Lý Vạn Cơ hiểu được vì sao Quách Bỉnh Liêm có cảm giác là mình nghe lầm, bởi vì theo họ biết, Pirnie là Tổng giám đốc cao nhất của quỹ TS, mà cần phải xin chỉ thị của người khác mới có thể quyết định phát triển mảnh đất này thế nào, đương nhiên cảm thấy kỳ quái rồi, tuy rằng nghe nói trên Pirnie còn có một lão già sống hơn trăm tuổi rồi, không để ý đến kinh doanh nữa, chỉ dưỡng lão thôi.
Hơn nữa, đất đai tại HongKong đã ngày càng ít, giá đất cao đến chóng mặt, mà không có kế hoạch sử dụng thế nào lại bỏ ra một số tiền khổng lồ để mua về, về tình về lý đều không hợp.
Hai người nói chuyện vài câu, đều cảm thấy Quỹ TS khẳng định là có kế hoạch lớn, hoặc là hai kế hoạch lớn, chỉ là chưa quyết định dùng kế hoạch nào để phát triển mảnh đất này, cho nên mới giữ bí mật, không lộ ra người ngoài. Nhưng khẳng định là, điền sản HongKong nhất định sẽ có một chấn động lớn, là tốt là xấu thì trước mắt vẫn chưa rõ, còn phải đợi Quỹ TS phát triển thế nào.
Samantha không hề để ý đến Quách Gia Nhân, mang Thạch Thiên và Thạch Hiểu Mẫn đi vào trong đại sảnh, trong mắt nàng, tuy rằng Quách Gia Nhân và Thạch Thiên là đồ háo sắc như nhau, nhưng khác biệt rất lớn, Quách Gia Nhân ỷ vào gia thế hiển hách, trong túi là bạc triệu, nên đi đâu cũng trêu hoa ghẹo nguyệt, không dùng hoa ngôn xảo ngữ lừa gạt tình cảm, mà là bỏ tiền ra để mua nụ cười, có thể nói là cực kỳ thấp kém.
Mà gia thế của Thạch Thiên thế nào thì nàng không biết, tựa hồ còn cao hơn Quách Gia Nhân rất nhiều, nhưng chỉ dựa vào thân phận bảo an, không dùng hoa ngôn xảo ngữ, nhưng mọi người lại bu lại hắn, giải thích rằng chỉ là vui đùa một chút, không thiếu nợ gì nhau, không lừa gạt tình cảm của nhau, vô cùng ngay thẳng, tuy rằng không thể nói Thạch Thiên cao nhã, nhưng so với Quách Gia Nhân thì tốt hơn nhiều, ít nhất là không làm tổn thương tâm lý của người khác.
Từ nhỏ Samantha đã chịu ảnh hưởng Trung Quốc từ mẹ, cho nên về chuyện nam nữ cũng tương đối bảo thủ, khi nàng làm người mẫu và chủ nhiệm tạp chí, đã trải qua rất nhiều, nhìn thấy không ít chuyện, cảm thấy rằng nếu con gái càng cởi mở, chơi càng nhiều, thì người tổn thương cuối cùng vẫn là mình, cho nên khi biết được những cô người mẫu trong tạp chí xã đều tự nguyện phát sinh quan hệ với Thạch Thiên, thậm chí còn chủ động hơn hắn, nàng vẫn nghĩ biện pháp phá hoại.
Đại sảnh lầu một vô cùng rộng, bốn phía để sô pha, bên trái có một quán cafe, bên phải là một bàn bi da, bên trong không thiếu chỗ giải trí, chẳng qua theo tình huống bên trong, những người được mời tới đều được nhân viên dẫn trực tiếp lên lầu hai.
Ba người theo mọi người đi lên lầu hai, thấy thật là nhiều người, khoảng có ba bốn trăm, không tính nhân viên phục vụ, không ngừng có người đi lên, nhiều đến nỗi không nhúc nhích được nhiều. Tòa nhà Cảnh Tinh này tiền thuê cực đắt, giống như tạp chí Thiên Tư thuê mặt bằng ở lầu năm vậy, phần lớn đều không đi ba người như Samantha, mà chỉ là ông chủ công ty hoặc là quản lý mang theo bạn gái này nọ hai người đến, phỏng chừng tôi nay khách mời hơn bốn trăm người.
Bởi vì tiệc rượu đêm nay cũng là vũ hội cho nên tập đoàn Tinh Hồng Cát và ông chủ tòa nhà Càng Tinh đã lựa chọn không ít nhân viên nữ xinh đẹp trong công ty ra, mang trang phục lộng lẫy đến làm bạn với những người khách đi một mình đến, làm bạn nhảy lâm thời. Hơn nữa còn có một số nam nhân viên nữa, cho nên trong sảnh khoảng chừng sáu trăm người lận, vô cùng náo nhiệt, nhưng đại sảnh lầu hai lại vô cùng rộng lớn, không có vẻ chật chội.
