xThạch Thiên thân hình chợt lóe, đi tới trước mặt Dương Diệu Huy nắm ngực áo hắn nhấc lên, tức giận nói: \"Mẹ kiếp, chẳng lẽ mới vừa nhìn ra lão tử không nói lý? Ngu ngốc, ngươi thấy ai dựa vào đạo lý mà đi phá quán chưa?\"
Dương Diệu Huy mặc dù chỉ là ngực áo bị chộp, nhưng cảm thấy một cỗ lực lượng áp bức phía trước ngực, cơ hồ thở không nổi, tay chân cũng cảm thấy không có sức lực để phản kháng, hoảng nói: \"Vậy… vậy dựa vào cái gì…”
Thạch Thiên mắng: \"Ngu ngốc, đương nhiên là bằng thực lực bằng nắm tay rồi, không nói đạo lý đúng là điểm mạnh của lão tử, tiểu tử ngươi cút đi trước cho lão tử\" rồi vung tay đem Dương Diệu Huy từ một cánh cửa sổ đang mở ném ra ngoài, may đây là lầu một, ngoài cửa sổ lại có hoa cỏ cùng bụi cây, Dương Diệu Huy lăn ở trong bụi cỏ mấy vòng, có chút sợ hãi nhưng cũng không bị thương.
Thạch Thiên trong ánh mắt mang theo hàn quang khiếp người, quay đầu lại đảo qua các hội viên Không thủ đạo quán còn lại quát lên: \"Còn đợi gì chứ? Cũng muốn lão tử tự mình động thủ ném các ngươi ra ngoài sao?\"
Các hội viên Không thủ đạo quán khi thấy Thạch Thiên dụng quyền đánh vỡ tường thành cửa thì đã sợ đến tâm thần sụp đổ, lúc này bị ánh mắt Thạch Thiên đảo qua, cảm thấy lạnh ngắt cả người, cũng không biết là ai dẫn đầu, \"ầm\" một tiếng, ào ra cửa sổ lẫn cửa lớn, thoáng cái chạy sạch sẽ, chỉ để lại ba người Thạch Thiên.
Hạng Kiều nhảy đến bên cạnh Thạch Thiên vỗ tay nói: \"Anh Thiên, anh thật sự là rất uy phong, em rất sùng bái anh\".
Lao Thư vẻ mặt cũng hưng phấn đi tới nói: \"Anh Thiên, đây là công phu gì, tường nhà thi đấu rắn chắc hơn các tường nhà khác nhiều, anh cũng có thể một quyền đánh thủng. Em lúc nào thì có thể luyện thành lợi hại như vậy?\" trong ánh mắt lộ vẻ kỳ vọng, tưởng tượng thấy mình ngày nào đó nếu cũng có thể đánh thủng tường như vậy, người khác sau khi chứng kiến sẽ là cảnh tượng như thế nào.
Thạch Thiên nói: \"Muốn đánh thủng tường cũng không phải chuyện gì khó, bất quá ngạnh công phu không thích hợp cho ngươi luyện. Ngạnh công mà luyện nửa chừng, thì chỉ lãng phí thời gian, ta dạy cho ngươi thứ khác\".
Lao Thư nhất thời có chút thất vọng, bất quá hắn đối với Thạch Thiên đã hoàn toàn tin phục, Thạch Thiên nếu nói như vậy, khẳng định là có đạo lý, chỉ có thể gật đầu.
Hạng Kiều nũng nịu năn nỉ nói: \"Anh Thiên, em cũng muốn học, có cái gì thích hợp cho em không…\"
Thạch Thiên nói: \"Có, tính tình của cô hẳn là phải đi học may thêu, vậy mới có thể thay đổi được cô\".
Hạng Kiều tức giận nói: \"Không đâu! Em cũng muốn học công phu\".
Thạch Thiên trách mắng: \"Cô hiện tại đã đủ phiền người khác rồi, học công phu làm gì? Không có một chút bộ dáng phụ nữ\".
Hạng Kiều mặt đỏ lên, nghĩ thầm thì ra Thạch Thiên hy vọng mình trở nên có chút nữ tính, gật đầu nói: \"Được rồi, anh dạy em may thêu đi! Có phải chờ em có nữ tính thì anh sẽ thích em không?\"
Thạch Thiên cả giận nói: \"Phì! Cô xem lão tử giống người dạy may thêu sao? Có có phải phụ nữ hay không thì liên quan gì đến lão tử\".
Hạng Kiều thấy Thạch Thiên phát hỏa, liền không dám nói nữa, nhưng trong lòng vạn phần tức giận, \"thịch\" một tiếng ngồi xuống đất, chu miệng hờn dỗi.
Thạch Thiên không để ý tới nàng ta, phỏng chừng Samantha giảng bài cũng phải một hồi lâu nữa mới chấm dứt, hiện tại dù sao cũng không có việc gì, sẽ dạy cho Lao Thư một bộ bộ pháp, có thể phối hợp với các miếng võ mà ban đầu dạy hắn, lần sau có cùng người khác luận võ thì cũng sẽ không phải lăn lộn dưới đất chật vật như vậy.
