắt, hồn bảo cũng tấn chức thượng phẩm.

Tiếp tục, hai mươi hai, hai mươi ba, hai mươi bốn...

Càng về sau, tâm thần của Vân Phàm tiêu hao càng khổng lồ, lực lượng trên người nhanh chóng tan biến, cho dù có Tà Thần trợ giúp, cũng không thể chịu nổi sự hành hạ như thế.

Đạo văn ấn ba mươi mốt, đao phách chợt bộc tỏa ra ánh sáng mãnh liệt, vượt xa cực hạn của thượng phẩm.

Nhưng kỳ dị chính là trong chốc lát ánh sáng liền tiêu tán, cửu thải lưu quang quanh thân đao phách dần dần thu liễm, trở nên chất phác tự nhiên. Mà đao thể nho nhỏ biến chuyển thành thực chất, lưỡi đao cùng mũi đao tán lộ ra hàn quang lạnh lẽo, giống như được đúc từ tinh cương.

Khi đến đạo thứ ba mươi hai , sắc mặt Vân Phàm tái nhợt, thân thể khẽ run.

Đạo văn ấn thứ ba mươi ba , huyết khí của Vân Phàm đảo nghịch, tràn ra từ khóe miệng.

Hắn đã cố gắng hết sức, cũng không phải chất liệu của đao phách không thể nào tiếp tục gia trì, mà do tâm thần của hắn tiêu hao đã đến cực hạn, tiếp tục cũng sẽ không có quá nhiều tác dụng.

Chỉ là thượng phẩm hay sao?

Vân Phàm nhiếp tay, đem phi đao nắm trong tay.

Đây chính là bổn mạng hồn bảo của hắn, luyện hóa đến vượt qua thượng phẩm, ba mười ba đạo văn ấn biến mất trong đao phách.

Mặc dù luyện chế được bổn mạng hồn bảo vượt qua thượng phẩm, nhưng trong lòng Vân Phàm vẫn còn chút thất vọng, cũng có chút thoải mái. Thần hồn của mình quả thật phản chiếu tiên thiên, đáng tiếc cảnh giới chỉ dừng lại ở thần đan chi cảnh. Lại có đao phách phẩm chất cao, còn có thập nhị chuyển thần đan làm hạch tâm, nhưng tự nhiên không thể nào một bước đến trời.

Dựa theo suy đoán của Vân Phàm, bổn mạng hồn bảo mặc dù chỉ là thượng phẩm, nhưng phong mang tuyệt đối không kém hồn bảo công kích cực phẩm.

Ba mươi ba đạo công kích văn ấn tinh khiết, đã để cho cường độ công kích của nó biến đổi về chất.

Đợi Tà Thần trở lại phong linh không gian, Vân Phàm đem phi đao đã luyện xong nắm trong tay, vẻ mặt dị thường nghiêm túc.

Luyện chế bổn mạng hồn bảo còn chưa kết thúc,

...

Ngồi xuống điều tức một hồi, Vân Phàm đưa ánh mắt nhìn sang đống tài liệu còn lại.

Phi đao thân đao rất nhỏ, tài liệu cần để luyện bảo thật ra cũng không nhiều. Nếu như Vân Phàm hao phí nhiều tài liệu trân quý như vậy, chỉ có thể luyện chế thành một thanh phi đao, đúng là quá mức lãng phí, tốt nhất chính là có thể đem toàn bộ tài liệu dùng xong .

Dĩ nhiên, Vân Phàm không có viên thần đan thứ hai, tự nhiên không thể nào luyện chế món bổn mạng hồn bảo thứ hai.

Đối với vấn đề này, trên thực tế Vân Phàm đã sớm có tính toán , cũng là Tạ Lạc Nhi đưa cho hắn chút ít đầu mối.

Thành thật mà nói, lực chiến đấu cá nhân của Vân Phàm tuy mạnh, nhưng cũng sẽ có hạn. Nhất là trong trường hợp hắn đối mặt với kẻ địch quần công, một thanh phi đao nhiều lắm có thể trong nháy mắt chém giết vài ba người, nếu có mười tên cường địch, hai mươi tên cường địch, trên trăm tên cường địch, chính mình có thể ứng đối được hay sao?

Tạ Lạc Nhi cho Vân Phàm phương pháp luyện chế trận bảo, chính là để giải quyết bài toán quần chiến cho Vân Phàm.

Nói tới thủ đoạn quần chiến, còn có phương pháp nào có thể sánh ngang với thượng cổ trận pháp?

Chỉ trong chốc lát, Vân Phàm đem tám thanh tiểu đao bên hông còn lại lấy ra, đặt trước mặt mình.

Mấy thanh tiểu đao này chính là Thiết sư phụ tại Lưu Sa thành chuyên môn chế tạo cho Vân Phàm, kèm theo Vân Phàm sinh tử giết chóc, lây dính một tia hung tính, hôm nay trên thân đao còn phiếm huyết quang nhàn nhạt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.