Mặc dù ở đại sảnh mỹ nữ nhiều như mây, nhưng nếu có thể so với Samantha và Thạch Hiểu Mẫn thì không nhiều lắm, đặc biệt là Samantha có dáng người cao gầy, dễ trở thành mục tiêu chú ý của mọi người, đều muốn tiếp cận này nọ, nhưng trong số những người này có không ít những người đã đến tạp chí để đùa giỡn với con gái, đã chịu đòn của Thạch Thiên, nhìn thấy hai vị mỹ nữ đứng bên cạnh Thạch Thiên, đều run người chùn bước, chỉ dám đứng từ xa mỉm cười tiếp đón.
Đây cũng là một điểm duy nhất kể từ khi Thạch Thiên làm bảo an cho nàng, làm cho nàng cảm thấy vui mừng nhất.
Thạch Thiên đối với chuyện mấy trăm người bu lại ăn uống nói nhảm kiểu này không có chút cảm giác, tìm một chỗ ít người ngồi xuống rồi kiếm cái gì ăn và uống. Thạch Hiểu Mẫn bởi vì là trợ lý chính của Samantha, nên chỉ có thể đi theo bên cạnh Samantha, những tên này nhìn thấy Thạch Thiên tránh ra, đều mừng rỡ như điên cuốn lấy hai nàng, thừa dịp nói chuyện với Samantha, cũng sẵn tiện làm quen với Thạch Hiểu Mẫn bên cạnh, thậm chí, người có chủ ý với Thạch Hiểu Mẫn còn nhiều hơn cả Samantha nữa, bởi vì họ biết Samantha là nữ cường nhân chỉ biết làm việc, dùng hoa ngôn xảo ngữ rất khó, dùng tiền tài lại càng không thể.
Samantha và Thạch Hiểu Mẫn nhất thời cảm thấy chống đỡ hết nổi, nhìn thấy Thạch Thiên đang vùi đầu ngồi ăn ở trong góc, thầm mắng hắn không có trách nhiệm, rồi tìm lời cáo biệt với đám đàn ông xung quanh, đi đến chỗ của Thạch Thiên, ngồi bên cạnh hắn kiếm sự “bảo hộ”.
Thật ra Thạch Thiên đã thấy rất nhiều trường hợp này rồi, người khác cũng không thể chân chính chiếm tiện nghi của các nàng được, hơn nữa cặp mắt hắn luôn nhìn về hướng các nàng, nên những tên này chỉ dám động tay chân với Samantha mà thôi, chứ mà dám đụng đến Thạch Hiểu Mẫn, thì hắn sẽ lập tức trở thành một viên đại pháo bay đi cái vèo liền.
Samantha vốn cảm thấy Thạch Thiên là một tên háo sắc tồi tệ, mà ở một nơi mỹ nữ như mây vậy, theo lý hắn phải đi xung quanh tìm kiếm mục tiêu chứ. Không ngờ lại an phận như vậy, không nhịn được hỏi: “Tại sao lại ngồi vào góc ăn uống thế nào, không để ý đến các cô gái khác sao?”
Thạch Thiên biết ý của nàng, liếc nàng rồi không thèm nói gì, tiếp tục ăn. Thạch Hiểu Mẫn nghe Samantha nói vậy, cười nói: “Samantha tiểu thư còn chưa hiểu Thạch Thiên đâu, đừng nghĩ hắn đã phát dục, thật ra tướng người cao lớn vậy thôi, chứ cái gì cũng không biết đâu, không có hứng thú với con gái, người khác đưa đến cửa mà hắn còn không có hứng thú, sao lại chịu đi tiếp cận gái ở đây chứ”.
Samantha cho rằng mình đã nghe lầm, ngẩn người, lập tức nghĩ rằng Thạch Hiểu Mẫn nhất định là bị Thạch Thiên lừa, tiểu tử khẳng định là giả bộ thuần khiết trước mặt nàng, muốn tranh thủ trái tim nàng, khó trách hôm nay lại an phận như vậy, nhất định là sợ Thạch Hiểu Mẫn nhìn thấy bộ mặt háo sắc của hắn, nên nàng phải vạch trần bộ mặt của hắn, vì thế nói: “Thạch tiểu thư bình thường hay ra ngoài, không ở trong tạp chí nhiều, cho nên không hiểu được Thạch Thiên nhiều đâu? Bây giờ đàn ông người nào mà không háo sắc, đừng vội nhìn vẻ bề ngoài của họ”.
Thạch Hiểu Mẫn cười nói: “Samantha tiểu thư không biết, em và Thạch Thiên ở cùng một chỗ, mỗi ngày đều gặp, chuyện của hắn em hiểu mà”.
Samantha giật mình nói: “Hai người... hai người ở chung?”