Lao Thư quả thật có chút thông minh cơ trí, trí nhớ cũng rất tốt, chỉ chốc lát đã nhớ kỹ bộ bộ pháp này, chỉ là không quá thuần thục. Thạch Thiên nghĩ đến hắn còn muốn tổ chức một Công phu quán, lần trước chiêu số dạy hắn thật sự quá ít, để đánh nhau phòng thân thì đủ dùng, nhưng nếu khai quán thì khẳng định là không đủ, vì vậy lại truyền thụ một bộ quyền pháp. Để cho hắn hiện tại nhớ kỹ chiêu thức cùng yếu lĩnh trước, sau này sẽ từ từ mà thuần thục, dù sao cho dù là thiên tài cũng không có khả năng chỉ trong vài giờ là học xong hai công phu này, có thể nhớ kỹ đã là không sai rồi.
Cái này cũng là bởi vì công phu mà Thạch Thiên truyền thụ cho Lao Thư đều là tinh hoa hắn đã trải qua tinh luyện, không có gì chiêu số hoa hòe, học được phi thường đơn giản, cho nên Lao Thư có thể ở trong vài giờ đã nhớ kỹ, nhưng nếu muốn lĩnh ngộ tinh túy trong đó, thì phải qua thời gian dài khổ luyện, còn thông qua thực chiến tích lũy kinh nghiệm, mới có thể vận dụng tự nhiên.
Hạng Kiều ngồi dưới đất một hồi lâu, thấy Thạch Thiên căn bản không để ý tới nàng, biết phương pháp này đối với hắn không có tác dụng, bất đắc dĩ nghĩ thầm: \"Ngươi không chịu dạy, ta sẽ tự học\" liền mở to hai mắt nhìn kỹ những gì mà Thạch Thiên truyền thụ cho Lao Thư, âm thầm dụng tâm ghi nhớ, nhưng luôn nhớ sau lại quên trước, chỉ chốc lát đã không nhịn được mà nói: \"Ta nếu tự mình học xong, tương lai có nguy hiểm hắn sẽ không đến cứu ta, hay là không học thì tốt hơn\".
Thạch Thiên sau khi dạy một lần thì cho Lao Thư biểu thị qua một lần, nhìn hắn mặc dù động tác có chút cứng nhắc, nhưng chiêu thức cùng bộ pháp đều nhớ kỹ, mỉm cười tỏ vẻ hài lòng, lại giảng giải cho hắn một ít yếu lĩnh, cũng đáp ứng hắn nếu có thể đem bộ pháp cùng quyền pháp này luyện tinh luyện thấu, thì sẽ truyền thụ cho hắn công phu mới.
Thạch Thiên trước kia đã từng dạy cho Lao Thư một bộ tâm pháp, bất quá chỉ là để luyện khí lực cùng sự chịu đựng mà thôi, phi thường thô thiển, cũng không toàn diện, lúc này đem bộ tâm pháp cải tiến một phen rồi truyền thụ cho hắn, chờ toàn bộ dạy hết thì nhìn bầu trời đã không còn sớm, thoáng cái đã dạy Lao Thư nhiều thì hắn cũng hấp thu không được, hơn nữa Samantha hẳn là đã kết thúc, vì vậy dẫn theo hai người rời khỏi nhà thể dục.
Lao Thư thoáng cái học nhiều như vậy, lo lắng học không ổn, vừa đi vừa hỏi: \"Anh Thiên, anh sau này thường xuyên quay về trường học có được không? Tốt nhất là anh tự mình đến Công phu quán truyền thụ cho đệ tử, như vậy không cần bao lâu, Công phu quán của chúng ta chính là xã đoàn đệ tử tại trường học lợi hại nhất tại HongKong.
Thạch Thiên cười nói: \"Lão tử không có hứng thú làm Công phu quán gì, nếu không thấy ngươi luyện công phu của Lão Tử mà ngay cả tiểu Uy khấu Không thủ đạo cũng không đối phó được, hôm nay cũng không dạy cho ngươi nhiều như vậy, Công phu quán ngươi tự mình mang giày đi làm đi\".
Lao Thư thất vọng \"ồ…\" một tiếng, tiếp theo thở dài nói: \"Hiện tại còn không biết trường học có thể đồng ý đem sân này cho ta dùng hay không, nghe nói như vậy Dương Diệu Huy sau khi được tuyển làm tuyển thủ Á vận hội, trường học đối với Không thủ đạo quán bọn họ đã bắt đầu coi trọng…\"
Thạch Thiên nói: \"Lão tử chỉ để ý phá quán, muốn bọn hắn đem những chuyện khó hiểu mà hỏi lão tử, cùng lắm là trở lại phá mấy lần, về phần ngươi có thể được trường học giao cho sân này hay không… Lão tử cũng không xen vào\".
Hạng Kiều cười duyên nói: \"Cái này giao cho em là được, anh yên tâm đi, bất quá chúng ta nên đồng ý, Quán chủ do em đảm đương, thế nào?\"
Lao Thư mừng rỡ, hắn biết Hạng gia cũng là một trong những nhà đầu tư vào trường học, nếu Hạng Kiều ra mặt để làm Công phu quán, yêu cầu cái sân này, trường học khẳng định sẽ không phản đối. Hơn nữa Hạng Kiều vốn chính là chị cả của mình, để cho nàng làm Quán chủ cũng không có gì là không thể, hơn nữa còn có Hạng Kiều ngăn cản ở phía trước, cho dù không có Thạch Thiên, người của Không thủ đạo quán và trường học cũng không dám làm gì bọn họ, vì vậy không chút do dự mà đáp ứng Hạng Kiều.