Bất Diệt Truyền Thuyết

Chương 130: Chương 130: Chỉ có một chút.




Thạch Lệ im lặng không nói gì, cũng không ngăn cản, chỉ ngồi bên cạnh Thạch Thiên, giơ tay giữ chặt hắn, sợ hắn lao ra, nghĩ thầm, để cho Thạch Hiểu Mẫn ra cũng tốt, nếu để cho Dương Tân Kiệt đứng ở ngoài ầm ĩ chửi rủa như thế, với cái tính nóng như lửa của Thạch Thiên thì không biết lại làm ra cái gì.

Nàng cũng có lòng tin với Thạch Hiểu Mẫn, từ sau khi học công phu do Thạch Thiên truyền thụ, hai chị em càng cảm thấy siêu việt hơn, tuy rằng Thạch Hiểu Mẫn không học nhiều, thì cỡ như Dương Tân Kiệt vẫn chưa phải là đối thủ, cho dù là giao đấu với quán quân karate thế giới thì vẫn có thể giải quyết thoải mái, huống chi kinh mạch trên người Thạch Hiểu Mẫn đã được Thạch Thiên đả thông rồi, thể năng, sức mạnh cùng với tốc độ phản ứng đều được tăng lên rất nhiều, hiệu quả và diệu dụng của nàng nàng cũng là người hiểu nhất, ít nhất là tin rằng Thạch Hiểu Mẫn sẽ không đánh chết Dương Tân Kiệt, không gây họa.

Thạch Thiên thấy Thạch Lệ kéo tay mình, trong lòng cũng biết ý của nàng, ngồi bất động, không muốn làm phật “hiếu” tâm của nàng. Thật ra thì, Thạch Thiên cũng không phải loại dễ giết người, giết người chỉ là ăn miếng trả miếng, cơ bản chỉ là do đối phương muốn giết chết hắn hoặc là người thân bên cạnh hắn thì hắn mới giết người thôi. Với hắn mà nói, giết một người so với dạy dỗ một người còn đơn giản hơn nhiều. Một người bình thường chọc giận hắn thì hắn chỉ ra tay dạy dỗ thôi, chứ không muốn đoạt đi sinh mệnh của người khác.

Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Thạch Hiểu Mẫn đi đến trước mặt Dương Tân Kiệt nói: “Tôi rất có hứng thú với karate của Dương tiên sinh, anh ra tay đi!” Thân hình đứng trước mặt Dương Tân Kiệt, không làm ra tư thế gì, Thạch Thiên dạy võ cho các nàng cũng chẳng có chiêu thức đẹp mắt nào, nên căn bản là không cần thế đánh. Nàng đang đợi Dương Tân Kiệt ra tay trước, bởi vì nếu nàng chủ động ra tay, thì sẽ đánh ngã Dương Tân Kiệt mất, cho nên lựa chọc các hậu phát chế nhân, để tránh cho Dương Tân Kiệt nói nàng đánh lén.

Bây giờ Dương Tân Kiệt càng thêm xấu hổ, thấy cô gái xinh đẹp như công chúa đang đứng trước mặt nhìn hắn bằng cặp mắt lạnh, cùng với những ánh mắt khác thường xung quanh, làm sao mà không biết xấu hổ ra tay chứ, đỏ mặt lẩm bẩm: “Tôi không đánh với cô, kêu tiểu tử đó ra đây, để cho một cô gái thay hắn ra mặt thì còn gì là đàn ông”.

Thạch Hiểu Mẫn nói: “Thạch Thiên tuy rằng tuổi không lớn, nhưng có thể là đàn ông còn hơn cả đàn ông, chỉ bằng một thứ công phu nho nhỏ học từ đám tiểu Nhật Bản kia thì không xứng để hắn ra tay, người như anh cũng thật là lạ, vừa rồi rõ ràng là chính anh yêu cầu hắn ra tay chỉ giáo, nhưng ngay cả một chiêu của người ta mà cũng không đỡ được, còn không biết xấu hổ nói là hắn đánh lén, muốn quấn lấy người ta để được bị người ta đánh, rõ ràng là cho thấy ngứa da cần được gãi mà. Bây giờ hắn không rảnh, để tôi ra thỏa mãn anh, cho anh biết được về võ thuật chân chính của Trung Hoa, còn không mau ra tay đi, đàn ông gì mà lề mề quá vậy” Tuy rằng nàng thường xuyên đấu võ mồm với Thạch Thiên, nhưng Thạch Thiên đối với chị em nàng rất tốt, nàng cũng rõ ràng, trong lòng đã sớm đem Thạch Thiên trở thành em trai rồi, sao lại cho phép người khác chửi Thạch Thiên chứ. Nàng cũng không có lí trí như Thạch Lệ để phân biệt phải trái, mới mặc kệ là ai đúng ai sai, chỉ cần mắng Thạch Thiên là không được, lập tức châm chọc, hơn nữa còn nói móc nói xéo Dương Tân Kiệt, không để cho hắn có lối thoát.