Thạch Hiểu Mẫn thấy vẻ mặt của Samantha, nhất thời biết nàng hiểu lầm, vội vàng giải thích: “Chị hiểu lầm rồi, em và Thạch Thiên thật ra là thân thích, em và chị từ Bắc Kinh đến, đang ở tạm trong nhà hắn, vẫn trả tiền nhà, mỗi tháng hắn thu của em năm ngàn đồng!” Vừa nói vừa vươn năm ngón tay ra với Samantha.
Thạch Thiên nghe nàng nói hắn thu tiền nhà, bực mình nói: “Sao cô không biết xấu hổ mà lại nói tôi thu tiền nhà chứ, tôi không hề muốn lấy, chỉ là hai chị em của cô dày mặt đòi sống đòi chết đưa tiền nhà, kiên quyết bắt tôi lấy tiền”.
Samantha kinh ngạc trợn mắt, không ngờ được hai người lại là thân thích, cả hai quả thật cũng họ Thạch, thật sự, chỉ là Thạch Hiểu Mẫn làm việc rất bình thường, mỗi ngày chạy việc đều không bao giờ than vãn, không giống như một tiểu thư nhà giàu. Còn thân phận của Thạch Thiên thì thần bí, cái bộ trang sức mà hắn tặng cho Thạch Hiểu Mẫn cùng với việc thu mua tạp chí Thiên Tư đã nói lên điều đó, cũng không phải là loại giàu bình thường nữa, nhất thời không hiểu được. Chẳng qua, biết Thạch Thiên không có chủ ý với Thạch Hiểu Mẫn, vốn muốn vạch trần bộ mặt của Thạch Thiên ra, Samantha đều nuốt hết vào bụng, dù sao nói ra cũng không có ý nghĩa gì, mình cần gì phải làm thêm loạn, phá hư quan hệ hòa thuận của người nhà bọn họ.
Samantha kỳ quái, tại sao hai người lại đồng thời đến tạp chí Thiên Tư làm việc, chỉ là nghĩ đến tạp chí bị Quỹ TS mua, mà Thạch Thiên rõ ràng có quan hệ rất lớn với Quỹ TS, khẳng định là không phải muốn đến phá, nếu hắn muốn đàn bà khẳng định không thiếu, nhưng không giống như chỉ vì một cô gái mà làm vậy, ít nhất không phải là Thạch Hiểu Mẫn. Chẳng lẽ Quỹ TS muốn cho bọn họ tương lai tiếp nhận tạp chí Thiên Tư, nên bây giờ để cho bọn họ vào làm nhân viên cấp thấp nhất? Nghĩ tới nghĩ lui nghĩ hoài riết đau đầu, lại nghĩ thầm, dù sao bọn họ cũng không có ác ý với tạp chí, mình cũng làm bộ coi như không biết gì, cũng không ảnh hưởng đến công việc.
Lúc này, khách đã đến đủ, người chủ tiệc rượu cũng lên đài nói chút hoan nghênh mọi người, sau đó để cho quản lý tập đoàn Cát Tinh Hồng lên nói vài câu, rồi cảm ơn này nọ, chúc mọi người làm ăn phát đạt... Nói xong, tuyên bố tiệc rượu bắt đầu, âm nhạc bắt đầu vang lên, mười diễn viên vũ đạo chậm rãi lên đài, bắt đầu nhảy múa, rồi một nữ ca sĩ có chút danh tiếng cũng lên hát dưới sự vỗ tay của mọi người, mà ca từ và giọng hát quả thật cũng êm tai vô cùng.
Thạch Hiểu Mẫn chăm chú nhìn ngôi sao ca nhạc trên đài, chờ tiếng hát vang lên, nhất thời lấy tay lắc mạnh Thạch Thiên, kinh ngạc nói: “A... thật sự là cô ta, Thạch Thiên, thật sự là cô ấy, tôi còn tưởng rằng mình hoa mắt chứ...”
Thạch Thiên vừa nhai đồ ăn vừa ngẩng đầu lên nhìn: “Ai? Có gì mà ngạc nhiên thế...”
Thạch Hiểu Mẫn hưng phấn nói: “Trình Bội Ny đó!”
Thạch Thiên nói: “Trình Bội Ny là ai?Người quen của cô hả? Sao chưa nghe cô nhắc đến...”
Đến lúc này Thạch Hiểu Mẫn đã không còn kiên nhẫn, trừng mắt nhìn Thạch Thiên nói: “Là ngôi sao ca nhạc trên đài kìa, sao lại là người quen của tôi, nói chuyện với người từ châu Phi như cậu thật là tốn sức, hôm nào dẫn cậu đến vườn bách thú thăm người quen, châu Phi đại minh tinh!” Nói xong không để ý đến Thạch Thiên nữa, vểnh tai lên nghe Trình Bội Ny hát.