Thạch Thiên cầm lấy một miếng bánh ngọt nhét vào miệng, uống một hớp nước trái cây, vừa ăn vừa đi xuống lầu, bọn người Braid đã đứng ở đại sảnh chờ hắn. Dù sao ghế sô pha trong đại sảnh cũng không nhiều nên Thạch Thiên cũng không kêu bọn họ ngồi, tự ngồi xuống ghế, cười hỏi Braid: “Ngày hôm qua ngươi không phải đang ở Hoa Kỳ sao? Tại sao hôm nay lại đến HongKong, không phải là đi sớm đến đây chứ?”
Những người ở đây cơ bản đều lớn lên với Braid, mặc dù ở Thiên Thạch Đồng Minh là cấp dưới của Braid, nhưng quan hệ thân như anh em, chú cháu, thấy hắn bị chủ nhân giễu cợt, đều cười ầm lên, Braid cũng không trách, thấy Thạch Thiên tươi cười, vội vàng thả lỏng, hỏi: “Tôi làm sao dám lừa ngài, là ngồi máy bay gần mười mấy giờ đến HongKong, rồi từ sân bay trực tiếp đến đây”
Thạch Thiên kỳ quái hỏi: “ Ngươi vội vã đến đây, lại mang nhiều người đến, là để làm gì?”
Braid đương nhiên không dám giấu diếm, lúng túng nói: “Tôi... ngày hôm qua sau khi nghe điện thoại của ngài xong, sợ ngài cần người để sai bảo, nên đã kêu vài người lại đây...” Lại nghĩ thầm, những người này chỉ là một phần nhỏ, còn có mấy ngàn người đang ở trong khách sạn chưa tới, chẳng qua nếu chủ nhân không hỏi, thì có nghĩa là không muốn biết, nên không cần nói ra.
Thạch Thiên cười lạnh nói: “Xem ra lão tử về sau không thể gọi điện cho các ngươi...”
Đám người này nghe Thạch Thiên nói vậy, tưởng đâu là hắn tức giận, muốn vứt bỏ bọn họ, dưới tình thế cấp bách đều khiển trách Braid, bọn họ nói là vì chuyện của tổng bộ mới nên mới đến HongKong, vốn không dám đến quấy rầy chủ nhân, bởi vì Braid nói là chủ nhân cần người, nên mới đến đây.
Braid không thể ngờ được là đám anh em mấy chục năm lại trở mặt nhanh như vậy, trong lòng tức giận vô cùng, nhưng không thể biểu hiện ra trước mặt Thạch Thiên, đành phải nuốt lửa giận cắn răng nhận sai: “Phải... là tôi không đúng... bọn họ... bọn họ đều vô tội, xin chủ nhân không nên tức giận, tôi vì chuyện của tổng bộ mới nên mới đến HongKong, chỉ là sợ chủ nhân có chuyện cần người, nên... cho nên mới đến sớm...”
Thạch Thiên tức giận nói: “ Các ngươi cho rằng lão tử là con nít ba tuổi à, nghĩ rằng ta không nhìn ra sao?” Nhìn thấy bộ dáng kinh sợ của bọn họ, lắc đầu cười khổ nói: “Được rồi, các người cũng có lòng, đến thì đã đến, nhớ là ít làm phiền ta là được”
Mọi người mừng rỡ, tất cả đều cam đoan với Thạch Thiên là không có chuyện gì tuyệt đối không làm phiền hắn, Thạch Thiên phất tay, kêu bọn họ rời đi lo chuyện tổng bộ, bọn họ không dám ở lại, vội vàng lui ra ngoài.
Sau khi ra ngoài, mọi người mới nhẹ giọng hỏi Braid nên làm gì bây giờ, hay là thật sự làm theo lời của chủ nhân, đi lo chuyện tòa thành? Braid suy nghĩ một hồi, rồi nói: “Chủ nhân không muốn để chúng ta làm phiền ngài, chứ không nói là không cho chúng ta làm việc cho ngài, chúng ta không thể làm phiền ngài, há có thể để cho người khác làm phiền ngài sao?”
Mọi người gật đầu đồng ý, hỏi Braid xem có nên trực tiếp đi tiêu diệt Đông Thắng bang hay không, bọn họ tuy rằng không phải là phần tử hiếu chiến, nhưng nếu làm việc cho chủ nhân thì sẽ không do dự bất cứ chuyện gì.
