“Tại nam cực bán đảo trong vịnh, trước tiên có thể đáp máy bay đi Tierra del Fuego cực nam Achentina, lại đi thuyền…”
Beila nói còn chưa dứt lời, đã cảm giác thân thể chợt nhẹ, đã bị Thạch Thiên ôm ở sau lưng. Tiếp đó con mắt mơ hồ một hồi, đau nhức khó nhịn, màng nhĩ cũng khó chịu, có thể cảm giác được thân thể đang phi tốc trong không trung về phía trước, ngửa đầu nhìn về phía tinh không, con mắt mới thoáng thích ứng, đã ngạc nhiên phát hiện đầy trời sao đang chậm rãi lui về phía sau.
Beila không biết Thạch Thiên muốn đưa nàng đi nơi nào, lúc này hô hấp cũng khó khăn, đã không thể mở miệng hỏi hắn, đành phải nhắm mắt lại đem mặt vùi ở trên lưng Thạch Thiên đau khổ chịu được, may mắn không bao lâu liền cảm giác thân thể rơi xuống, tiếp đó chân chạm đất, Thạch Thiên đã đặt xuống. Beila mở to mắt, ánh dương chói mắt làm cho nàng vốn đã đứng không vững thân thể thiếu chút nữa té ngã ngửa ra, trong lòng không khỏi cực kỳ kỳ quái, tại sao trời lại sáng, chẳng lẽ vừa rồi Thạch Thiên mang theo nàng đã chạy mấy tiếng đồng hồ? Nhưng cảm giác nhiều nhất lại chỉ có vài phút mà thôi. Chờ con mắt thích ứng, phát hiện bốn phía đầy tuyết trắng, càng thêm mơ hồ hỏi: “Đây là nơi nào?”
Thạch Thiên nói:“Tierra del Fuego”.
Beila mắt trợn càng tròn: “A!...”
Tierra del Fuego là quần đảo phía cực nam Nam Mĩ, chủ đảo gọi là Grande, quần đảo do mấy trăm cá đảo nhỏ tạo thành, tổng diện tích hơn 70.000 km2, là quần đảo lớn nhất Châu Mỹ La Tinh. Tierra del Fuego nguyên do người da đỏ ở, năm 1520 do nhà hàng hải Magellan phát ra hiện, cuối thế kỷ mười chín Chile cùng Achentina bắt đầu di dân, trước mắt hai phần ba thuộc về Chile, một phần ba thuộc về Achentina. Quần đảo ở vào cực nam Nam Mĩ, cùng Nam Mĩ cách một eo biển Magellan, chỗ hẹp nhất chỉ có hơn ba cây số một chút, cách châu Nam cực chừng tám trăm km. Tierra del Fuego không thể nghi ngờ là thành phố cực nam của thế giới, chỉ có hơn một vạn cư dân.
Beila giật mình hiểu được, quần đảo Thiên Thạch cùng Tierra del Fuego cách xa nhau cơ hồ gần nửa địa cầu, bên kia là đêm khuya, ở đây là ban ngày, đã có thể xem như ngồi hỏa tiễn cũng không khả năng vài phút đã vượt qua nửa cái địa cầu!? Trước Thạch Thiên từ phía Tây nước Mỹ đi bộ tới Washington, đo lường tính toán tốc độ nhanh nhất của hắn đạt tới tốc độ siêu âm, lúc ấy tốc độ hắn chạy trốn đã nhanh đến làm cho người ta không thể tiếp nhận, nhưng so với tốc độ hiện tại, thì khi đó quả thực là bò sát. Cho dù tốc độ phi hành siêu âm, từ quần đảo Thiên Thạch ở Đông Nam Á đến Tierra del Fuego tối thiểu cũng cần hơn mười mấy tiếng.
Thanh niên thần bí khó lường này rốt cuộc ẩn tàng bao nhiêu thực lực chân chính? Năng lực của hắn đến tột cùng có bao nhiêu? Trong tổ chức kể cả cha nuôi đều cho rằng nếu như lần này thí nghiệm thành công, đem loài người bước vào thời đại mới, hoàn toàn có thể đối phó thiếu niên trước mắt này, hiện tại xem ra chỉ sợ cũng chỉ là suy nghĩ một bên…
Thật ra Thạch Thiên khi đến nước Mỹ, cũng còn chưa có năng lực như bây giờ, lúc ấy chỉ bằng khinh công đạt tới vận tốc âm thanh thì cơ bản đã tiếp cận tới cực hạn của thân thể hắn. Nhưng sau khi trên đường đến Washington bị thương, năng lượng tính mạng đặc dị tồn tại trong cơ thể hắn đột nhiên phát sinh thay đổi, cho hắn cảm giác nội lực tiến đến từng tế bào một, thân thể được cường hóa thêm một bước. Lúc ấy tư duy tâm pháp tu luyện hơn một nghìn năm theo quán tính khiến cho hắn nhất thời vẫn lý giải không được vũ trụ huyền bí, thậm chí không cách nào thích ứng loại thay đổi này. Về sau tìm được cự năng thể tiếp xúc đến bí mật ám không gian, mới ngộ ra quán thông. Thân thể vật chất cùng tính mạng năng lượng triệt để dung hợp thành một chỉnh thể, đột phá cực hạn vũ trụ. Bất quá đối với loại ngộ ra này, Thạch Thiên lúc này vẫn đang tỉnh tỉnh mê mê, bản thân cũng không cách nào dùng ngôn ngữ khái quát ra.