Dương Tân Kiệt nghe nói như vậy, thân hình run lên, nhưng ở đây có quá nhiều người, hơn nữa toàn là nhân vật quan trọng trong xã hội thượng lưu của HongKong, dù thế nào thì với thân phận của hắn thì không thể cãi nhau với cô gái này trước mặt mọi người, vội hít sâu vài hơi, khống chế tâm tình lại, trầm giọng nói: “Nếu hắn không dám ra thì tôi, được rồi, tôi sẽ không đấu với cô, tránh cho mọi người nói tôi khi dễ cô” Hắn vừa rồi do thẹn quá giận nên mới khiêu chiến với Thạch Thiên, bây giờ nhớ lại cảnh bị Thạch Thiên ném, có chút sợ sợ. Mình tuy không mập, nên cũng hơn trăm kg, mà từ vị trí của Thạch Thiên đến vườn hoa có gần ba mươi mét, nghĩ thầm, tiểu tử này quả thật rất quái, lỡ như lại chịu nhục trước mặt mọi người, về sau sẽ thành trò cười cho mọi người, công ty toàn cầu này có yêu cầu rất cao với nhân viên cao cấp, chuyện hôm nay thậm chí sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ tương lai.

Thạch Hiểu Mẫn nghe thấy hắn có ý xem thường mình, trong lòng tức giận, trách mắng: “Đừng nói dễ nghe, không dám là không dám, vừa rồi thì lớn tiếng lắm, vừa muốn động thủ thì rụt cổ về” Nói xong liền thè lưỡi làm mặt quỷ với Dương Tân Kiệt, bộ dáng đáng yêu đến cực điểm, làm cho mọi người không khỏi động tâm, cười lên ầm ầm.

Tiếng cười kia đặc biệt ca ngợi Thạch Hiểu Mẫn đáng yêu động lòng người, chỉ là lọt vào tai của Dương Tân Kiệt lại trở thành lời trào phúng, khuôn mặt đổi màu lúc xanh lúc trắng, cuối cùng đổi thành đủ màu, tức giận nói: “Thật sự là không biết tốt xấu, tưởng tôi sợ cô sao? Nếu có bị thương thì cũng đừng trách tôi...”

Thạch Hiểu Mẫn thấy hắn rốt cục đã không chịu nổi kích thích, chịu đánh với mình, âm thầm cười, âm thầm vui sướng, cười lạnh nói: “Anh luyện karate hay luyện võ mồm vậy, sao mà nói nhảm nhiều thế, muốn đánh thì đánh lẹ đi, tôi không có nhiều thời gian nói chuyện với cô”

Dương Tân Kiệt tuổi trẻ khí thịnh mà, rốt cục đã không chịu nổi kích thích, hai tay nâng lên phía trước, triển khai tư thế, hỏi: “Chuẩn bị xong chưa?”

Thạch Hiểu Mẫn cười nói: “Anh nói xong chưa...”

Cái bản mặt của Dương Tân Kiệt càng thêm đen lại, gầm lên một tiếc, bước lại từng bước, ngẩng đầu gối lên, mũi chân tự nhiên đá về phía trước, đột nhiên chuyển từ dưới thắt lưng, chuyển chân đá về bả vai của Thạch Hiểu Mẫn. Vốn chiêu này là đá vào đầu đối thủ, nhưng mà vì ngại mặt mũi, không thể ra tay độc ác với một cô gái xinh đẹp đáng yêu trước mặt mọi người, Thạch Hiểu Mẫn mặc váy dạ hội, nếu dùng tay đánh thì sẽ bị hiểu lầm là dê xồm, đành phải dùng chân đá vào sườn, muốn dùng liên hoàn cước để đá ngã hoặc bức lui Thạch Hiểu Mẫn, sau đó nói vài câu giữ thể diện rồi bỏ qua. Về sau sẽ tìm cơ hội làm cho tên Thạch Thiên kia chịu đau khổ, để trả mối hận hôm nay.

Thạch Hiểu Mẫn thấy một cước này của Dương Tân Kiệt chẳng có chút lực nào, biết hắn đang xem thường mình, mỉm cười, chờ đến lúc hắn sắp đá tới thì đột nhiên thân thể ngửa ra sau, chân trái đạp đất, chân phải thuận thế nâng gối lên, thời điểm mà chân của Dương Tân Kiệt xẹt qua trước ngực, chân phải bắn ra rất nhanh, mũi giày điểm vào huyệt vị trên đùi của Dương Tân Kiệt, sau đó thu chân về lui về từng bước, cứ như là không xảy ra chuyện gì.