Braid nói: “Chúng ta vẫn còn chưa biết ý của chủ nhân, không thể làm ầm ĩ quá lớn, HongKong nhỏ như vậy, nếu có chuyện gì thì cũng dễ dàng lọt vào tai của chủ nhân, đến lúc đó chủ nhân cũng sẽ đoán được là chúng ta làm, nhất định sẽ trách cứ chúng ta. Tôi thấy mọi người không nên có hành động, bọn chúng không động thì chúng ta cũng không động, nếu bọn chúng muốn đi làm phiền chủ nhân và bạn của ngài, thì cho dù có bị chủ nhân trách cứ, chúng ta cũng phải đi tiêu diệt bọn họ” Tiếp theo, nhớ lại tình cảnh bị bọn họ bán đứng, tức giận oán trách: “Các ngươi thật thông minh, cái gì cũng là tôi nghĩ kế, chủ nhân có trách thì cũng chỉ trách một mình tôi, tôi phải làm sao bây giờ?”
Trong lòng mọi người cười trộm, vội vàng giải thích với Braid, rồi còn châm chọc hắn keo kiệt, ghi thù, không có tinh thần hy sinh, làm cho Braid vừa tức vừa bó tay, nhưng mà, bọn họ đều cảm thấy Braid nói có đạo lý, vì thế lên xe, trở về bố trí mọi người, giăng lưới lớn. Đông Thắng vẫn chưa biết mạng sống của nó đã nằm trong tay người khác, chỉ cần làm bậy là bị hủy diệt hoàn toàn.
Tiêu Vi bây giờ vẫn còn làm công tác cô giáo của nàng, Kim Hinh từng khuyên nàng đừng làm cô giáo nữa, lương mỗi tháng lại ít, không bằng lương của người hầu trong khu nhà cao cấp nữa, không bằng ở nhà nuôi hoa cho cá ăn thoải mái tự tại, thậm chí còn đề nghị Tiêu Vi đi đóng phim, chỉ cần nàng chịu đi, thì Hạng Hồng nhất định sẽ cho nàng làm nữ diễn viên chính, Kim Hinh còn tỏ vẻ sẽ làm bạn diễn phối hợp cho nàng, làm cho nàng nổi tiếng. Nhưng Tiêu Vi vẫn nguyện ý đến trước, trước kia có thể nói là làm việc để sống, nhưng bây giờ thì là vì sở thích và vì Thạch Thiên, nên không muốn rời đi. Hơn nữa, trong lúc nghỉ ngơi nàng cũng đã từng đi theo Kim Hinh đến phim trường, nhưng cái loại đạo diễn yêu cầu, lúc nào cũng phải biến mình thành một người khác, nàng cảm thấy bản thân không làm được.
Kim Hinh và Tiêu Vi nghe được tiếng xe ô tô đi xa, vội thay quần áo xuống lầu, Tiêu Vi đương nhiên là đến trường đi dạy, còn Kim Hinh thì đi với Thạch Thiên, đến tạp chí xã để thăm người bạn Samantha của nàng. Khoảng thời gian trước nàng phải đi quay một bộ phim, cho nên sau khi biết chuyện của Samantha, chỉ có thể an ủi nàng qua điệm thoại, quyết định sau khi quay xong sẽ đi thăm Samantha, hơn nữa nàng nghe Thạch Thiên nói là người thân của hắn có chút sùng bái nàng, nên trong lòng mừng rỡ, đương nhiên không bỏ qua một cơ hội tốt như vậy.
Thạch Thiên ngồi trên xe của Kim Hinh, đến cao ốc Cảng Tinh, Kim Hinh đội mũ lớn mang kính râm, rồi còn quấn một cái khăn lụa, che hết cả mặt, rồi mới xuống xe kéo Thạch Thiên vào trong. Cũng may là gần cuối năm, nên mặc quần áo nhiều, mang khăn quàng cổ cũng không kỳ quái.
Kim Hinh không phải là sợ mình gặp chuyện xấu, bị người khác nghị luận,mà là sợ làm tăng thêm phiền toái cho Thạch Thiên, làm cho Thạch Thiên ghét mình. So với trước kia, biểu hiện của nàng bây giờ làm đám phóng viên lá cải kinh ngạc, một đám phóng viên chuyên môn đào mộ những chuyện xấu của Kim Hinh cơ hồ không thể đưa lên một tin nào cả, đều nhanh chóng mất chén cơm.
Từ khi Quách Gia Nhân cố ý tuyên truyền hành vi dâm loạn của Thạch Thiên tại tạp chí xã, thì Thạch Thiên trong cao ốc Cảng Tinh được nổi tiếng với danh hiệu “hoa hoa bảo an”, bên cạnh có gái cũng không có gì kỳ quái, đương nhiên, nếu để cho bọn họ biết hoa hoa bảo an dẫn theo đại minh tinh Kim Hinh thì nhất định là giật mình đến rớt mắt kính xuống mất.