Beila trong lúc khiếp sợ không thể tưởng tượng nổi nhìn Thạch Thiên, lẩm bẩm nói: “Nhanh như vậy…”
Thạch Thiên không cho là đúng liếc nhìn Beila, nghĩ thầm nếu không phải mang theo cô, lo lắng thân thể cô chịu không được, lão tử vòng quanh địa cầu vài vòng cũng đủ. Nhưng mà thấy nàng đã cả kinh không nhẹ, thì chẳng muốn khoác lác thực lực chân chính chính mình, lại hỏi: “Kế tiếp đi như thế nào?”
Beila phục hồi lại tinh thần, phát hiện hai người đang ở trên đỉnh tòa núi tuyết. Nàng đối với năng lượng cự năng thể trong cơ thể mặc dù không thể tùy tâm vận dụng. Nhưng đối với rét lạnh thì dư sức chống lại, mặc dù quần áo mỏng manh những cũng không ngại. Lúc này nhìn bốn phía, thấy sông băng núi tuyết, núi non trùng điệp, đầu óc choáng váng nhất thời cũng không rõ đông tây nam bắc, nên nói: “Tới trước bờ biển tìm con thuyền…” Nhớ tới cùng mình một chỗ là Thạch Thiên, tìm đội thuyền là hoàn toàn dư thừa, nên sửa lại nói: “Căn cứ nghiên cứu khoa học cách của chúng tôi ở đông nam Tierra del Fuego… qua bán đảo nam cực … ước chừng cách nơi này cỡ 1.500 km gì trên một đảo nhỏ” Trước đây nếu như đi thuyền trở lại căn cứ, Đều phải vượt qua bán đảo nam cực. Lúc này nói đương nhiên là đi đường thẳng.
Thạch Thiên không nói hai lời, tiến lên một lần nữa đem Beila vác ở trên người, nhằm hướng đông nam mà nhảy tới.
Beila gấp đến độ nhéo trên cổ của hắn hô lên: “Chờ một chút, chờ một chút…” Thạch Thiên quay đầu hỏi: “Tại sao?” Beila nói: “Chờ tôi đem tình huống trên đảo nói cho anh biết. Bằng không anh biết đảo làm cái gì?” Thạch Thiên ngạc nhiên nói: “Cô không phải sớm nói qua, cầu lão tử đến là để giết người. Sau đó mang lão tử đến chỗ có đồ của người ngoài hành tinh”.
Beila vội nói: “Nhưng anh dù sao cũng phải hỏi người tôi muốn giết là ai. Trên đảo có gặp nguy hiểm hay không chứ? Bọn họ cũng không phải đơn giản như anh nghĩ đâu” Nàng sau khi kinh qua biến cố lớn, dưới tình huống vạn bất đắc dĩ mới đi tìm Thạch Thiên. Cũng không phải mọi người trong tổ chức địa đã chết hết. Thí nghiệm thất bại tao ngộ tai họa ngập đầu phần lớn đều nhân viên ở lại căn cứ. Nhưng nàng hiểu rõ chỉ có Thạch Thiên mới có thể cứu vãn hậu quả thí nghiệm tạo thành lần này. Chỉ là không nắm chắc có thể nói hắn đến. Khi đi đến quần đảo Thiên Thạch nhìn thấy Thạch Thiên, Beila trọng thương trong người, tâm thần hỗn loạn. Chỉ nói hậu quả lại không nói rõ ràng đến tột cùng là chuyện gì xảy ra. Nếu như Thạch Thiên không đáp ứng thỉnh cầu của nàng, thì nàng cũng không định đem sự thật nói cho Thạch Thiên. Không ngờ Thạch Thiên chỉ là tùy tiện hỏi mấy vấn đề liền đáp ứng. Hơn nữa đem quái thương trên người nàng chữa lành. Nàng vốn định trong thời gian vài ngày trên đường đem tình huống nói cho Thạch Thiên kỹ càng. Lại tuyệt đối không thể tưởng được Thạch Thiên căn bản không để cho nàng thời gian nói tỉ mỉ rõ ràng, đảo mắt đã đến Tierra del Fuego. May mắn nàng ngay từ đầu chỉ nói tới Tierra del Fuego. Nếu là trực tiếp vị trí đảo nhỏ căn cứ ra, thì chỉ sợ lúc này cũng đã đến.
Thạch Thiên căn bản không xem có nguy hiểm hay không để ở trong lòng, nghĩ thầm mặc kệ có bao nhiêu người. Cùng lắm thì trước bắt lấy toàn bộ, hỏi lại Beila ai đáng chết ai đáng thả. Cùng nàng đến đây chủ yếu là muốn nhìn xem xét con nòng nọc của người ngoài hành tinh kia. Bất quá vẫn là đem Beila để xuống, tức giận nói: “Vậy thì nói đi, lão tử nghe”.
Beila thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới nói cho Thạch Thiên chân tướng.