Bất Diệt Truyền Thuyết

Chương 180: Chương 180: Bạn bái thiên địa, động phòng mình đến




Samantha biết Kim Hinh nói là đùa thôi, nhưng nhất thời vẫn không nhịn được nói: \"Chẳng lẽ bạn còn cần mình đến sao? Chỉ sợ là mình muốn tìm bạn ngược lại càng khó hơn, chẳng phải theo tiểu tử kia còn không kịp sao\".

Kim Hinh rót hai ly rượu, một ly mình cầm, một ly đưa tới cho Samantha, cười khổ nói: \"Bạn cũng không phải không biết, tiểu tử này bên người có nhiều phụ nữ như vậy, khi hắn nghĩ đến mình thì đến thăm mình, nếu không nghĩ tới thì tới cái bóng cũng không nhìn thấy một cái… Lại nói, thời gian mà mình cùng hắn ở cùng một chỗ còn không có dài bằng thời gian bạn cùng hắn ở cùng một chỗ mà!\"

Samantha mặt đỏ lên nói: \"Mình cùng hắn là do công việc…\"

Kim Hinh cười nói: \"Mình cũng không nói hai người ở cùng một chỗ không phải là do công việc\".

Samantha nói: \"Vậy sao bạn vẫn đi theo hắn như thế, trước kia bạn đối với đàn ông cũng không phải là thái độ như thế, chẳng lẽ hắn tốt như vậy sao?\"

Kim Hinh cười đến run rẩy cả người, một hồi lâu mới hòa hoãn hơi thở được, đỏ mặt nói: \"Bạn cảm thấy hắn có tốt không? Mình còn chưa từng thấy đứa nhỏ nào so với hắn mà tệ hơn, thật khó tưởng tượng chờ hắn tuổi hắn lớn hơn một chút thì sẽ ra bộ dáng gì nữa, mình là bị quỷ mê tâm hồn, không thể tự kềm chế\".

Samantha cũng cắn răng nói: \"Không sai, tiểu tử này quả thật chán ghét\".

Kim Hinh vẻ mặt quỷ dị nhìn Samantha, cười nói: \"Chán ghét thật ra thì không chán ghét, có đôi khi đàn ông tính tình xấu chút thì lại càng đáng yêu, thật ra hắn hấp dẫn nhất chính là tính cách xấu xa này, vẻ mặt cùng ánh mắt không xem ai để vào trong mắt của hắn, quả thực là rất mê người, chẳng lẽ bạn không cảm thấy như vậy sao?\"

Samantha đỏ mặt lên, trách mắng: \"Mình đương nhiên không cảm thấy, tiểu tử này đến tạp chí thì quấy rối, làm cho tạp chí đầy mây đen chướng khí, mình còn chưa tìm hắn tính sổ cũng chỉ có bạn mới xem hắn là một bảo bối, mình hy vọng vĩnh viễn không nên nhìn thấy lại hắn mới là tốt\".

Kim Hinh uống một ngụm rượu, thở dài nói: \"Cái này là bạn không nói thật lòng rồi\"

Samantha kinh ngạc nhìn Kim Hinh, run giọng nói: \"Sao lại không phải?\"

Kim Hinh nói: \"Nếu mình không nhìn lầm, bạn đã thích tiểu tử này, mình có phải nên chúc mừng bạn hay không, bởi vì rốt cuộc đã có đàn ông có thể khiến cho bạn động tâm\".

Samantha run giọng nói: \"Bạn… bạn sao lại có ý nghĩ này…\"

Kim Hinh nói: \"Bạn không cần dấu diếm mình, về phương diện tình cảm mình có kinh nghiệm hơn nhiều, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra, huống chi lại là bạn bè thân thuộc của mình\".

Samantha mặt nhất thời đỏ bừng, qua một hồi lâu, cầm ly rượu trong tay ngửa cổ một hơi cạn sạch, mới lúng túng nói: \"Mình… mình cũng không biết làm sao, nhìn thấy hắn trong lòng thì hận, nhưng khi nhìn không thấy hắn thì lại nhớ đến hắn… Chẳng lẽ đây là cảm giác khi yêu một người sao?\"

Kim Hinh cười nói: \"Cảm giác của bạn có chút đặc biệt, cũng không giống với mình, bất quá trong lòng sẽ không sai đâu\".

Samantha nói: \"Xin lỗi…\"

Kim Hinh ngạc nhiên nói: \"Cái gì mà nói xin lỗi chứ?\"

Samantha đỏ mặt nói: \"Mình biết bạn rất thương hắn, mình tuyệt không nên có ý nghĩ như vậy, mới vừa rồi mình nói hy vọng vĩnh viễn không nhìn thấy hắn là tốt nhất, lời này là thật lòng. Bởi vì… bởi vì nếu cứ mỗi ngày gặp hắn như vậy, mình sợ mình sẽ không khống chế được bản thân\".