Sau khi tới tạp chí xã, buổi sáng những cô người mẫu không có việc làm đều đến chào hỏi Thạch Thiên rất thân thiết, Kim Hinh vốn không biết chuyện Thạch Thiên cùng các cô người mẫu này, nhưng bây giờ thấy những cô gái này nhìn Thạch Thiên, trong mắt lộ ra vẻ mê ly, liền đoán được giữa các nàng và Thạch Thiên nhất định không sạch sẽ, trong lòng hơi hơi nổi cơn ghen lên. Nàng không nghĩ là sẽ độc chiếm Thạch Thiên, nhưng đột nhiên xuất hiện người khác, hơn nữa còn rất nhiều, khó tránh được cảm giác khác thường.
Những cô người mẫu này không quan tâm chuyện Thạch Thiên mang cô gái nào khác đến tạp chí xã, đặc biệt là những cô nước ngoài, cơ bản là có đến mấy người cùng đi vào trong phòng an ninh với Thạch Thiên để vui vẻ. Mấy cô này vốn không có thói quen “quần ẩu”, lúc đầu còn “solo” với Thạch Thiên, sau đó chịu “đau khổ”, rồi vì “báo thù” nên lập party, kéo đi đánh boss hoàng kim, nhưng kết quả vẫn thỏa mãn thất bại.
Trong lúc rãnh rỗi các nàng thường ngồi nói chuyện với nhau, nếu có cơ hội thì tất cả sẽ cùng nhau liên minh để “công thành”, mọi người cùng lên, cho đến khi hắn bại mới thôi! Nhưng mà không có thời gian, cho dù dùng thời gian nghỉ trưa, cũng không đủ, muốn hẹn Thạch Thiên ra ngoài, thì hắn lại nói không rảnh, nên đành thôi. Dù sao bất kể là nói thế nào, muốn các nàng ghen, các nàng cũng lười làm.
Kim Hinh kéo Thạch Thiên đi qua đại sảnh, thẳng vào trong văn phòng của Samantha, trước kia Kim Hinh đến đây, đều phải chờ Tô Ny thông báo cho Samantha biết rồi mới có thể vào, bây giờ Tô Ny chỉ nhìn Thạch Thiên một cái, cũng không nhìn nàng, tiếp tục vùi đầu làm việc, dù sao có báo hay không báo, thì Thạch Thiên đều trực tiếp đẩy cửa đi vào.
Thạch Lệ và Thạch Hiểu Mẫn vừa đúng lúc ở trong phòng làm việc của Samantha, nhìn thấy một nữ lang “che mặt” đang kéo Thạch Thiên vào, đều chấn động, thầm nghĩ, chẳng lẽ Thạch Thiên đổi tính, bắt đầu có hứng thú với đàn bà?
Samantha giật mình, tuy rằng Kim Hinh đã che hơn phân nửa khuôn mặt, nhưng nàng vẫn nhận ra, chẳng qua, Thạch Thiên quá mức thần bí, cảm thấy chuyện gì cũng có tể xảy ra với hắn, cười nói: “Đại minh tinh, quay phim sao?”
Kim Hinh buông tay Thạch Thiên ra, cởi khăn choàng và mắt kính ra, cũng cười nói: “Đúng vậy, mệt muốn chết luôn”.
Thạch Lệ thì không sao, nhưng Thạch Hiểu Mẫn đã mở to hai mắt ra, la lên: “A... Kim... Kim Hinh!”
Kim Hinh hào phóng đi lại, giơ tay nói: “Em là Thạch Hiểu Mẫn à, lần trước chị ở đây đã thấy em rồi, chưa kịp chào hỏi, thật xin lỗi” Thật ra lần trước nàng không biết là Thạch Thiên có đồng ý cho nàng làm quen với Thạch Hiểu Mẫn hay không, cho nên mới không dám đi chào hỏi.
Thạch Hiểu Mẫn hưng phấn nắm lấy tay của kh, vui vẻ nhảy lên, nói: “Chị... chị biết tên của em”.
Kim Hinh cười nói: “Đương nhiên là biết rồi, Thạch Thiên thường xuyên nhắc về em và chị của em Thạch Lệ, chị đã muốn sớm làm quen với hai người rồi” Nàng chưa từng thấy Thạch Lệ, nên không biết cô gái đứng kế bên chính là Thạch Lệ.
Thạch Lệ thấy nàng nhắc đến mình, cũng giơ tay lên nói: “Xin chào, tôi chính là Thạch Lệ, rất vui được biết cô”.
Một tay Kim Hinh bị Thạch Hiểu Mẫn nắm chặt không buông, vội vươn tay kia lên nắm lấy tay của Thạch Lệ, vui vẻ nói: “Thì ra là cô có ở đây, thật sự là quá tốt”.