Người xung quang cũng chỉ thấy Thạch Hiểu Mẫn hướng thân lên, cái váy nhoáng lên, cũng không thấy rõ nàng có ra chân hay không.

Dương Tân Kiệt sử dụng liên hoàn cước, nếu một cước đầu không đá tới thì thân thể dùng chân khác để đá chân thứ hai, chân thứ ba, hơn nữa thân thể xoay tròn, nên tốc độ ra chân càng lúc càng nhanh, uy lực càng lúc càng lớn, cho đến khi đá ngã đối thủ hoặc là đối thủ thoát khỏi phạm vi chân có thể đá thì mới dừng lại, chờ đợi cơ hội phát động đợt tiến công tiếp theo.

Lúc này, bên đại sảnh có một người chạy tới, vừa chạy vừa hô: “Dừng tay...” Chính là âm thanh của Quách Gia Chí, sau lưng là Quách Bỉnh Liêm cùng Quách Gia Nhân, trên mặt tái đi, còn có thư ký của Quách Bỉnh Liêm Lý Mân nữa, cùng một vài vị khách, đang đi đến nơi đây, thậm chí còn có cả Rhea, người phụ trách Quỹ TS ở châu Á.

Lúc này, Dương Tân Kiệt đã hụt một cước, chấm chân xuống đất làm điểm tựa, xoay người muốn đá chân khác tới, nhưng chân đó vừa chạm đất liền cảm thấy tê dại, không còn chút sức, mà thân thể lại vừa xoay một vòng, chân kia cũng đã đá ra một nữa, làm sao mà có thể thu hồi lại được. Chỉ nghe một tiếng ầm, cả người Dương Tân Kiệt ngã cái rầm xuống đất, chân kia do đã đá ra, nhưng cũng đá hụt, nên mất đã, đá ngược ra sau lưng, cuối cùng cả người thành hình chữ “Đại” (大 ) nằm một đống dưới đất.

Bây giờ, phần eo hắn vặn vẹo, hai chân tách ra, cái chỗ rách trên quần lập tức lòi ra, lộ ra quần lót bên trong dưới ánh đèn chói chang, người chung quanh không nhịn được cười, vội che miệng lại, nhưng từ ngón tay vẫn lọt ra những tiếng cười hi hi ha ha, lọt vào trong lỗ tai của Dương Tân Kiệt, làm cho hắn có cảm giác muốn hộc máu.

Quách Gia Chí chạy đến trước mặt, không thèm nhìn Dương Tân Kiệt nằm trên mặt đất, khẩn trương hỏi Thạch Hiểu Mẫn: “Bạn có bị thương không?”

Thạch Hiểu Mẫn cười nói: “Cỡ như hắn có thể làm tôi bị thương?”

Quách Gia Chí lập tức yên tâm, quay lại nói với Dương Tân Kiệt: “Sao anh lại đánh một cô gái, có phải đàn ông hay không, đứng lên đánh với tôi này!” Nói xong, bước lại tính kéo Dương Tân Kiệt lên đánh một trận.

Thạch Hiểu Mẫn vội vàng giữ Quách Gia Chí lại, nói: “Này, tỉnh lại đi! Không có bổn sự mà thích ra mặt quá vậy!” Nhớ đến lần đầu tiên nhìn thấy Quách Gia Chí, cũng là hắn ra mặt cho mình, đánh với tên tiểu lưu manh, nhưng kết quả là bị đánh bầm dập, không nhịn được cười ầm lên.

Quách Gia Chí nghe nhắc đến chuyện cũ, trên mặt đỏ bừng, lẩm bẩm: “Mình... là mình không biết lượng sức, nhưng không thể nhìn người khác khi dễ bạn.... cho dù bị đánh chết cũng phải che trước người bạn...”

Thạch Hiểu Mẫn nghe xong cảm động, biết hắn không nói xạo, ít nhất là mấy năm trước ở cổng trường hắn quả thật đã làm như vậy, tuy rằng khi đó bọn họ không quen biết, nhưng điều này còn thể hiện lòng hiệp nghĩa của hắn, những người đáng quý y như hắn bây giờ chỉ đếm được trên đầu ngón tay, cảm động đến thẹn thùng, đỏ mặt cúi đầu: “Bạn chú ý bản thân là tốt rồi, ngay cả chó con mèo con bạn cũng không đánh thắng, còn cậy mạnh à, thật sự là lo lắng cho bạn luôn đó!”

Quách Gia Chí còn tưởng rằng mình nghe lầm, mở to mắt hỏi: “Hiểu... Hiểu Mẫn... bạn... bạn sẽ lo lắng cho mình? Có thật không?”

Thạch Hiểu Mẫn không ngờ hắn lại gào lên lớn tiếng như vậy, càng xấu hổ đỏ mặt hơn, nói: “Chỉ có một chút thôi...”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.