Kim Hinh trong lòng chấn động, nhất thời rõ ràng thật ra Samantha là bởi vì quan hệ với nàng, mới thống khổ như vậy, không khỏi kinh ngạc nhìn Samantha, nhất thời không biết nói gì.

Samantha thấy thế lo lắng nói: \"Giận mình sao?\"

Kim Hinh không biết là nên cảm động hay là cười nàng ta ngu ngốc, bất quá Samantha nếu có thể suy nghĩ vì mình như thế, thì cũng không có băn khoăn về việc Samantha thích Thạch Thiên nữa, cười nói: \"Mình có gì đâu mà tức giận, bạn cũng không nghĩ lại, phụ nữ từng làm chuyện đó với hắn không ít, mình nếu cứ mỗi người lại đi tức giận, thì đã sớm tức chết rồi. Hơn nữa mình lại không phải là vợ của hắn, không tới phiên mình tức giận, càng không thể quản hắn có bao nhiêu phu nữ\".

Samantha thấy Kim Hinh nghĩ thoải mái như thế, nói quả thật cũng là sự thật, Thạch Thiên chỉ ở tại tạp chí cũng đã cùng mấy chục nữ người mẫu từng có chuyện này, cũng thở phào nhẹ nhỏm, nhưng nghe Kim Hinh nói tật xấu này, mặt lại càng đỏ, sẵng giọng: \"Mình… mình cùng hắn chưa từng có chuyện này\", mới vừa nói xong đã nghĩ tới ngày đó nếu Thạch Thiên nói muốn, mình cũng đã cùng hắn có \"chuyện này\" rồi, hơn nữa không chỉ một lần, chỉ là người này đối với mình lại hình như không có hứng thú, trong lòng không khỏi xuất hiện lửa giận không cam lòng.

Kim Hinh thấy nàng đột nhiên giận dữ, lại tưởng vì mình nói sai, thầm nghĩ cô lớn lên tại Pháp tư tưởng rộng mở như thế, mà da mặt lại mỏng như vậy, vội nói: \"Mình không phải có ý này, bạn đừng hiểu lầm. Thật ra mình vẫn lo lắng bạn có thể bởi vì đối với tình yêu yêu cầu quá ngặt nghèo hay không, nên vĩnh viễn không gặp được đàn ông có thể làm lay động trái tim của bạn, bây giờ có một người, mình còn phải cao hứng vì bạn. Mình hy vọng bạn không nên băn khoăn, hãy lớn mật theo đuổi những gì mà mình mong muốn, miễn cho tương lai hối hận\".

Samantha kinh ngạc nói: \"Bạn… bạn lại muốn mình theo đuổi hắn? Hắn là đàn ông mà bạn yêu nhất, chẳng lẽ bạn một chút cũng không cần?\"

Kim Hinh nghiêm nét mặt nói: \"Bạn nói có ba điểm sai rồi, đầu tiên không phải mình muốn bạn theo đuổi hắn, mà là bản thân bạn có nên vì người khác mà bỏ qua không. Còn nữa, hắn không phải là đàn ông mà mình yêu nhất, mà là đàn ông mà mình duy nhất chính thức yêu, từ trước đến nay chưa một người đàn ông nào có thể cho mình cảm giác này, mình nghĩ sau này cũng sẽ không có. Cuối cùng mình muốn nói cho bạn, mình rất quan tâm, nhưng rõ ràng mình không có khả năng làm cho hắn hoàn toàn thuộc về mình, tin tưởng rằng người khác cũng làm không được, nếu như tương lai thật có một người phụ nữ có thể làm được, mình cũng hy vọng đó là bạn. Cho nên mình quan tâm cũng không có liên quan tới bạn, cũng không vì bạn mà thay đổi, bạn mình mình mà buông tha, đó là xem thường mình, bạn cho rằng mình có thể đem hắn nhường qua nhường lại sao?\"

Samantha nghĩ không ra một câu nói của mình lại dẫn ra một phen đạo lý khó tin kỳ quái như vậy, nhất thời cảm thấy khó có thể tiêu hóa, mờ mịt nói: \"Mình… mình không có ý xem thường bạn, hắn cũng không phải là của mình, làm sao có thể nhường qua lại\".

Kim Hinh làm bộ mặt nghiêm trang nói: \"Cho dù tương lai là bạn, mình cũng không bởi vì bạn bè mà bỏ qua, chờ đến lúc hai người kết hôn, bạn bái thiên địa, động phòng mình đến, trăng mật mỗi người một nửa\" nói xong chính mình cũng thấy hoang đường, không nhịn được phì cười một tiếng.

Samantha cũng phì cười nói: \"Thật sự là phục bạn, cái này cũng có thể nghĩ ra được\" bất quá nàng biết Kim Hinh vì tốt với nàng nên mới nói như vậy, không khỏi có chút cảm động, cũng không muốn phủ nhận tình cảm của mình đối với Thạch Thiên, nhưng nhớ tới thái độ của Thạch Thiên đối với mình, thở dài nói: \"Đáng tiếc, suy nghĩ này của bạn khẳng định là thất bại\".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.